Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 16: Mục đích là gì?




Edit: Lãnh Thiên Nhii.

Bởi vì trên người Doãn Lưu Quang có Hương Hồn, Nam Ức Tịnh cũng không sợ mất dấu, vì vậy nàng và Tiểu Tuyết chỉ đi theo xa xa.

Cũng không biết Doãn Lưu Quang đột nhiên rời đi kinh thành, đến nơi hoang vu muốn làm cái gì, bên cạnh thậm chí ngay cả một ám vệ đều không mang, đây không phải là rõ ràng làm cho người ta có cơ hội giết hắn sao? Xem ra chuyện nhất định vô cùng bí ẩn.

Doãn Lưu Quang đi tới hết sức bí ẩn cẩn thận, nếu không phải bởi vì Nam Ức Tịch võ công cực cao, lại chỉ đi theo phía xa, chỉ sợ đã sớm đã bị Doãn Lưu Quang phát hiện tung tích.

Doãn Lưu Quang dừng bước bên cạnh núi đá, hắn nhìn chung quanh một chút, xác định không có ai, nhẹ nhàng đè lên núi đá, núi đá kia thế nhưng chậm rãi di động, mà phía dưới núi đá, thậm chí có một huyệt động khổng lồ.

Nam Ức Tịch thấy một màn như vậy, trong mắt lóe lên một tia hứng thú và kinh ngạc, không nghĩ tới Doãn Lưu Quang ở ngoài nơi kinh thành này còn cất giấu một bí mật tiểu kim khố, nơi này không biết cất giữ bao nhiêu tài phú, khó trách hắn không sợ hãi cử động của Nam vũ sẽ chọc giận Đông Lâm, cũng không gấp chứng thực kho báu của Ma Cung rốt cuộc là thật hay giả, thì ra là hắn đã sớm có trù tính.

Chỉ tiếc, những thứ trù tính này chỉ là vì người khác làm không công. Mặc dù nàng không biết Các chủ Ám các rốt cuộc là người nào, nhưng ít ra nàng có thể khẳng định, Các chủ sau lưng Ám các rõ thế cục Nam Hải như lòng bàn tay, Doãn Lưu Quang làm tất cả, cũng không lừa được ánh mắt của hắn.

Doãn Lưu Quang sau khi đi vào rất nhanh lại ra ngoài, trong tay cầm một xấp ngân phiếu dầy, xem ra nhiều hơn vài chục vạn lượng. Nam Ức Tịch thấy thế, không khỏi cau mày lại, Doãn Lưu Quang cầm nhiều tiền như vậy muốn làm gì?

Nhìn Doãn Lưu Quang thả một tín hiệu trong không trung, Nam Ức Tịch và Tiểu Tuyết ẩn thân đằng sau một tảng đá lớn, ngừng thở lẳng lặng chờ đợi, trên mặt Tiểu Tuyết tràn đầy tò mò, mà trong mắt Nam Ức Tịch tràn đầy hứng thú, xem ra chuyện càng ngày càng thú vị.

Không bao lâu, một nam tử mang mặt nạ màu bạc thản nhiên đi tới. Tại rừng núi xanh biếc làm nổi bật cả người hắn, nam tử toàn thân áo đen phiên dật, mỗi một bước đều cao quý tự nhiên, mặt nạ màu bạc cũng không cách nào che giấu được khí chất cao quý rung động lòng người của hắn.

Giống như hắn vừa xuất hiện, ý vị trong tất cả núi rừng hội tụ đến trên người hắn. Đó là một loại thâm trầm, thanh nhã , cao quý, khó có thể dùng lời diễn tả được.

Mà khiến Nam Ức Tịch kinh ngạc, không phải nam tử có khí độ xuất chúng phong hoa, mà bởi vì nàng nhận ra người trước mắt này. Hắn là Các chủ Ám các?

Các chủ Ám các không phải phái người giám thị Doãn Lưu Quang sao? Không phải đã hạ Hương Hồn trên thân Doãn Lưu Quang sao? Như vậy vì sao hắn quen biết Doãn Dưu Quang, hình như vẫn còn giao dịch bí mật gì đấy?

Mặc dù cách rất xa, nhưng Nam Ức Tịch võ công cao cường, tai mắt nhạy bén, loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, mặc dù nghe không được rõ, nhưng mà loáng thoáng nghe được hai chữ "Chiến mã" "Đông Lâm" này.

Chỉ hai chữ này, đối với Nam Ức Tịch mà nói, đã đầy đủ rồi. Trong mắt nàng thoáng qua một tia kinh ngạc và thưởng thức, Các chủ Ám các này quả nhiên không đơn giản, hoặc nói là người sau lưng của hắn không đơn giản?

Từ loáng thoáng nghe được đối thoại, Nam Ức Tịch có thể suy đoán ra, Các chủ Ám các lấy một thân phận khác lấy được tin tưởng của Doãn Lưu Quang, hơn nữa cùng Doãn Lưu Quang tiến hành giao dịch chiến mã, từ trong tay Doãn Lưu Quang lấy được rất nhiều vàng bạc, mà nghe bọn hắn nói chuyện nhóm chiến mã, phải trải qua huấn luyện, có thể thao túng.

Phải biết, chiến mã ở trên chiến trường tồn tại cực kỳ trọng yếu, nếu chiến mã ở trên chiến trường đột nhiên bị người thao túng mất đi khống chế, như vậy lòng quân tất phải đại loạn, chiến tranh này cũng không cần thiết đánh tiếp.

Các chủ Ám các cứ như vậy, không chỉ có thể từ trong tay Doãn Lưu Quang đạt được nhiều tiền bạc, cũng có thể mượn cơ hội đả kích Đông Lâm, đối với hắn mà nói, có thể nói cả hai phe đều có lợi, quả nhiên là tính toán hay. Mà Doãn Lưu Quang cho dù có hiểu biết rõ sự thật, vì có thể đánh bại Đông Lâm, cũng làm cho hắn kiếm được số tiền lớn.

Chân mày quan sát hơi nhíu lại, con ngươi Nam Ức Tịch đen nhánh trong suốt dần dần toát ra một tia kinh ngạc, khóe môi nàng cười càng thêm đậm. Hoặc là, còn có một loại khả năng khác.

Người sau lưng Các chủ Ám các chính là Đông Lâm. Cứ như vậy, không chỉ có thể lừa gạt tiền bạc Doãn Lưu Quang, tiêu hao lực lượng Nam Hải, hơn nữa có thể để cho Doãn Lưu Quang nghĩ nắm chắc phần thắng, cho Nam Hải một đả kích trí mạng, mà những chiến mã kia vốn thuộc về Đông Lâm, căn bản không có bất kỳ tổn thất nào, nhưng có thể lừa gạt tài chính Nam Hải, lại lừa Nam Hải chủ quan.

Nếu quả như thật chính là như vậy, vậy sau lưng Đông Lâm là Các chủ Ám các quả thật quá đáng sợ.

Giống như hoàn thành giao dịch, Các chủ Ám các cầm một xấp ngân phiếu rời đi. Hắn đi không nhanh không chậm, dưới ánh nắng, bóng lưng đen tuyền của hắn lưu lại cũng khó có thể dùng lời diễn tả được.

Sau khi Các chủ Ám các rời đi, Doãn Lưu Quang cũng ly khai.

"Tiểu Tuyết, ngươi cẩn thận đi theo Doãn Lưu Quang, nếu có chuyện liền bắn tín hiệu cho ta." Nam Ức Tịch liếc mắt nhìn phương hướng Các chủ Ám các rời khỏi, trong lòng có suy tính, quay đầu nói với Tiểu Tuyết.

"Vâng. Cung chủ." Tiểu Tuyết mặc dù không biết tính toán trong lòng Nam Ức Tịch, nhưng mà sự phân phó của Nam Ức Tịch, nàng tự nhiên không có ý kiến, vì vậy liền đi theo Doãn Lưu Quang.

Khóe môi Nam Ức Tịch nâng lên một chút ý cười, thi triển khinh công, nhẹ nhàng rơi xuống trên đất bằng phẳng, ngước mắt lên nhìn bóng lưng cao lớn trước mắt, chính là Các chủ Ám các.

"Các chủ cố ý dẫn ta tới, cho ta đến xem Các chủ và Doãn Lưu Quang giao dịch, chẳng lẽ sẽ không sợ ta nói thân phận của ngươi cho Doãn Lưu Quang sao?" Nam Ức Tịch bình tĩnh nhìn bóng lưng Các chủ Ám các, khóe môi khẽ hiện lên nụ cười xinh đẹp, không chút để ý nói.

Các chủ Ám các chậm rãi xoay người lại, mặt nạ màu bạc dưới ánh mặt trời phản xạ ra tia sáng chói mắt, hắn lộ ra nụ cười yếu ớt, âm thanh của hắn giống như cũ êm tai như châu ngọc, từng chữ chắc chắn vô cùng, "Ngươi sẽ không nói."

"Vì sao?" Khóe môi Nam Ức Tịch hiện ra nụ cười, con ngươi đen tuyền không hề chớp mắt nhìn chăm chú Các chủ Ám các, ung dung nói.

Thật sự nàng sẽ không nói. Bởi vì nói ra sẽ không có bất kỳ chỗ tốt nào cho nàng. Nàng vốn muốn phá hủy Nam Hải, cần gì phải làm điều thừa thãi cứu Nam Hải? Nam Hải hủy ở trong tay ai, nàng không thèm để ý, nàng chỉ cần tận mắt nhìn thấy nó bị hủy diệt là được rồi.

"Bởi vì ngươi giống như ta, muốn phá hủy Nam Hải." Xuyên thấu qua khe hở mặt nạ, Nam Ức Tịch có thể thấy con ngươi đen tuyền của Các chủ Ám các đang nhìn nàng, ánh mắt kia sắc bén vô cùng, giống như có thể nhìn thấu tất cả, lại cao nhã không gì sánh được, giống như tất cả không liên quan tới hắn, hắn trấn định tự nhiên, những câu nói chắc chắn, "Coi như ngươi nói, Doãn Lưu Quang không nhất định tin ngươi."