Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 97: Hạ U Lan bị cường bạo




Editor: Trà sữa trà xanh

Trong phủ đệ Nạp Lan Thần Dật.

Sắc trời không tính là đẹp. Trong đình viện mưa phùn rơi xuống mờ mịt, bàn đá xanh vì thế mà ướt nhẹp. Tất cả giống như bị bao phủ trong mờ mịt u tối.

Nạp Lan Thần Dật mặc một bộ áo bào trắng, lẳng lặng đứng trong mưa phùn. Vóc người của hắn cao to ngọc lập, mặc dù đứng ở trong một mảnh mưa phùn mờ mịt cũng không cách nào che giấu khí chất tao nhã của mình, nhưng lông mày hắn khẽ nhíu lại, giống như có tâm sự khó giải.

"Đó là chàng an bài sao?" Nam Ức Tịnh thấy Nạp Lan Thần Dật một mình đứng trong đình viện, nhíu nhíu mày, hỏi một câu không đầu đuôi. Nhưng nàng biết, Nạp Lan Thần Dật nhất định biết nàng hỏi cái gì.

Ngày hôm qua Nạp Lan Thần Dật lấy thân phận Lạc Huyền Lăng gặp Hạ U Lan, hôm nay liền truyền đến tin Hạ U Lan bị Nạp Lan Nhược Phong cưỡng gian, nghe nói Hạ U Lan len lén thắt cổ, thật may là Hạ Văn Cử kịp thời phát hiện mới cứu được một cái mạng, hôm nay khóc thê lương, cơm cũng không chịu ăn.

Lấy thủ đoạn Nạp Lan Thần Dật tính toán không bỏ sót, muốn một tay bày ra chuyện như vậy cũng không khó khăn, huống chi hôm nay chuyện đã xảy ra như vậy, Bắc Mạc tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Nạp Lan Nhược Phong, vị trí thái tử của Nạp Lan Nhược Phong sợ là không giữ được.

Chỉ là trong trực giác, nàng cảm thấy Nạp Lan Thần Dật không biết làm chuyện như vậy. Hắn thật sự giỏi về mưu lược, thế nhưng lợi dụng trinh tiết của nữ tử, hắn sẽ không làm.

Nạp Lan Thần Dật nghe Nam Ức Tịnh nói, mới chậm rãi xoay người lại. Đứng lâu trong mưa như vậy, vẫn duy trì một tư thế, khiến hắn cơ hồ như một pho tượng.

Ánh mắt phức tạp nhìn Nam Ức Tịnh một cái, bên trong con ngươi đen nhánh mang theo nhàn nhạt hối tiếc, nhíu mày, Nạp Lan Thần Dật thản nhiên lên tiếng, "Là ta cố ý an bài Nạp Lan Nhược Phong vào thời điểm đó vào cung. Ta biết lấy tính tình Nạp Lan Nhược Phong, đường đột gặp Hạ U Lan, đến lúc đó, Hạ U Lan tất nhiên sẽ sinh lòng bất mãn với Nạp Lan Nhược Phong, kể từ đó, Bắc Mạc sẽ không liên thủ với Nạp Lan Nhược Phong. Nhưng ta tuyệt đối không ngờ rằng, Nạp Lan Nhược Phong sẽ làm ra chuyện như vậy!"

Hắn thật không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như thế. Mặc dù Nạp Lan Nhược Phong là người âm chí ngoan tuyệt, thế nhưng cưỡng gian công chúa Bắc Mạc cũng không phải chuyện nhỏ. Chẳng lẽ hắn muốn đập nồi dìm thuyền, gạo sống nấu thành cơm chín, khiến Hạ U Lan ngoan ngoãn gả cho hắn sao?

Nhưng Hạ U Lan có tính tình cương liệt, thà tự sát cũng không chịu vì vậy mà gả cho Nạp Lan Nhược Phong. Nạp Lan Nhược Phong này chẳng phải là trộm gà không được lại mất thóc? Chẳng những không  lấy được ủng hộ của Bắc Mạc, ngược lại khiến Bắc Mạc hận hắn, hơn nữa khiến vị trí thái tử của hắn gặp nguy cơ.

Kết quả như thế mặc dù nằm ngoài dự liệu của hắn, nhưng không tổn thất gì, ngược lại mượn chuyện này, hắn có thể nhanh chóng lật ngã Nạp Lan Nhược Phong. Nhưng rốt cuộc trong lòng hắn vẫn có chút cảm thấy có lỗi với Hạ U Lan.

Năm năm lúc hắn đàm luận văn học đánh cờ với Hạ U Lan, hắn đã cảm thấy Hạ U Lan là một nữ tử có tài, bởi vì trong lòng đã có Nam Ức Tịnh nên không có ý nghĩ khác biệt gì với Hạ U Lan, nhưng rốt cuộc vẫn có mấy phần thưởng thức nàng, mà nàng lại si ngốc yêu hắn nhiều năm như vậy, hắn d[[dlqd chẳng những không thể đáp lại nàng, còn hung hăng đả thương lòng của nàng, thậm chí còn tính toán nàng, hôm nay còn hại nàng mất đi trong sạch quan trọng nhất của nữ tử, nếu nói không có áy náy, đó là không thể nào.

"Hạ U Lan tự sát không thành, hôm nay lại không chịu ăn, ngay cả Hạ Văn Cử cũng không khuyên được nàng, không bằng chàng đi xem một chút đi?" Nam Ức Tịnh nhìn Nạp Lan Thần Dật khóa chân mày thật chặt, biết Nạp Lan Thần Dật cảm thấy có lỗi với Hạ U Lan, không khỏi khuyên nhủ.

Mặc kệ như thế nào, rốt cuộc Hạ U Lan là vì Nạp Lan Thần Dật mới rơi vào tình cảnh hôm nay, hiện tại nàng một lòng muốn chết, có lẽ cũng chỉ có Nạp Lan Thần Dật mới có thể cứu tánh mạng của nàng.

"Nếu nàng ấy có thể nghĩ thông suốt, sẽ sống thôi, nếu nàng ấy nghĩ không thông, ta đi chỉ có thể cứu nàng nhất thời, lại không cứu được nàng một đời." Nạp Lan Thần Dật nghe Nam Ức Tịnh nói, sắc mặt lạnh nhạt vài phần, con ngươi đen nhánh thâm trầm tựa như biển, không nhìn ra tâm tư, chỉ có chân mày vẫn khóa thật chặt với nhau.

Không phải hắn muốn trơ mắt nhìn Hạ U Lan đi tìm chết mà không trông nom không để ý, nhưng coi như hắn đi, có thể khuyên được Hạ U Lan ăn cơm, ngày sau, chẳng lẽ hắn phải thời thời khắc khắc hầu ở bên cạnh nàng hay sao?

Sống là dựa vào tín niệm của mình, nếu Hạ U Lan không thể nghĩ thông suốt, vì lời nói của hắn mà sống sót, sống như vậy cũng không có ý nghĩa, bởi vì hắn không thể nào vĩnh viễn hầu ở bên người Hạ U Lan, thà rằng như vậy, hắn càng không nên đi.

Huống chi lấy sự hiểu biết của hắn đối với Hạ U Lan, nàng tuyệt đối không phải là nữ tử nhu nhược, mất đi trinh tiết đối với nữ tử mà nói thật là sự đả kích mang tính chất hủy diệt, nhưng Hạ U Lan không phải nữ tử bình thường, coi như nhất thời nghĩ không ra, nhưng cũng không thể nào kiên trì tuyệt thực trong thời gian dài.

Hạ U Lan làm như vậy, có lẽ chính là muốn chiếm được đồng tình và áy náy của hắn, muốn hắn đi khuyên nàng ăn cơm, một khi nổi lên lòng trắc ẩn, có một số việc một khi bắt đầu, muốn kết thúc sẽ không có dễ dàng như vậy. Hắn không phủ nhận hắn quả thật cảm thấy có lỗi với Hạ U Lan, nhưng muốn hắn vì vậy có dính líu tới Hạ U Lan, hắn sẽ không.

Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Thần Dật nói, cũng không biết là nên may mắn hay là nên như thế nào. Nạp Lan Thần Dật chính là một người tỉnh táo cơ trí như vậy, bất cứ lúc nào, hắn đều không để mình liên lụy vào. Hắn vĩnh viễn sẽ không cho phép mình hành động theo tình cảm.

Nàng nhìn ra, Nạp Lan Thần Dật cũng vì chuyện Hạ U Lan mất đi trong sạch mà áy náy, nhưng cho dù áy náy, hắn vẫn không để cho tình cảm trở thành thứ điều hành hắn làm việc. Hắn làm bất cứ chuyện gì, đều tuyệt đối lý trí.

Có lẽ nàng nên may mắn đi, bởi vì chỉ có khi đối mặt nàng, chỉ có khi đối với chuyện của nàng, Nạp Lan Thần Dật tuyệt đối lý trí mới có thể bị tình cảm thay thế, chỉ có nàng mới có thể rung chuyển lý trí của hắn.

Thật ra thì Hạ U Lan bây giờ tuyệt thực có thể là đang diễn trò, sao nàng không nhìn ra đây? Nhưng ngộ nhỡ không phải, chẳng lẽ sẽ phải trơ mắt nhìn nàng ấy đi tìm chết sao?

Nhìn ra rối rắm trong lòng Nam Ức Tịnh, Nạp Lan Thần Dật đưa tay cầm tay Nam Ức Tịnh an ủi, "Ức Tịnh, nàng chính là quá mềm lòng. Mặc kệ bây giờ Hạ U Lan dụng tâm như thế nào, chỉ cần một khi ta đi, nàng cho rằng Hạ Văn Cử sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao? Đến lúc đó chỉ sợ là ta không cưới nàng ấy, nàng ấy sẽ chết."

Nam Ức Tịnh nghe Nạp Lan Thần Dật nói, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc. Chẳng lẽ Hạ Văn Cử sẽ lợi dụng sinh mạng muội muội sao? Nhưng cũng có thể, trong lòng Hạ U Lan chắc hẳn cũng rất muốn gả cho Nạp Lan Thần Dật, bọn họ coi như thật làm như vậy, nhưng mà cũng chỉ là liên thủ diễn trò mà thôi, khi đó nếu Nạp Lan Thần Dật không cưới, vậy cũng tương đương với đắc tội Bắc Mạc, như vậy món nợ Đông Lâm thiếu Bắc Mạc sẽ càng lớn hơn.

Tròng mắt đen nhánh nhanh chóng trở nên thâm thúy, nụ cười ở khóe môi đọng lại. Cái này chính là hoàng quyền, không được phép có lòng trắc ẩn, bởi vì không lý trí việc gì, cũng có thể trở thành nguyên nhân bị tính kế. Sống ở trong hoàng quyền, Nạp Lan Thần Dật nhất định sống rất vất vả.

Nam Ức Tịnh không khỏi nhẹ nhàng ôm lấy Nạp Lan Thần Dật, so với Nạp Lan Thần Dật, nàng không đủ thông minh, có lẽ không đủ lý trí, nhưng nàng biết, lên trời xuống đất, nàng đều có hắn ở bên cạnh làm bạn.

Nạp Lan Thần Dật cảm thấy thân thể mềm mại của Nam Ức Tịnh đến gần, cũng không khỏi ôm chặt lấy Nam Ức Tịnh. Thứ khác hắn đều có thể tính toán, chỉ có Nam Ức Tịnh là không được, nữ nhân này là xương sườn mềm duy nhất của hắn, cho dù như thế nào hắn cũng không muốn bỏ lỡ xương sườn mềm này.

Bên này Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịnh động tình ôm nhau, bên kia Hạ Văn Cử và Hạ U Lan nhíu mày thật lại.

Hạ U Lan nằm ở trên giường, bởi vì bị Nạp Lan Nhược Phong cưỡng hiếp cộng thêm buổi sáng nghĩ không thông mà thắt cổ tự sát, sắc mặt của nàng rất tái nhợt, suốt một ngày không có ăn cơm, dung mạo của nàng tiều tụy hẳn.

"U Lan, ngươi ăn chút gì không. Ngày hôm qua gặp Nạp Lan Thần Dật cho tới bây giờ, ngươi đã hơn một ngày không có ăn cái gì. Ngươi mới..." Hạ Văn Cử nhìn bộ dáng gầy gò của Hạ U Lan, không nhịn được đau lòng khuyên nhủ, khi nói tới ngươi bị cưỡng bức, hắn nhìn thấy vẻ mặt Hạ U Lan thê tuyệt, cứng rắn nuốt vào mấy cái chữ kia tiếp tục nói, "Hôm nay cơ thể ngươi rất yếu, có thể không chịu nổi giày vò như vậy đâu. "

"Ca ca, ta không ăn." Hạ U Lan nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt không thể che giấu được dung nhan tinh xảo của nàng, bên trong con ngươi đen nhánh mang theo ánh sáng chói mắt, cắn môi, nét mặt kia giống như quật cường vừa như sau một giây nữa sẽ khóc lên, "Tất cả đều do hắn tính toán phải không. Ta không tin, lúc này một chút áy náy hắn cũng không có. Chẳng lẽ hắn thật sự trơ mắt nhìn ta chết sao?"

Hạ Văn Cử nghe Hạ U Lan nói, nhìn nàng liều mạng không rơi lệ, không khỏi đau lòng tiếc hận. Hạ U Lan là thân muội muội của hắn, từ nhỏ hắn đã cực kỳ thương yêu Hạ U Lan, mà Hạ U Lan cũng là người thông minh động lòng người, danh hiệu Đệ Nhất Tài Nữ và Đệ Nhất Mỹ Nhân Tứ Quốc đã sớm vang dội.

Hạ U Lan bị Nạp Lan Nhược Phong cưỡng bức, người khác có lẽ cho là trùng hợp, nhưng lấy sự hiểu biết của hắn đối với Nạp Lan Thần Dật, cộng thêm Nạp Lan Thần Dật cố ý đả thương lòng của Hạ U Lan, cộng thêm Nạp Lan Nhược Phong vừa vặn xuất hiện lúc đó, tất cả đều trùng hợp, hắn cũng chỉ có thể nghĩ đến một kết quả, đó chính là Nạp Lan Thần Dật tính toán.

Hắn có thể nghĩ đến, lòng dạ sắc bén như Hạ U Lan, sao lại không nhìn ra đây? Chính là bởi vì đã nhìn ra, Hạ U Lan mới cực kỳ bi thương, tâm như tro tàn.

Nàng thương hắn, vì hắn bỏ qua tất cả dè dặt và kiêu ngạo, chẳng những không đổi lấy chút thương tiếc và yêu thương nào, ngược lại bị hắn tính toán đến như thế. Nàng thật không tin, chẳng lẽ tim của hắn là tảng đá sao, chẳng lẽ hắn không có chút thương hại nào với nàng sao?

Hạ Văn Cử nhìn vẻ mặt kiên trì của Hạ U Lan, muốn mở miệng khuyên nàng, tuy nhiên không thể nói được lời gì. Muốn hắn nói gì với Hạ U Lan đây, chẳng lẽ nói cho nàng biết, Nạp Lan Thần Dật tính toán không bỏ sót, người thận trọng như vậy làm sao có thể đến thăm nàng vào lúc này đây?

"Nếu hắn muốn tới thăm ngươi, sẽ tới thôi. U Lan, ngươi đừng hành hạ bản thân nữa." Hạ Văn Cử khe khẽ thở dài một hơi, không khỏi tự trách nói. Nếu không phải hắn muốn Hạ U Lan tới ly gián tình cảm giữa Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịnh, sẽ không xảy ra chuyện như vậy rồi. Sớm biết sẽ làm muội muội bị tổn thương như vậy, hắn sẽ không làm như vậy.

Hạ U Lan nghe Hạ Văn Cử nói, chỉ thê lương cười cười, cặp mắt xinh đẹp nhẹ nhàng chớp chớp, rốt cuộc nước mắt không nhịn được mà chảy xuống, nàng nói, "Ca ca, ngươi biết, ta thật sự vô cùng thương hắn. Hôm nay hắn tính toán ta như vậy, ta sớm đã chết tâm, nếu hắn độc ác không tới liếc nhìn ta một cái, vậy ta sẽ chết thôi!"

Hạ Văn Cử không nghĩ tới trong lòng Hạ U Lan đã muốn chết, không khỏi cau mày quát lớn, "U Lan, sao ngươi có thể nghĩ như vậy Ngươi lại vì một nam tử mà đòi sống đòi chết sao?"

Hạ U Lan không nghĩ tới Hạ Văn Cử lại đột nhiên nghiêm trang quát lớn, nàng chỉ hơi sững sờ, sau đó lại cười khe khẽ, giống như đang tự giễu mình, nàng nói, "U Lan chỉ là nữ tử, mất đi người yêu, còn có cái gì có thể trông mong đây?"

Hạ Văn Cử nghe Hạ U Lan nói, muốn khuyên bảo Hạ U Lan, nhưng không biết khuyên nàng như thế nào. Hạ U Lan nói cũng không sai, một nữ tử, trừ yêu mến nam tử, còn có cái gì có thể mong đợi. Hắn ngày trước vẫn cho là như vậy, nhưng bây giờ hắn không cảm thấy như vậy rồi.

Chỉ là tất cả nữ tử trên thế gian đều giống như Hạ U Lan, lấy nam nhân cùng tình yêu, lấy quyền thế và vinh dự là theo đuổi lớn nhất của bọn họ. Cho đến khi hắn gặp Nam Ức Tịnh, hắn mới biết thì ra có nữ tử như thế, có thể sánh vai với nam tử.

Không nên trách hắn không chịu buông tay, thật sự là toàn bộ thiên hạ cũng có chỉ có một Nam Ức Tịnh mà thôi, thấy qua nàng kinh thái tuyệt diễm, biết lòng nàng có bao nhiêu mưu lược, bảo hắn làm sao nhìn thấy những nữ tử khác đây?

Hạ U Lan nhìn thấy Hạ Văn Cử đột nhiên mất hồn, nàng không khỏi nhạy cảm nhíu mày mà hỏi, "Ca ca đang suy nghĩ tới nàng ấy sao? Nếu đổi là nàng ấy, nàng ấy sẽ làm như thế nào?"

Hạ Văn Cử bị Hạ U Lan hỏi như thế nói, trong mắt không khỏi hiện ra hình ảnh tròng mắt đen quật cường còn môi thì nở nụ cười của Nam Ức Tịnh, hắn cau mày lên tiếng, "Nếu là nàng ấy, nàng ấy sẽ không tìm cái chết. Nàng sẽ sống tốt hơn, khiến cho người từng tổn thương từng ruồng bỏ nàng nhìn thấy, ban đầu bỏ lỡ nàng là quyết định cỡ nào sai lầm."

Nàng sẽ sống tốt hơn, khiến cho người từng tổn thương từng ruồng bỏ nàng nhìn thấy, ban đầu bỏ lỡ nàng là quyết định cỡ nào sai lầm. Đây chính là Nam Ức Tịnh sao? Đây chính là nữ tử Phong Hoa Tuyệt Đại, đứng ở trên đầu sóng ngọn gió vẫn có thể làm theo ý mình sao? Đây chính là nữ tử khiến Nạp Lan Thần Dật yêu sâu đậm như thế sao?

Con ngươi Hạ U Lan đột nhiên khẽ rủ xuống, rốt cuộc mình kém Nam Ức Tịnh bao nhiêu? Nàng từ nhỏ đã tự xưng là dung mạo tài tình vô song, thế nhân khen ngợi khiến nàng cảm thấy nàng là nữ tử đặc biệt nhất trên thế gian này, giống như tất cả nam tử đều thích nàng.

Nàng kiêu ngạo mà thanh cao, cho đến khi gặp Nạp Lan Thần Dật, nàng mới biết cái gì gọi vừa gặp đã thương, nhưng nàng đánh mất trái tim, đối phương vẫn không thèm ngó tới. Chỉ là nàng không một tia oán trách, bởi vì nàng bại bởi một nữ tử phong hoa vạn trượng như thế.

"Rốt cuộc là ta vẫn kém nàng ấy, thật sao?" Hạ U Lan nằm ở trên giường, như nhìn thấu cái gì, có chút bi thương nói.

Hạ Văn Cử nhìn Hạ U Lan, khe khẽ thở dài một hơi, nói, "Không phải ngươi kém nàng, chỉ là ở trong lòng Nạp Lan Thần Dật, ngươi vĩnh viễn kém nàng."

Tựa như trong lòng của hắn, bất kỳ nữ tử nào cũng không sánh nổi Nam Ức Tịnh. Cho dù có nữ tử khác đẹp hơn Nam Ức Tịnh, nhưng họ không phải Nam Ức Tịnh, vĩnh viễn sẽ không khiến hắn động lòng. Chỉ là hắn không phải Hạ U Lan, hắn sẽ không bởi vì Nam Ức Tịnh không thương hắn liền nhẹ nhàng buông tha, chung quy một ngày, hắn muốn Nam Ức Tịnh ở bên cạnh hắn, không dùng bất cứ phương pháp gì!

Hạ U Lan trầm mặc hồi lâu, mới giùng giằng ngồi dậy từ trên giường, Hạ Văn Cử thấy thế, vội vàng tự tay giúp Hạ U Lan ăn ít thứ. Hạ Văn Cử thấy Hạ U Lan ăn cơm, trong lòng cũng yên tâm không ít, sai người chăm sóc, mình thì đến thư phòng xử lý chuyện.

Hạ U Lan nằm trên giường, mơ mơ màng màng cảm thấy có người đến gần, nàng mở mắt, nhìn thấy dung nhan xa lạ. Nam tử có dung nhan rất thanh tú, mặc dù không tính là hết sức xuất chúng, nhưng cũng cực tốt, hơn nữa bộ áo bào trắng còn thêu hoa đào tao nhã, xem ra vô cùng dễ nhìn.

Khẽ sửng sốt một chút, Hạ U Lan mới hơi kinh hoảng nói, "Ngươi. Ngươi là ai?"

Công tử Tề nhìn mỹ nhân mềm mại trước mắt, không khỏi khoát tay láy cây quạt bên trong ra, dáng dấp của Hạ U Lan này thực sự xinh đẹp, coi như so với Nam Ức Tịnh cũng không kém là bao, Nạp Lan Thần Dật này thật giống như không để tâm, không chịu cưới thêm một người.

Chỉ là cảm thán, công tử Tề vẫn không có quên nhiệm vụ chuyến đi này của hắn, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Hạ U Lan một vòng, Hạ U Lan bị công tử Tề càn rỡ nhìn lên nhìn xuống đánh giá như vậy, không khỏi đỏ mặt, quát lớn, "Ngươi càn rỡ!"

Nhưng công tử Tề không không để ý tới Hạ U Lan quát lớn, thoải mái nói, "Nhìn dáng dấp ngươi đã không sao. Vậy ta đi được rồi."

Hạ U Lan có chút nghi ngờ nhìn công tử Tề một cái, nàng không nhận ra nam tử trước mắt, nhìn dáng vẻ nam tử này không giống như là đã sớm biết nàng, hình như là tới xem một chút rốt cuộc nàng có dáng vẻ như thế nào, nàng không khỏi lóe lên ý tưởng, vui vẻ nói, "Là Huyền Lăng sai ngươi đến, có đúng không?"

Công tử Tề nghe Hạ U Lan nói, cây quạt trong tay không tự chủ vung lên, rất là tán thưởng nhìn nàng một cái, từ tốn nói, "Là Công Tử phân phó. Hắn nói ngươi là vì hắn mới rơi vào tình cảnh như thế, hắn không muốn thấy ngươi chết."

Thấy trong mắt Hạ U Lan thoáng qua một tia sáng, công tử Tề lại tiếp tục tẫn trách đả kích nói: "Công tử nói ngươi hãy d[[dlqd tịnh dưỡng tốt, lấy tài tình tướng mạo của ngươi, nhất định có thể tìm được lang quân như ý, hắn chúc ngươi về sau hạnh phúc mỹ mãn!"

Công tử Tề nói xong, con ngươi Hạ U Lan mới vừa sáng lên liền tối đi. Sao nàng dám kỳ vọng hắn có chút xíu thương tiếc sẽ nguyện ý cưới nàng đây? Khi nàng là hoàn bích chi thân hắn còn chẳng thèm ngó tới, hôm nay nàng đã là tàn hoa bại liễu, sao hắn có thể thích nàng?