Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 155




Lúc hai xe gặp nhau, chiếc xe kia hạ cửa kính xuống, ba người ngồi ghế sau cùng quay lại nhìn nhóm Tống Tân chằm chằm.

Một người trong đó nói gì đó, chiếc xe kia liền đột nhiên tăng tốc lái đi, rẽ ở ngã ba phía sau, rồi biến mất sau những tòa nhà.

Đại Hào nói: “Ý gì đấy?”

Tống Tân nhún vai, có lẽ bọn họ cũng giống những người trước kia, nhìn thấy Đại Hào liền chạy.

Nhưng không lâu sau, cô liền biết suy nghĩ này của mình sai rồi.

Phía sau bọn họ xa xa xuất hiện một chiếc xe màu đen. Nó luôn duy trì khoảng cách nhất định, nhưng lại vẫn đi theo bọn họ, không hề đổi tuyến đường.

Nếu như không sai, thì chiếc xe này hơn 80% là đang bám đuôi bọn họ.

Đại Hào sau khi phát hiện điều này thì rất hưng phấn: “Trước đó tôi còn nghĩ, trò chơi sắp kết thúc rồi, tôi phải nhanh chóng thích nghi với cuộc sống không thể tùy ý giết người, cho nên cũng không mong giết người lắm. Nhưng bây giờ… Ông đây phải thỏa sức bung xõa thôi.”

Tống Tân bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh muốn làm gì thì làm, dù sao tôi cũng thấy cho dù Trái đất trở lại bình thường thì cũng không ai dám thuê anh làm nữa đâu.”

Đại Hào hừ một tiếng: “Vậy ông đây cứ ở nhà để Sở Sáo nuôi thôi, dù sao cậu ta cũng sẽ không già, hoàn toàn có thể dưỡng lão tôi.”

Sở Sáo vẻ mặt vô tội: “…”

“Nơi này không tệ.” Đại Hào nói một câu, rồi mới lái thẳng xe vào cửa chính một tòa nhà bên cạnh.

Sau khi dừng xe, anh ta vừa xuống xe vừa nói: “Đánh nhau trên đường cái quá nguy hiểm, chưa biết chừng sẽ có người trốn ở trong phòng bắn lén. Chúng ta vào tòa nhà này trước đi. Dù sao những kẻ kia cũng biết chúng ta ở đây, chắc chắn sẽ tự mò đến.”

Khi 4 bọn họ lên tới tầng 2 thì trông thấy chiếc xe kia đỗ cách hơn 100 mét.

Đại Hào cười lạnh: “Xem ra bọn chúng muốn đi gọi người, chờ mà coi, lát nữa nhìn ông đây lấy một địch trăm!”

Tống Tân ngẩng đầu nhìn trời, hỏi Trọng Phong: “Nhìn thấy không, trên trời gió to quá.”

Trọng Phong cực kỳ phối hợp gật đầu, Đại Hào hừ một cái, xị mặt: “Không tin đúng không, nhìn mà xem!”

Mấy phút sau, họ nhìn thấy trên tất cả các con đường gần đó tuôn ra một đống người. Đại Hào liên tục gào lên: “Á đù, còn nhìn cái gì nhìn, tranh thủ thời gian chạy mau!”

Đây đã từng là một thành phố lớn phồn hoa náo nhiệt, ngay cả sau khi đám người ngoài hành tinh mang trò chơi chết chóc tới thì nhân khẩu vẫn rất đông đúc.

Lúc bọn họ vào thành phố thì lặng ngắt như tờ, nhưng điều đó không có nghĩa là những trong những tòa nhà kia không có ai.

Mà trước mắt, đám người từ bốn phía ùa lên như ong vỡ tổ, nhanh chóng lao vào tòa nhà.

Nhóm Tống Tân như kẻ cầm đầu phá vỡ tổ ong, sắp hứng chịu sự tấn công của đám ong độc.

Không ai ngờ được xung quanh đây lại có nhiều người đến vậy. Nhìn sơ qua chí ít có hơn một trăm gần hai trăm người!

Cho dù trên người bọn họ có đạo cụ, có súng nhưng tuyệt đối không thể nào giết nhiều người như thế trong thời gian ngắn.

Một khi những người áp sát được bọn họ thì đừng nói là dùng súng, ngay cả đạo cụ cũng chẳng có tác dụng lớn.

Khiến người ta kinh ngạc nhất là trong số những người kia còn có một bộ phận lớn mặc đồ bảo hộ.

Nhìn có vẻ là lấy được từ những quân nhân trước kia, những loại mũ bảo hiểm thông thường thì có lẽ trấn lột từ các cửa hàng.

Tóm lại, đám người này khó đối phó.

Sau tiếng hô của Đại Hào, bốn người nhanh chóng chạy xuống tầng. Cũng may bọn họ cách cửa lớn dưới tầng không xa, khi bọn họ chạy tới được chỗ ô tô thì đám người kia cũng cùng lúc đuổi tới.

Khoảnh khắc Tống Tân đóng cửa xe, một bàn tay suýt nữa đã chặn được.

Đại Hào vội vã nổ máy lái đi. Đám người kia đuổi đến nơi, còn dùng chùy sắt trong tay đập vào kính chắn gió mấy phát.

Kính nứt thành mảnh vụn, dù không rơi vào trong xe, nhưng vết nứt đã chắn hết tầm nhìn của Đại Hào.

Đại Hào lớn tiếng chửi bậy, bằng trực giác lái được một đoạn, lại nghe thấy đằng sau vang lên tiếng súng.

Những người kia đang bắn bọn họ!

Đại Hào cắn răng nói: “Mẹ nó, ông đây không bao giờ chém gió nữa! Mọi người cúi thấp đầu xuống!”

Trọng Phong đã kéo Tống Tân vào lòng, nhưng Tống Tân lại nhanh chóng tránh ra.

Anh bảo vệ cô như thế trong lòng cô cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng đời cô không bao giờ muốn trải qua động tác bảo vệ khi ngồi trong ô tô nữa.

Bánh sau bỗng bùm một tiếng, sau đó cả chiếc xe trở nên xóc nảy.

Đại Hào chửi bậy một câu, hô lớn: “Bánh xe chắc bị bắn nổ rồi, chúng ta phải mau chóng xuống xe!”

Từ gương chiếu hậu, Tống Tân thấy đám người kia vẫn đang đuổi theo, mặc dù tốc độ của bọn họ không bằng ô tô, bị tụt lại đằng sau, nhưng phiền phức là bây giờ có một chiếc xe lái tới. Nổ súng bắn trúng bánh xe bọn họ chắc hẳn là người trong chiếc xe kia, bởi vì đám người bị bỏ lại đằng sau không thể nào bắn xa thế được.

Xe của nhóm Tống Tân đã nổ bánh, Đại Hào đánh lái hết cỡ, cuối cùng nó cũng dừng lại trước khi tông vào cửa hàng bên cạnh.

Bọn họ không có thời gian nói bất cứ lời nào, vội vàng xuống xe liền chạy.

Bởi vì đuổi phía sau là một chiếc ô tô nên bọn họ không thể chạy dọc theo đường cái được. Bốn người chạy về phía trước một đoạn liền rẽ vào ngõ nhỏ.

Bọn họ không chạy tiếp mà nép vào tường, đợi đến khi chiếc xe kia lao tới thì dùng súng bắn.

Phần lớn đạn đều bắn trúng kính phía trước, Trọng Phong bắn hai phát trúng bánh xe. Thế nên trước khi nó kịp lái vào con đường này thì đã mất lái.

Trên kính chắn gió văng lên chút máu.

Nhưng trên chiếc xe này không chỉ có hai người ngồi trước. Khi chiếc xe chệch hướng sắp đâm vào vách tường thì hai cửa xe phía sau đồng thời mở ra, hai người đàn ông lăn ra từ bên trong!

Một người trong đó vị trí không tốt, vừa ra đã bị bốn người họ bắn trúng.

Mà người còn lại thì núp ở phía sau xe, hoàn toàn không định ló đầu lên.

Tống Tân nhìn thoáng qua hơn trăm người đuổi theo phía sau, khẽ cau mày nói: “Đừng để ý tới hắn, chúng ta không thể lãng phí thời gian ở đây nữa, chạy đã!”

“Vậy còn không mau lên!” Đại Hào kéo Sở Sáo một cái, xoay người chạy.

Trọng Phong cũng túm lấy tay Tống Tân, vừa chạy vừa nói: “Nếu như lát nữa quá nguy hiểm, chúng ta tách ra, anh dụ bọn họ.”

Tống Tân đột nhiên nhớ ra, hỏi Đại Hào đạo: “Này, đạo cụ ‘Con rối’ của anh vẫn còn chứ?”

“Còn dùng được một lần, nhưng cô đừng mơ tôi sẽ dùng ở đây!” Đại Hào không quay đầu lại, đáp: “Nó không thể dùng để làm mồi dụ đâu. Đạo cụ kia chỉ có thể sử dụng trong phạm vi hai mươi mét thôi!”

Tống Tân hỏi: “Bán kính hai mươi mét à?”

“Hả?” Đại Hào khựng lại một giây mới giật mình nói: “Bán kính! Bán kính!”

“Vậy là đủ rồi!” Tống Tân khẽ động ngón tay, nắm một thẻ đạo cụ ở trong tay, nói với Đại Hào: “Tôi có một thẻ đạo cụ này, anh cầm đi!”

Đại Hào quay đầu dừng lại một chút đợi cô, nhận được thẻ đạo cụ nhìn lướt qua một lượt mới khẽ chửi một câu: “Mẹ kiếp, bọn chúng sắp đuổi kịp rồi!”

Còn chưa dứt lời đã có tiếng súng vang lên phía sau.

Những người chạy nhanh đã đuổi tới được ngã rẽ kia rồi, vừa đuổi vừa nổ súng. Phía sau còn càng nhiều người hơn cũng đang chạy tới, chỉ nghe tiếng bước chân dồn dập cũng đã thấy rợn người.

Tống Tân ngẩng đầu nhìn hai bên trái phải, chỉ ngã rẽ phía: “Bên kia!”

Đối với bọn họ mà nói, ưu điểm lớn nhất của thành phố lớn chính là đường phố nối nhau.

Gần như không có bất cứ con đường nào có điểm cuối. Trên mỗi con đường đều sẽ có vài lối rẽ, bọn họ có thể tùy ý chọn một đường chạy.

Phía sau vẫn vang lên tiếng súng liên hồi, nhưng vì tầm bắn của súng lục có hạn nên những viên đạn kia đều không tới được chỗ họ. Hiện giờ khoảng cách giữa hai bên vẫn gần hai trăm mét.

Mà chỉ có súng lục mới thuận tiện cho đám người kia mang theo đuổi bắt, cho nên sẽ không xuất hiện các loại vũ khí khác như súng trường hoặc súng máy.

Nhưng cho dù là vậy thì Sở Sáo vẫn cố ý chậm lại sau một chút, để mình ở ngay sau lưng Đại Hào.

Trọng Phong cũng muốn lùi lại sau nhưng bị Tống Tân kéo lại: “Em sẽ không để anh lại chết vì em một một lần nữa đâu. Tranh thủ thời gian chạy đi, chạy đến con đường kia sẽ không sao nữa!”

Trọng Phong cười một tiếng, nắm chặt tay cô, cùng nhau chạy về trước.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã tới được ngã rẽ, rồi chạy rẽ sang đường phố bên cạnh.

Hiện giờ bọn họ có chút thời để làm gì đó.

Tống Tân không kịp nhìn nhiều, chỉ vào một cửa hàng phía trước: “Đi vào đó đã!”

Đây là một con đường dành riêng cho người đi bộ, trên đường rất nhiều cửa hàng bán quần áo. Bây giờ bọn họ cũng đang chạy vào một cửa hàng bán quần áo.

Sau khi chạy vào, Tống Tân lập tức nói: “Sở Sáo, lập tức c ởi quần áo!”

Sở Sáo hơi sững sờ nhưng cũng lập tức làm theo.

“Mọi người nghe tôi, nhất là Đại Hào.” Tống Tân hít một hơi, nhìn Đại Hào nói bằng tốc độ nhanh nhất: “Tấm thẻ tôi cho anh có thể ẩn thân, nhưng sau khi sử dụng không thể không nhúc nhích, nếu cử động sẽ mất hiệu quả. Bây giờ anh hãy triệu hồi con rối, cho nó mặc quần áo của Sở Sáo, rồi anh và con rối tiếp tục chạy về phía trước. Tôi nhìn thấy phía trước còn có một ngã tư nữa. Sau khi anh chạy tới đó thì lẻn cửa hàng đầu tiên lập tức ẩn thân, điều khiển con rối chạy tiếp. Chờ đám người kia rẽ vào ngã rẽ không nhìn thấy anh, sẽ đuổi theo con rối kia, anh chỉ cần đứng im không nhúc nhích là được. Sau khi đi ra ngoài thì sử dụng niệm lực ngăn cản đạn! Tôi nhớ anh còn đạo cụ xuyên tường, lúc cần thiết thì xuyên tường đến chỗ khác là được!”

Đại Hào nhíu mày: “Con rối chỉ điều khiển được hai mươi mét mà thôi, không đủ!”

Anh ta vừa nói vừa nhận lấy quần áo từ tay Sở Sáo, mặc lên cho con rối.

Tống Tân vội vã nói: “Không có thời gian, anh nhất định phải làm theo lời tôi! Bây giờ tranh thủ thời gian chạy đi!”

“Đậu má! Tôi tin cô lần này, tôi mà chết thì sẽ biến thành ma tìm cô báo thù!” Đại Hào cầm quần áo mặc lên người con rối rồi chạy ra ngoài.

Từ lúc chạy vào cửa hàng đến khi anh ta mang theo con rối ra ngoài tổng cộng hơn mười giây. Người bình thường chạy một trăm mét sẽ mất mười lăm giây hoặc hơn. Mà những người kia mang theo vũ khí, có người còn mặc đồ bảo hộ, ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ nên bây giờ vẫn còn chút thời gian cho Đại Hào.