Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 125: Cách biệt




Đầu óc Tử Phong lùng bùng với một mớ thông báo vang lên cùng một lúc đồng thời bảng chỉ số của bản thân hiện lên trước mắt hắn. Hắn lúc này thật sự choáng váng với đống phần thưởng vừa nhận được, giống như là hắn lên liền một lúc 5-6 level vậy, thưởng quá hậu hĩnh, cơ mà đương nhiên là hắn sẽ không từ chối rồi, hắn chỉ mong hệ thống thưởng gấp mười lần chỗ này ấy chứ.

Cơ mà công pháp Hỗn Độn Quyết có hiệu ứng mới? Mở khóa toàn bộ Trảm Nguyệt Thất Thức? Lại còn “Thế giới” được kiến tạo nữa. Cái củ khoai gì đang diễn ra thế này, thực lòng mà nói, Tử Phong hắn rất muốn ngồi lại một chỗ sau đó nghiên cứu cái đống vừa rồi. Nhưng thực tế thì thời gian và hoàn cảnh không cho phép hắn làm điều đó, phải biết rằng hắn đang ở giữa Hợp Hoan Tông a, hắn đứng trước nguy cơ có thể bị một biển người dìm chết bất kì lúc nào……cơ mà có thật sự là như vậy không?

Level 20 tương đương với Vương cấp nhất phẩm, tức là Tử Phong hắn đã đột phá lên Vương cấp nếu tính theo bình thường, trước kia hắn mặc dù có thể thông qua Phân tích nhãn nhìn thẳng trực tiếp chỉ số của người khác, nhưng hắn vẫn cảm thấy cách biệt giữa Vương cấp và Tướng cấp không quá lớn như mọi người vẫn nghĩ, cũng một phần là bởi vì bản thân hắn có thể đánh được với Vương cấp nữa. Nhưng mà bây giờ, sau khi nhìn vào chỉ số của bản thân sau khi đột phá Vương cấp, Tử Phong mới nhận ra cách biệt giữa hai đại cảnh giới là lớn tới mức nào.

Chỉ số của hắn từ xấp xỉ miễn cưỡng được coi là tiếp cận tới Vương cấp nhất phẩm, một phát nhảy vọt lên trực tiếp siêu việt bất kì thể loại Vương cấp nào mà hắn đã từng thấy, kể cả Vương cấp cửu phẩm thì chỉ số cũng chỉ bằng cỡ một nửa hắn, đó là còn chưa kể lực lượng và thể lực của hắn còn cao hơn võ giả thông thường nhiều, nếu chỉ nhìn chỉ số cá nhân, nói hắn vô địch trong Vương cấp cũng không ngoa.

Tử Phong hắn cũng nhận ra điều này, mặc dù không thể phủ nhận sự tồn tại của một số thiên tài có chỉ số cao bất thường, nhưng Tử Phong hắn tự tin là có thể đè bẹp bất kì thể loại thiên tài nào trong chiến đấu, gì chứ chiến đấu cùng cảnh giới thì hắn chưa từng ngán ai, tất cả cũng chỉ vì năng lực chiến đấu của hắn quá mạnh mẽ mà thôi.

“Chỉ số của ta cao như vậy, không biết so với một Tôn cấp thì ra sao?”

Vốn dĩ trước kia do hạn chế bởi tu vi cùng cấp bậc tiến hóa của Phân tích nhãn, hắn chỉ có thể nhìn thấy chỉ số chi tiết của Vương cấp trở xuống, còn từ Tôn cấp trở lên thì chỉ có thể thấy dược cảnh giới, còn chỉ số các thứ thì mù tịt hoàn toàn, nay tu vi của hắn đã tăng lên, hơn nữa Phân tích nhãn lại vừa nhận được một điểm tiến hóa nữa, hẳn là lúc này hắn có thể nhìn thấy được chỉ số của Tôn cấp.

Mang theo tâm trạng hí hửng nhìn vào một trong hai tên thái thượng trưởng lão vẫn đang bị đông cứng ở bên cạnh, ngay khi liếc nhìn một cái, Tử Phong lảo đảo thiếu chút nữa muốn ngất xỉu ngay tại trận, khiến Hồ Phi Nguyệt một trận hoảng hồn vội vàng hóa thành hình người muốn đỡ lấy hắn. Cơ mà ngạc nhiên thay, có người còn nhanh hơn cả nàng ta, chỉ thấy tiểu nha đầu Diệp Ngưng Tuyết không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Tử Phong, giơ vai ra đỡ lấy thân hình to lớn của hắn.

Diệp Ngưng Tuyết cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy nữa, trong vô thức nàng di chuyển tới bên cạnh Tử Phong, giống như là nơi này mới là nơi an toàn nhất đối với nàng vậy. Hành động đỡ lấy Tử Phong cũng chỉ là vô tình, nhưng chẳng hiểu sao lại tự nhiên vô cùng, đến cả bản thân nàng cũng không thể hiểu nổi mà hỏi lại chính mình: “Sao ta lại làm như thế?” Xét ra thì hai người mới quen nhau còn chưa được tới một ngày, số lần nói chuyện với nhau chắc đếm chưa hết đầu ngón tay ngón chân, đừng nói là có tình cảm đặc biệt gì, đến tận bây giờ Tử Phong có coi Diệp Ngưng Tuyết như………con người hay không còn khó nói, bởi vì nhìn kiểu gì cũng thấy hắn giống như đang đối xử với sủng vật vậy.

Vuốt vuốt trán, Tử Phong lảo đảo đứng dậy, không khỏi lắc đầu cười khổ: “May mà có Phi Nguyệt giúp đỡ, không thì thực lực mạnh mẽ mà ta vốn tự hào đứng trước mặt người ta giống như là cặn bã a!”

-Tên: Không rõ

Chủng tộc: Nhân loại

Tôn cấp bát phẩm

Nhanh nhẹn: 8825463

Thể lực: 7216855

Lực lượng: 7416933

Tinh thần: 6235501

Linh lực: 5343159

Nhìn lại một lần nữa chỉ số của tên thái thượng trưởng lão có tu vi Tôn cấp bát phẩm, Tử Phong không khỏi rên rỉ thêm lần nữa, trong khí hắn vừa mới đột phá, cảm nhận được thực lực bành trướng kinh người, chỉ số lên đến vài trăm ngàn thì người ta sở hữu chỉ số lên đến cả gần chục triệu, bảo hắn có xúc động muốn đập đầu vào vách đá hay không chứ, cái này không còn gọi là cách biệt nữa rồi, mà là một trời một vực, người ta giết hắn còn thật sự không cần thổi một hơi, chỉ cần trừng mắt nhìn thì hắn cũng bị tinh thần công kích tử ẹo rồi, đấy là nếu hệ thống không bảo vệ hắn.

Đưa mắt nhìn Hồ Phi Nguyệt lúc này đã biến thành hình người, Phân tích nhãn lại được sử dụng, hắn đang tìm kiếm một sự an ủi tinh thần a.

-Tên: Hồ Phi Nguyệt

Chủng tộc: Thiên Hồ nhất tộc.

Tôn cấp tam phẩm (?)

Nhanh nhẹn: 3825866 (?)

Thể lực: 3016854 (?)

Lực lượng: 2915772 (?)

Tinh thần: 2599550 (?)

Linh lực: 3093357 (?)

“Con bà nó Tôn cấp người nào cũng có chỉ số tởm lợm tới mức này ư?” Tử Phong không kìm được mà há mồm ra chửi rủa. Rốt cuộc thì hắn đột phá có ích gì a, trước khi đột phá thì hắn đã có thể chém giết Vương cấp thông thường, nhưng gặp Tôn cấp vẫn chết, nay sau khi đột phá, hắn có thể miểu sát bất kì Vương cấp, nhưng gặp Tôn cấp thì vẫn tử ẹo như thường, rốt cuộc thì ngoài việc hắn tăng tốc độ giết chết Vương cấp ra thì có gì khác biệt so với trước khi đột phá à?

Nhưng mà sự thật nó thế, Tử Phong cũng đành phải chịu. Thở dài một tiếng, Tử Phong lôi thanh Truy Hồn Huyết Kiếm ra, hắn chán rồi, kết thúc nhiệm vụ nhanh rồi biến khỏi nơi này thôi. Truy Hồn Huyết Kiếm mặc dù có uy lực cực đại, những vẫn giới hạn trong Huyền khí, hiển nhiên là không thể gây thương tổn trực tiếp tới hai vị thái thượng trưởng lão có tu vi Tôn cấp trước mặt được. Nhưng mà kiếm không chém được, không có nghĩa là kĩ năng của Truy Hồn Huyết Kiếm không dùng được.

Lưỡi kiếm khổng lồ màu huyết sắc tràn đầy những vết nứt đang tỏa ra ánh sáng màu tím yêu dị chợt rung lên, những tia sáng màu tím kia lại càng phát sáng mãnh liệt hơn, Tử Phong vung thanh đại kiếm không lồ lên, nhằm thẳng vào đầu của một tên thái thượng trưởng lão, miệng lẩm bẩm: “Thiên Phạt Kiếm!!”

Nếu như cú Hư Thiểm Quyền vừa mới phá sập vách núi phát ra một tiếng nổ lớn, thì âm thanh mà Thiên Phạt Kiếm tạo ra có thể so sánh với trời sập. Uy lực của Thiên Phạt Kiếm sau khi thực lực của Tử Phong bành trướng thì không cần phải bàn. Dưới hiệu ứng của Hỗn Độn Quyết, tia sáng màu trăng nguyên bản đã được thay thế bằng một đường kiếm quang màu đen cao tới mấy chục mét, giống như một lưỡi kiếm siêu cấp khủng bố quét qua mặt đất. Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên khiến tất cả đệ tử ở trong Hợp Hoan Cốc không khỏi chóng mặt ù tai, có mấy người ở gần có tu vi thấp thì trực tiếp bất tỉnh.

Đường kiếm quang màu đen trực tiếp thôn phệ lấy cơ thể của tên thái thượng trưởng lão, cày xuống mặt đất một cái rãnh sâu cả chục mét, kéo dài tới tận vách núi, nơi mà đường kiếm quang cũng đã sinh sinh chém ra một cái khe lớn, ngạc nhiên hơn đó là nó còn trực tiếp xé rách một góc Vực của Hồ Phi Nguyệt, nhưng cũng chỉ là tạm thời, trong nháy mắt bị phá hủy, Vực của nàng ta liền hồi phục lại như cũ. Những gì còn lại của tên trưởng lão xui xẻo này đó là một vài mảnh tàn chi cùng với một ít vải vụn, những thứ khác thì đã bị nghiền nát thành tro bụi mà biến mất trong không khí rồi.

“Khậc khậc, không có hộ thể cương khí, bọn mi cũng không phải là phòng ngự vô địch a.”

Tên thái thượng trưởng lão duy nhất còn lại muốn mở miệng ra nói, nhưng miệng lão giống như bị câm, chỉ há ra mà không thể thốt ra lời, khuôn mặt trắng bệch không còn một chút máu, hồi lâu mới lớn giọng kêu van: “Xin tiền bối tha mạng, xin tiền bối tha mạng, tiểu nhân không biết là ai đã đắc tội với tiền bối nhưng oan có đầu nợ có chủ, xin tiền bối đừng giận lây sang người khác….”

Hiển nhiên người mà lão cầu xin không phải là Tử Phong, mà là Hồ Phi Nguyệt, là một Tôn cấp võ giả, tuy đứng trước nàng ta lão giống như là con gà bị xách cổ, nhưng một điểm nhãn quang thì vẫn có, lão vẫn nhận ra được ai mới là “Thánh cấp” tiền bối thực thụ.

Hồ Phi Nguyệt chỉ đứng yên nghe tên thái thượng trưởng lão cầu xin mà nở một nụ cười xinh đẹp, sau đó ôm lấy một cánh tay của Tử Phong vô cùng tình tứ: “Kìa, lão muốn thiếp tha cho cái mạng già của lão kìa, chàng nghĩ sao?”

Lão ta nhìn cái cảnh tỉnh tứ không hợp địa điểm trước mắt mà không khỏi rủa thầm, làm thế quái nào một Thánh cấp cường giả lại hành động giống như một tiểu nữ hài sa vào lưới tình như vậy nhỉ, lại còn là một tiểu tử còn chưa đạt tới Tôn cấp chứ, đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu mà. Chỉ là khi lão còn đang nghĩ linh tinh, một giọng nói lạnh lẽo vang lên đánh thức lão trở về thực tại.

“Mặc dù ta không phải là người tốt, nhưng cái tông môn này thối nát quá rồi, lão già này chắc chắn cũng đã thải bổ qua nhiều đỉnh lô rồi, chết cũng chưa hết tội, vậy nên là…………..giết đi.” Tử Phong chậm rãi nói.

“Hả?!” Tên thái thượng trưởng lão nghệt mặt ra.

“Như ý của chàng!” Hồ Phi Nguyệt cười một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn lão già trước mặt. Bổn cũ soạn lại, những giọt nước lơ lửng ở trong Vực của nàng ta liền hóa thành một dòng nước, chui qua lỗ mũi, con mắt, lỗ tai, miệng, lỗ chân lông, nói chung là cứ có chỗ là bọn chúng chui hết vào trong cơ thể tên thái thượng trưởng lão.

Chỉ thấy hai mắt lão già trợn trừng lên, cơ thể không thể nhúc nhích nhưng lúc này lại rung lên bần bật, cả người phình lên giống như là bóng bay được bơm hơi. Sau đó thì……..

“Xì xì xì……….”

Tử trên cái cơ thể phình lên đó, vô số lỗ nhỏ li ti dọc theo người lão ta xuất hiện, từ đó là những vòi máu nhỏ chỉ bằng sợi chỉ phun ra ngoài, một lỗ, hai lỗ, ba lỗ……..tần suất xuất hiện của những cái lỗ ngày càng nhanh, đến khi cả người lão ta teo tóp lại hóa thành một cái xác khô không còn chút sinh cơ thì mọi thứ mới dừng lại.

Hồ Phi Nguyệt thu hồi lại lĩnh vực, cái xác khô ở trên không trung liền rơi xuống bãi máu của chính nó lênh láng ở dưới mặt đất.

“Vực của nàng cũng thật lợi hại, cơ mà thủ pháp giết người xem chừng còn máu me hơn cả ta a.” Tử Phong cười nói.

“Đâu có, thiếp thấy chàng hay giết người một cách vô cùng tàn bạo, thiếp nghĩ chàng sẽ thích mấy cảnh máu me nên mới giết lão ta như vậy đấy chứ, chứ không thì thiếp chỉ cần dùng Vực phá hủy toàn bộ nội tạng cùng đại não của lão ta là xong thôi.”

“Ách………….” Tử Phong không khỏi á khẩu ”….hồ ly tinh này, đến cả cái này cũng muốn chiều theo ý của mình ư, nàng tốt với ta hơi bị quá mức đó a…..”

Đúng lúc này, một đống tiếng hô hoán bát nháo liền xuất hiện, đám đệ tử Hợp Hoan Tông sau khi nghe thấy tiếng nổ cực lớn đã lao tới đây, đi đầu là mấy vị trưởng lão còn sót lại mà Tử Phong chưa thể “dọn dẹp” ban nãy.

Nhìn thấy một đám người xuất hiện, Tử Phong không chạy và cũng không muốn chạy, hắn còn chưa thử cho đã thực lực mới của hắn sau khi đột phá a.

“Đúng là buồn ngủ mà gặp chiếu manh, đến giờ chơi rồi!!” Tử Phong liếm mép nói, một dòng chất lỏng màu đen nhanh chóng xuất hiện bao phủ lấy mặt hắn, trong nháy mắt tạo thành một cái mặt nạ màu đen đầy những chiếc răng nanh dữ tợn.