Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 117: Toàn diệt




Đám người trước mắt không dễ xử lí, thứ nhất tu vi của bọn chúng cũng khá cao, thậm chí có tận hai Vương cấp ngũ phẩm và một tứ phẩm, thứ hai đó là khác với những mục tiêu khác, bọn chúng đang ở cùng với nhau, rất khó để có thể tiếp cận và xử lí gọn gàng cả đám được, cùng lắm là giết được một người sau đó thì sẽ là một tràng khổ chiến.

Thực tế Tử Phong có thể bảo Hồ Phi Nguyệt sử dụng lĩnh vực để có thể dọn dẹp đám rác rưởi này một cách dễ dàng, nhưng hắn không làm vậy. Không phải vì lòng tự tôn của hắn không cho phép hay gì, mà chỉ đơn giản không đến vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn để mất một lượng kinh nghiệm kha khá như thế này. Với lượng kinh nghiệm cần để lên level của hắn hiện tại, giết những mục tiêu Tướng cấp thì còn miễn cưỡng khả quan, chứ những mục tiêu nhỏ tầm Sư cấp trở xuống thì không thấm vào đâu, hắn cũng không thể đồ sát 1 vạn Sư cấp để lên level được, quá tốn sức.

Tử Phong trước cũng đã giết chết 6 tên Vương cấp của Hợp Hoan Tông ở Vương phủ, vừa rồi còn giết thêm mười mấy người nữa, lượng kinh nghiệm nhận được cũng khiến hắn mấp mé muốn lên level, đám người trước mắt này chính là một lượng kinh nghiệm dồi dào, thậm chí rất có thể sẽ giúp hắn lên level ngay lập tức.

Hắn đang cần lên level thật nhanh, level cao tương đương với thực lực tăng mạnh, hắn cần có thực lực để lật úp Âm Ma Tông cứu Diệp Thủy Lan ra ngoài, hắn chỉ có hai năm mà thôi, thậm chí có thể còn ít hơn, hắn phải bằng mọi giá tăng cao thực lực của mình lên.

Đừng nói đám người trước mắt là mục tiêu của nhiệm vụ, kể cả họ có là người không quen biết thì hắn cũng sẽ ra tay, có đạo lí hay không hắn không cần biết, có lợi cho hắn là được.

Hồ Phi Nguyệt đi theo Tử Phong chưa lâu, nhưng tính cách của hắn thì nàng ta hiểu khá rõ, thấy hắn không nói gì mà chậm rãi tiếp cận mục tiêu, nàng ngay lập tức hiểu rằng hắn muốn tự hành động, mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng còn có nàng ở đây cơ mà, muốn hắn mất mạng cũng hơi bị khó a. Vậy nên Hồ Phi Nguyệt chỉ im lặng mà nằm trong lồng ngực hắn theo dõi kì biến mà thôi.

Năm người của Hợp Hoan Tông bận chè chén sờ mó nhau đến mức váng đầu, Tử Phong hắn áp sát vào đến tận nơi mà còn không nhận ra. Nhưng mà cũng khó trách bọn hắn lơ là cảnh giác, những người bị Tử Phong giết lúc nãy vốn không có cơ hội để có thể báo động, hơn nữa ở cái Liên thành rách nát này hiện tại đến Vương cấp nhất phẩm đỉnh phong còn không có, đào đâu ra mối nguy hại tới bọn chúng chứ, độ cảnh giác của chúng hạ tới đáy cũng là điều dễ hiểu.

Vả lại, lấy tu vi của bọn chúng, tập trung cao độ thì lúc Tử Phong áp sát may ra thì có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn, chứ như hiện tại thì với Ngụy trang-Liễm tức cộng thêm thân pháp Phù Quang Di Ảnh có thể lướt trên mặt đất nhẹ tựa lông hồng, còn lâu bọn chúng mới cảm nhận được.

“Đại sư huynh xấu lắm, sao lại sàm sỡ người ta giữa thanh thiên bạch nhật như thế, hai vị sư huynh kia cũng đều đang nhìn kìa…” một nữ tử quần áo xộc xệch, nửa bộ ngực đầy đặn hở cả ra ngoài, làm bộ bẽn lẽn nói.

Thanh niên được gọi là dại sư huynh kia nâng chén rượu lên uống cạn, đưa tay bóp ngực của nữ tử, cười dâm đãng: “Ngươi tiểu dâm nữ này, ai chả biết mồm ngươi nói thế nhưng trong lòng thì lại đòi ta phải sàm sỡ mạnh tay hơn nữa, phải không?”

Nữ tử kia mị nhãn như tơ, ưm lên một tiếng rồi mềm nhũn người ngã vào lồng ngực tên đại sư huynh, cứ như vậy để mặc hắn sờ soạng khắp nơi.

Ở bên kia hai nam tử còn lại cũng cười lên ha hả, cùng lúc xoa nắn nữ tử còn lại một cách suồng sã không kiêng nể gì cả, kì lạ ở chỗ nữ tử này ngoài mở miệng rên rỉ ra thì không có bất kì hành động phản kháng nào, giống như bình thường những hành động này đối với nàng là một việc vô cùng bình thường vậy.

Tên đại sư huynh cùng nữ nhân trong ngực của hắn lại càng không có gì xa lạ đối với cảnh tượng trước mắt, những thứ như thế này ở trong Hợp Hoan Tông xảy ra như cơm bữa, nhìn nhiều cũng thành quen. Hắn cúi người xuống, hôn nữ tử đang nằm trong ngực mình, nữ tử kia cũng đáp lại vô cùng nhiệt tình, bàn tay của hắn vô cùng thành thạo, bắt đầu lột bỏ quần áo trên người nàng ta xuống.

“Crắc!!”

Giống như nghe thấy tiếng của một thứ gì đó bị vỡ vụn, đồng thời nụ hôn sâu tự nhiên lại bị ngắt quãng, nữ tử kia liền mở mắt ra, thấy khuôn mặt đại sư huynh của nàng đang ở ngay trước mắt, nàng ta đang định mở miệng hỏi thì nhận ra một điều khác thường, khuôn mặt điển trai của đại sư huynh nàng đang vặn vẹo một cách mất kiểm soát, lúc nhăn mặt, lúc há miệng, hai mắt giật giật liên tục. Chỉ vài giấy sau, một dòng máu đỏ từ trên đầu của hắn chảy xuống, rơi xuống mặt của nữ nhân kia khiến nàng ta không tự chủ được mà ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một bàn tay với năm cái móng vuốt sắc bén xuất hiện từ trong hư không đang đâm lút cán vào xương sọ đại sư huynh của nàng, rồi thì giống như là ảo cảnh, không gian trước mắt nàng có hơi chút mờ ảo, một thân ảnh đeo mặt nạ dữ tợn hiện ra một cách đột ngột, bàn tay của hắn đang cắm vào đầu tên đại sư huynh đột ngột bóp chặt lại sau đó kéo mạnh một phát.

Một tiếng xương vỡ giòn giã vang lên, năm ngón tay bọc giáp giống như năm kiện Huyền khí của Tử Phong nghiền nát xương sọ của tên đại sư huynh, móng vuốt của hắn trực tiếp lôi ra từ bên trong đầu nạn nhân một thứ gì đó trắng hếu vẫn còn rỉ máu. Khuôn mặt tên đại sư huynh méo mó vẹo vọ trông vô cùng xấu xí, cả người giống như bị rút gân đổ ập xuống người nữ tử kia.

Nói thì chậm mà mọi thứ diễn ra thì nhanh, từ lúc Tử Phong đánh lén tới lúc cơ thể của tên đại sư huynh đổ xuống còn chưa tới hai giây đồng hồ. Nữ tử kia lúc này mới lấy lại được tỉnh táo, nhìn thân ảnh trước mắt mà hồn vía lên mây, một thân tu vi Vương cấp trong mắt võ giả bình thường cao cao tại thượng biến đi đâu mất, nàng há miệng ra hét to một tiếng.

“AHHHHHHH!!!”

Nghe thấy tiếng hét thất thanh của nữ nhân kia, ba người còn lại vốn đang bận hú hí với nhau không hay biết chuyện gì đang xảy ra ở xung quanh vội vàng quay sang nhìn. Chỉ thấy tên đại sư huynh của họ hiện đang nằm dưới đất, cả người đè lên trên nữ nhân đang hét lên kinh hoàng, chân tay hắn co quắp ở một tư thế kì dị, đầu vỡ toang thành một cái lỗ lớn, bên trong trống rỗng không có gì cả. Đứng ở đó là một thân ảnh hắc y cao lớn, tóc bạc, đeo một chiếc mặt nạ dữ tợn che đi nửa mặt, điều đáng nói là một bàn tay của hắn đang cầm theo một thứ gì đó có màu trắng đục nhuốm máu, loáng thoáng có thể thấy mấy vết nhăn nhăn.

Bóp nát bộ óc cầm trên tay, Tử Phong vung tay lên ném cái đống bầy nhầy đó vào ba người vừa mới quay lại, miệng lẩm bẩm: “Song trọng đột phá cực hạn!!”

Trong nháy mắt, khí thế toàn thân hắn tăng lên ngùn ngụt, sát khí của Tử Phong chợt bùng phát, giống như là một cơn sóng thần trực tiếp cuốn tới ba người Hợp Hoan Tông. Ở trạng thái Song trọng đột phá cực hạn, tổng hợp thực lực của Tử Phong chỉ xấp xỉ cỡ Vương cấp tam phẩm, nhưng như vậy là đã đủ!

Ba người Hợp Hoan Tông vừa tỉnh lại khỏi cuộc truy hoan, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một luồng sát khí bài sơn đào hải bất ngờ chụp lên người họ, khiến họ bị thất thần trong giây lát. Cường giả giao chiến, một giây cũng là vấn đề, Tử Phong triển khai Thuấn bộ, lấy tốc độ gấp bốn lần một Vương cấp nhất phẩm, cả người hắn lợi dụng trong nửa giây đối phương thất thần ngắn ngủi, đã tiếp cận được mục tiêu.

Một bàn tay hóa chưởng thành trảo, lợi dụng lớp giáp cốt giống như là Huyền khí của mình, Tử Phong trực tiếp đâm móng vuốt vào cổ họng một tên, sau đó xoáy mạnh một phát, trực tiếp đào một lỗ lớn ở cổ họng đối phương, hiển nhiên là yết hầu đã bị xoáy nát.

Tay còn lại của Tử Phong cũng không để không, một luồng năng lượng màu đen trong nháy mắt bao phủ toàn bộ cánh tay trái của hắn, Hư Thiểm Quyền ngay lập tức được sử dụng, nắm đấm đầy uy lực của hắn nện thẳng vào mặt tên nam nhân còn lại.

Lăng gia lão tổ với Huyền khí phòng ngự còn không thể chịu nổi một chiêu Hư Thiểm Quyền của Tử Phong, huống chi là mục tiêu hiện tại của hắn vốn không có chút phòng bị nào, mặc dù thực lực hiện tại của Tử Phong không bằng với lúc đánh Lăng gia lão tổ, nhưng lực phòng ngự của mục tiêu cũng đâu có tương đồng.

Chỉ thấy nắm đấm của Tử Phong không chút khó khăn trực tiếp oanh bạo đầu của mục tiêu, xương vụn cùng não tương máu me tất cả đều biến thành một màn mưa đẫm máu tưới thẳng xuống người nữ tử nằm ngay cạnh.

Sinh mệnh lực của võ giả, đặc biệt là võ giả cao giai vô cùng cường hãn, tên Vương cấp bị Tử Phong trảo phá yết hầu vẫn còn sống, mặc dù chỉ còn lại một hơi tàn, nhưng đó cũng là một mối nguy. Nhưng mà Tử Phong sẽ để cho hắn ta muốn làm gì thì làm ư?

Tên Vương cấp ngũ phẩm này vẫn còn sống, hai mắt hắn trợn trừng lên, một bàn tay giống như sát thép giơ lên túm lấy cổ tay của Tử Phong giống như gọng kìm, bản thân Tử Phong có thể cảm nhận được lớp giáp cốt trên tay hắn đang phát ra tiếng kẽo kẹt, hiển nhiên là lực lượng của đối phương cũng vô cùng cường hãn.

Khóe miệng Tử Phong chợt nhếch lên, tạo thành một đường cong quỷ dị, mấy ngón tay của hắn lúc này vẫn còn đang cắm vào cổ họng của tên Vương cấp ngũ phẩm chợt động. Tử Phong cong ngón trỏ, chĩa đầu ngón tay lên trên, cười lạnh: “Hư Thiểm!!!”.

Một luồng năng lượng màu đen từ đầu ngón tay Tử Phong liền được bắn ra, đi xuyên qua đầu của tên Vương cấp ngũ phẩm, trực tiếp bắn thẳng qua tận đỉnh đầu của hắn. Năng lượng dao động kịch liệt khiến hai con mắt hắn nổ tung, miệng há rộng, lưỡi thè ra, khuôn mặt căng cứng như sắp nổ tung tới nơi, thất khiếu phún máu ra ngoài như suối.

Tử Phong thoải mái gỡ bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình ra, sau đó thu tay về. Chỉ thấy từ vết trảo phá ở cổ họng tên Vương cấp ngũ phẩm chảy ra một dòng chất lòng màu trắng đục, pha lẫn màu đỏ tươi, hiển nhiên là dưới năng lượng cự đại của Hư Thiểm, não của hắn đã bị quấy thành cháo loãng như thế này.

Vẩy vẩy hai bàn tay bê bết máu tươi của mình, Tử Phong hướng ánh mắt của mình vào hai nữ tử còn lại. Hai nàng không hiểu tử lúc nào đã dính sát vào nhau, nhìn Tử Phong giống như nhìn quái vật, vẻ sợ sệt hiện rõ trên khuôn mặt hai nàng.

Tử Phong khong khỏi lấy làm lạ, vốn phải có một trận khổ chiến thì hắn lại hoàn thành mọi thứ một cách khá là dễ dàng thuận lợi, nhưng khi nhìn đến hai nữ nhân, hắn phần nào hiểu ra. Có vẻ như một thân tu vi của mấy người này đều là từ song tu mà ra cả, thảo nào năng lực chiến đấu kém cỏi đến như vậy, cũng không trách được, có con đường nâng cao tu vi dễ dàng như thế thì ai mà muốn rèn luyện trong chiến đấu cơ chứ.

Tử từ bước tới chỗ hai nữ nhân, mỗi bước chân của hắn giống như búa tạ nện vào lòng của họ, áp lực cứ như vậy mà dần dần tăng lên. Và rồi, một người dường như không chịu nổi áp lực nữa, rút từ trong người ra một thanh chủy thủ, hét lên một tiếng rồi lao về phía Tử Phong. Chém, đâm, thọc, nữ nhân này dùng mọi động tác có thể hòng làm Tử Phong bị thương, nhưng mà trong mắt hắn, những hành động của nàng ta vô cùng hỗn loạn mất trật tự, có muốn đánh trúng hắn cũng khó.

“Phiền phức!”

Vung tay lên chụp lấy cổ tay nàng ta, xiết mạnh một cái làm rơi thanh chủy thủ xuống, Tử Phong dùng chân đá mạnh vào thanh chủy thủ, trực tiếp khiến nó bay đâm xuyên qua đầu nữ nhân kia. Ném cái xác trên tay ra chỗ khác, hắn đi tới trước mặt người sống sót duy nhất còn lại.

Nữ tử còn lại nhìn thấy Tử Phong ở ngay trước mặt không khỏi sợ tới run người, vội vàng quỳ lạy: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa cho đại nhân, chỉ cầu ngài tha cho cái mạng quèn của tiểu nữ………” nói đoạn ngồi dậy, bắt đầu trút bỏ chỗ quần áo vốn không còn nhiều lắm trên người, để lộ nguyên cơ thể trắng nõn ngọc ngà.

Nhìn kĩ lại thì, nữ nhân này cũng thuộc hàng xinh đẹp, Tử Phong liền cúi người xuống, đưa một bàn tay chạm vào má nàng ta. Nữ tử kia không khỏi mừng rỡ, có lẽ cơ hội sống của nàng đã tới rồi. Chỉ là nàng ta còn chưa vui mừng được quá năm giây đồng hồ thì......

“Rắc!!”

Bóp nát cổ nữ nhân trước mặt, Tử Phong lành lạnh nói: “Hạng như ngươi, không xứng để làm nô tỳ cho ta!!”