Phong Tiêu Chiến không ngờ mình lại được Họa Lam ôm nên bất giác mà theo quán tính đặt cằm lên đỉnh đầu nàng làm chỗ tựa . Mùi hương của hoa bưởi thơm nhẹ nhàng hắt lên mũi, khiến hắn mất tự chủ mà vùi mặt vào sâu hơn để cảm nhận. Từ Xưa tới giờ, chỉ có nữ nhân này mới có thể khiến hắn không ngừng nhớ tới, yêu thương sủng ái, nâng niu như vật bảo.
- Ta mệt rồi..
- Vậy ta đưa nàng về
Phong Tiêu Chiến trìu mến nhìn thiên hạ trong lòng trả lời, rồi quay sang nơi Thư Tình nằm mà gằn giọng
- Hay cho một cái tiểu công chúa! Dám đả thương Vương Phi, ngươi đừng mơ mà toàn thân trở lại! Vô Thần!
Nghe Vương gia gọi tên, biết tính, Vô Thần liền một cước đá xác ngựa văng ra, lôi Thư Tình từ dưới mặt đất lên định điểm huyệt
- Khoan đã!!! Chiến ca, chẳng lẽ ngươi quên thề ước giữa đôi ta rồi sao!!!
Tiêu Chiến bế Họa Lam xoay người, nở một nụ cười lạnh tới vô cực:
- Ngay từ đầu, thứ thề ước ấy là do ngươi tự mình tưởng tượng ra rồi
Vô Thân nhíu mày, nữ nhân ngu ngốc, biết Vương gia không thích lằng nhằng mà còn lý này lý nọ, lần này ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát tội!
Tay đánh mạnh vào ót Thư Tình khiến nàng ta ngất đi, Vô Thần cúi đầu chào Tiêu Chiến rồi vận khí bay đi mất.
Chỉ còn lại Hắn và Nàng... Sải bước đi khỏi rừng mù mịt... Lúc ấy, Bình minh rực sáng cả một vùng trời, điểm đầu cho ngày thượng Hoa Hội.