Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 113: Chuẩn bị sẵn sàng




Một đường kiếm quang khổng lồ màu đen được phóng ra, Tuyết Sơn Trang mặc dù được đặt ở một khu vực khá là vắng vẻ rộng rãi của Liên thành, nhưng chắc chắn là vị trí của nó gần trung tâm Liên thành hơn là so với Vương phủ. Toàn bộ người trong Liên thành chợt nghe thấy một tiếng nổ long trời lở đất giống như tiếng nổ đã phát ra đêm hôm qua, khiến mọi người không khỏi một hồi tim đập chân run, tưởng chừng như bầu trời vừa sập xuống, một số người yếu bóng vía thì trực tiếp nằm lăn ra đất bất tỉnh nhân sự, nhất thời toàn thành trở nên hỗn loạn không chịu được.

Kiếm quang tản mác đi, để lộ ra một thân ảnh đang đứng đó.

Lão tổ Tuyết Sơn Trang sững người, đứng yên tại chỗ, hai mắt mở to ra hết cỡ, khuôn mặt lão trở nên tái nhợt một cách lợi hại, khẽ nuốt nước bọt đánh ực một cái, lão run rẩy quay đầu lại nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy ở bên cạnh lão, mặt đất bị cày xới thành một cái rãnh sâu tới hơn chục mét, theo hướng kéo dài của cái rãnh sâu đó, toàn bộ chướng ngại trên đường đi của nó đã biến thành cám vụn, tường, nhà cửa, phòng ốc, cây cối, mọi thứ đều đã bị nghiền nát trước đường kiếm quang khủng khiếp đó.

Ngay khi Tử Phong định chém thẳng Thiên Phạt Kiếm lên đầu lão tổ Tuyết Sơn Trang, thần trí hắn bất chợt thanh tỉnh lại khỏi cơn say máu, hắn nhớ ra mục đích ban đầu của hắn khi tìm tới đây, Nhưng mà chiêu thức thì đã phát động, không phải là không thể thu hồi, mà Tử Phong hắn không có năng lực thu phát tự nhiên như vậy a. Nếu đã không thể chặn lại, vậy thì cố tình đánh trượt đi.Tử Phong vào phút chót chợt bẻ ngoặt lưỡi kiếm, trực tiếp chém sang bên cạnh đối phương.

Khiến hắn kinh ngạc đó là đường kiếm quang vốn ban đầu có màu trắng ngà, nay lại biến thành màu đen hoàn toàn, hơn nữa qua cảm nhận của hắn, uy lực của đường kiếm quang này còn mạnh hơn cả mấy lần sử dụng trước của hắn. Tử Phong chợt nhìn xuống người mình, lúc này Cửu Biến Kim Thân Quyết vẫn đang được hắn kích hoạt, với Thiên Ma Nhãn, hắn có thể ngay lập tức nhìn thấy một lớp áo giáp màu đen mờ ảo đang bao phủ lấy cơ thể hắn.

“……Vũ kĩ và bí thuật tu luyện được sẽ bị ảnh hưởng bởi linh căn vốn có mà trở nên cường hóa….”

Nhớ lại Hỗn Độn Quyết sau khi tiến giai thành công, Tử Phong ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện, thì ra là thế, vậy ra đây là cái mà nó gọi là ảnh hưởng bởi linh căn vốn có. Hắn có cực phẩm ám linh căn, mặc dù hắn có thể tùy ý sử dụng vũ kĩ của bất kì hệ nào, nhưng bị linh căn của hắn ảnh hưởng, tính chất của những vũ kĩ này lại bị biến đổi dần trở thành ám thuộc tính. Ví dụ như Cửu Biến Kim Thân Quyết, vốn là kim hệ công pháp, phải có màu hoàng kim, nhưng không ngờ dưới tác động của Hỗn Độn Quyết và linh căn của hắn lại biến thành màu đen, có lẽ nó cũng đã được cường hóa giống như những gì mà công pháp đã nói.

Thở dài một tiếng, Tử Phong nhìn khung cảnh tan hoang trước mắt, sau đó ngó thấy lão tổ Tuyết Sơn Trang đang đứng chết trân ở đấy mà không dám nhúc nhích, bèn mở miệng hỏi: “Muốn đánh nữa không?”………

-------------

Lúc đi ra khỏi Tuyết Sơn Trang đã là giữa trưa, mặt trời thẳng trên đỉnh đầu chiếu xuống những tia nắng gắt khiến Tử Phong cảm thấy khá là nóng nực. Mọi chuyện diễn ra thuận lợi hơn hắn nghĩ a, những tưởng sau một hồi uy bức lợi dụ các kiểu ròi mới có thể điều tra được một chút thông tin liên quan tới Hợp Hoan Tông, không ngờ khi hắn vừa mới nói ra mục đích của bản thân, đám người của Tuyết Sơn Trang giống như được đại xá mà đồng loạt thở phào một cái, khiến hắn một trận khó hiểu. Chỉ là cái quang cảnh hoang tàn đổ nát hiện lên trước mắt hắn khiến hắn lập tức đem cái khó hiểu này bóp chết ngay ở trong đầu, thì ra là bọn họ sợ quá a.

Trở về phòng trọ, Tử Phong ngồi trên giường trầm ngâm một hồi lâu, rồi mới nói:

“Phi Nguyệt, nàng đã khôi phục tu vi tới đâu rồi?”

Hồ Phi Nguyệt chẳng biết từ lúc nào đã biến thành nhân hình, lúc này đang gối đầu lên đùi hắn nằm nhắm mắt, nghe hỏi liền trả lời: “Khoảng chừng Tôn cấp tam phẩm đỉnh, nếu có một viên Long Huyết Dịch Cốt Đan nữa thì thiếp chắc chắn có thể khôi phục tới Thánh Giả.”

Tử Phong không khỏi cười khổ, hắn cũng muốn đổi lấy thêm một viên Long Huyết Dịch Cốt Đan nữa lắm, nhưng mà vấn đề là hắn không có điểm tích lũy a. Bốn vạn điểm một viên, hắn lúc này sau khi giết một đống người, tuy có hoàn thành nhiệm vụ nhưng nhiệm vụ không thưởng điểm tích lũy, thành ra hiện tại hắn cũng chỉ có hơn một vạn điểm, đến nửa viên đan dược còn chẳng kiếm được nữa là.

“Hmm, nếu để nàng đối phó với một Tôn cấp ngũ phẩm, một Tôn cấp nhị phẩm và một Tôn cấp nhất phẩm thì nàng có đối phó được không? Đúng hơn là, liệu nàng có gặp nguy hiểm không”

“Đương nhiên là không rồi, với thực lực hiện tại của thiếp, trừ khi gặp Thánh Hoàng, bằng không thì đừng hòng làm hại được thiếp. Chẳng lẽ chàng định….”

Không để nàng ta nói hết câu, Tử Phong đã cắt lời: “Ta muốn nàng đối phó với tông chủ, phó tông chủ và đại trưởng lão của Hợp Hoan Tông, nếu ta đoán không nhầm, bọn chúng sẽ nhanh chóng tìm tới nơi này sau cái chết của cái tên Trình thiếu gia gì gì đó kia.”

“Sao chàng có thể chắc chắn như thế?” Hồ Phi Nguyệt ngờ vực hỏi.

Vì ta được một tên thần linh với sở thích biến thái chuyên đi soi trộm người khác mách bảo, nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Tử Phong cũng không dám nói ra, ai mà biết được liệu “hắn” có thể nghe thấy hay không, đừng quên người ta chính là người đã để Tử Phong xuyên việt qua đây a, nếu có thể đưa hắn qua đây thì cũng có thể đưa hắn xuống địa ngục, tốt nhất vẫn nên đề phòng.

Cũng không để Tử Phong phải trả lời, Hồ Phi Nguyệt nói tiếp ngay lập tức.

“Nếu chỉ có ba tên Tôn cấp, thì thiếp có thể vô hiệu hóa bọn chúng, tối đa là bốn tên, nhưng những thành phần còn lại thì thiếp không thể quản được, nếu bọn chúng đã lặn lội tới đây, không có lí gì họ không đem theo vài ba tên Vương cấp, tên Trình thiếu gia kia chẳng phải cũng có cả một đội hình Vương cấp đi theo sau sao, chàng định làm gì với cái đó.”

Cười lạnh một tiếng, Tử Phong nói: “Ai nói là chúng ta sẽ trực diện đánh với bọn chúng, nàng quên rồi ư…..”, nói đoạn hắn giơ bàn tay của mình lên trước mặt Hồ Phi Nguyệt, bàn tay từ từ biến thành trong suốt sau đó trở nên vô hình.

Dường như hiểu ra cái gì đó, Hồ Phi Nguyệt bật thốt lên: “Ý chàng là…”

Tử Phong chỉ cười mà không nói gì thêm, hắn tin rằng với trí tuệ của Hồ Phi Nguyệt thì có thể hiểu được ý hắn muốn nói, hắn lúc này vẫn có mấy thứ vẫn còn canh cánh trong lòng. Theo lời của lão tổ Tuyết Sơn Trang, Hợp Hoan Tông là một tông môn có thực lực rất mạnh, trực tiếp làm bá chủ toàn bộ khu vực mấy tòa thành xung quanh đây, trong tông có xuất hiện cường giả Tôn cấp, ngoài tông chủ, phó tông chủ, đại trưởng lão ra thì vẫn còn vài ba vị thái thượng trưởng lão bế quan quanh năm có tu vi Tôn cấp nữa, có trời mới biết là mấy người a.

Nhiệm vụ hệ thống đưa ra chỉ bắt Tử Phong xử lí đám người của Hợp Hoan Tông sẽ đến Liên thành trong vài ngày tới, không có đề cập đến mấy vị thái thượng trưởng lão hay là bản thân Hợp Hoan Tông. Kể cả Hợp Hoan tông có ý định truy đuổi hắn thì với hai kĩ năng Ngụy trangLiễm tức là đã quá thừa để hắn an toàn rồi, nhưng ai mà biết được, mấy nhiệm vụ này luôn luôn được đưa ra một cách bất ngờ, nhỡ đâu lại từ đâu rơi ra một cái nhiệm vụ bắt hắn phải tận diệt Hợp Hoan Tông thì hắn cũng bó tay a.

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Tử Phong hắn không phải con người tính toán quá xa, việc trước mắt của hắn là chuẩn bị sẵn sàng cho mấy ngày tới. Hắn còn 4 điểm tiến hóa tự do nữa, hiện tại hắn vẫn không biết phải sử dụng chúng ra sao cho thích hợp, ý hay nhất có lẽ là hỏi Tiểu Linh, nhưng nha đầu này lúc thì nghiêm túc lúc thì cợt nhả khiến hắn không biết đâu mà lần, mà tự mình lần mò tiến hóa thì đôi khi không được tối ưu cho lắm, chẳng hạn như Hỗn Độn Quyết, nếu không phải Tiểu Linh nói thì hắn cũng khong ngờ với 5 điểm tiến hóa tự do có thể biến một bộ công pháp rác rưởi thành một thứ hữu dụng đến như vậy.

Nhắc tới công pháp, Tử Phong chợt nhớ tới một thứ mà hắn cũng không nghĩ có thể tiến hóa được, nhưng ngược lại lại có kết quả tốt đến không ngờ, đó là chức nghiệp. Trước kia Tiểu Linh đã bảo hắn dùng một điểm tiến hóa để tiến hóa chức nghiệp phụ “Thợ săn”, và sau khi tiến hóa thành “Thợ săn bóng đêm”, chức nghiệp này đã tăng cao thực lực của Tử Phong thêm một khoảng lớn, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn cả chức nghiệp chính là sát thủ nếu so sánh về khía cạnh tăng cường thực lực.

“Tiểu Linh, ta cần bao nhiêu điểm tiến hóa để tiến hóa chức nghiệp Sát thủ?” Không biết thì phải hỏi, đối với việc này Tử Phong hắn không có vấn đề cho lắm, hắn cũng không phải loại người luôn tự cho mình là đúng a.

“Bốn điểm, vừa đủ số ngài đang sở hữu đó, ngài định tiến hóa chức nghiệp Sát thủ ư? Nói thật thì ta khuyên ngài không nên tiến hóa nó bây giờ a, nhỡ đâu tiến hóa còn chưa hoàn tất thì đám người của Hợp Hoan Tông đã tới thì sao, chẳng phải ngài nên sử dụng mấy điểm đó vào những kĩ năng khác thì tốt hơn sao.”

Ngẫm nghĩ một chút, Tử Phong đưa ra quyết định: “Vẫn cứ tiến hóa chức nghiệp đi, ta đã có tính toán của riêng mình rồi.”

Nói là tính toán, chứ thực ra khá là đơn giản, đã có Hồ Phi Nguyệt kiềm chế ba tên Tôn cấp, mối nguy còn lại chỉ là Vương cấp võ giả, tuy Tử Phong hắn không có tự mãn tới mức nghĩ rằng mình vô địch trong Vương cấp, nhưng vốn kễ hoạch của hắn là đánh lén xử lí từng người một, thực lực của hắn có mạnh hơn một chút thì cũng không ảnh hưởng lắm, bởi người ra tay là Hồ Phi Nguyệt, hắn chỉ đóng vai trò hỗ trợ mà thôi.

Đúng vậy, kế hoạch của hắn đó là lợi dụng Ngụy trang cùng Liễm tức, hắn sẽ hỗ trợ Hồ Phi Nguyệt đánh lén đám người Hợp Hoan Tông, chỉ cần có ai tách ra khỏi đoàn người là chết chắc. Nghe có vẻ hèn nhát khi để nữ nhân ra tay hộ mình, nhưng Tử Phong hắn có quan tâm không? Đương nhiên là không, hắn ra tay có thể hoàn thành nhiệm vụ, Hồ Phi Nguyệt ra tay cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, có gì khác nhau sao, huống hồ, nếu nàng ta ra tay thì tỉ lệ thành công cao hơn hắn gấp cả trăm lần, không có lí gì Tử Phong không đồng ý cả.

Lấy từ trong không gian giới chỉ ra một bộ quyền sáo có màu sắc cũ kĩ, lớp sơn bên ngoài đã bong tróc gần hết, để lộ ra lớp kim loại không biết tên bên trong đã xỉn màu. Thực tình mà nói, Tử Phong hắn cũng không có ý định cướp lấy bộ quyền sáo này từ tay của lão tổ Tuyết Sơn Trang, nhưng Hồ Phi Nguyệt đã bảo hắn cướp thì hắn liền làm theo thôi, chỉ là khi hắn nói muốn lấy đi bộ quyền sáo, lão tổ Tuyết Sơn Trang giống như là trút được gánh nặng, vội vàng nhét đôi quyền sao vào trong người hắn giống như là vứt rác vậy. Bây giờ nghĩ lại thì, có lẽ lão ta nghĩ rằng nó là thứ để Tử Phong hắn buông tha cho Tuyết Sơn Trang a.

Đeo đôi quyền sáo lên tay, Tử Phong khẽ truyền vào đó một chút linh lực, chỉ thấy linh lực của hắn giống như bị một cỗ lực lượng kinh khủng hút lấy liên tục, chỉ trong nháy mắt linh lực trong người hắn đã bị rút đi hơn phân nửa, nếu hắn không kịp phản ứng cắt đứt dòng chảy linh lực, có lẽ hắn đã bị hút thành xác khô rồi. Thở phào một cái, nguy hiểm thật, thì ra đây là lí do dưới Tôn cấp không thể dùng được Bảo khí, Bảo khí khác với Huyền khí ở chỗ, nếu truyền vào đủ linh lực để ôn dưỡng thì nó có thể phát huy những tác dụng mạnh mẽ, tương tự như là một loại bí pháp vậy, nhưng mà với trình tự linh lực Vương cấp trở xuống thì không thể nào cung cấp đủ linh lực cho một kiện Bảo khí được.

Nhìn đôi quyền sáo trên tay, Tử Phong chợt giật mình, chỉ thấy đôi quyền sáo xỉn màu cũ kĩ lúc này đã hoàn toàn biến thành một màu đen tuyền, lớp kim loại cũng biến thành màu đen bóng loáng, ở trên mấy khớp xương ngón tay mọc lên mấy chiếc gai nhọn, nếu đấm thì mấy chiếc gai này sẽ trực tiếp đâm thẳng vào mục tiêu, tương đối đáng sợ, cả chiếc quyền sáo giống như vùa được tu sửa lại hoàn chỉnh vậy.

Ngỡ ngàng nhìn đôi quyền sao trong tay, Tử Phong một trận khó hiểu, chẳng phải ta không đủ linh lực để ôn dưỡng nó sao, thế quái nào lại có hình dạng như hiện tại. Nhìn chúng biến thành màu đen, Tử Phong chợt nảy ra một ý, phải chăng đấy là do Hỗn Độn Quyết? Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có khả năng này là hợp lí nhất, hắn không khỏi nở một nụ cười: “Thú vị thật, không những cường hóa vũ kĩ và bí pháp dựa theo Ám linh căn của ta, mà đến cả binh khí cũng có thể cường hóa, Hỗn Độn Quyết này là công pháp gì vậy, hoàn toàn khác với công pháp của đại lục này.”

Nhìn lên bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ, Tử Phong lẩm bẩm: “Mọi thứ đã đầy đủ, việc còn lại đó là chờ đợi mà thôi……….”