Cường Gian

Chương 19




Mặc kệ hiện tại cả người không còn sức lực, Đỗ Lăng nhấc người nằm đè lên cánh tay của Vu Vân. Lúc Vu vân cử động, Đỗ lăng cũng bị làm cho tỉnh giấc. Nhưng mà cậu cũng không thèm động đậy, thật ra không phải là không muốn chỉ là…Hắc hắc… Mới sáng sớm nếu như sử dụng quyền cước chẳng phải là rất phá hư phong cảnh sao? Đỗ Lăng cảm thấy hiện tại cậu rất cần tắm nước nóng, cần được massage thư giản gân cốt nhưng Đỗ Lăng vẫn không hề động, tiếp tục giả vờ ngủ say.

Một cái khăn mặt được nhúng hương liệu rơi xuống mặt Đỗ Lăng, cậu nhanh chóng nín thở. Bên tai nghe được tiếng Vu vân bật lửa đốt hương sau đó là tiếng mở, đóng cửa phòng tắm sau đó là tiếng nước chảy….

Nín thở lâu làm cho khuôn mặt Đỗ Lăng bị nghẹn đến đỏ bừng, nghe được tiếng đóng cửa, Đỗ Lăng lập tức lấy khăn mặt ra. Cầm lấy khăn giấy bên đầu giường cuộn lại, nhúng vào nước cho ướt sau đó nhét vào trong mũi: A… Mém chết…Đỗ Lăng há to miệng thở dốc, cuối cùng cũng cò thể thở.

Duỗi một chút tứ chi, suy nghĩ một chút thì bước xuống giường đi đến bên cửa sổ. Trên ghế dựa đặt bên cạnh rèm cửa đó đặt một bộ tây trang màu xanh đậm chất liệu vải lẫn đường may đều thuộc loại cao cấp. Bên cạnh đó cũng có đặt một cái áo sơmi màu nhạt, mà nhãn hiệu thì giống vơi nhãn hiệu mà cậu hay dùng. Trên bàn trang điểm có khăn tay, cà vạt tơ tằm, một chuỗi chìa khóa, một gọng kính, zippo, ví tiền màu đen,v.v….

Đỗ Lăng cầm lấy ví tiền…A?! Tiếng nước trong phòng tắm hình như không còn…Đỗ Lăng nhanh chóng phóng trở về giường, đem ví tiền giấu dưới gối, cấm lấy cái khăn ban nãy để lại trên mặt.

“Cạch” Cửa mở, Vu Vân từ trong đi ra. Đỗ Lăng theo khe hở phía dưới nhìn ra thì thấy một đôi chân rắn chắc thon dài trắng nõn, đôi chân đi về phía bên giường rồi dừng lại đôi chút sau đó đi về phía bàn trang điểm. Hắn đưa lưng về phía cậu để mặc quần áo, chớp thời cơ đó Đỗ Lăng dùng lưỡi đẩy khăn ra thành một khe hở rộng hơn.

Vóc người của Vu Vân không cường tráng lắm nhưng rất rắn chắc, rất cân xứng. Đem quần áo mặc xong, Vu vân đem rèm cửa kéo ra sau đó đứng trước gương mà chải tóc rồi bôi mỹ phẩm v.v… sau đó lại tỉ mỉ sửa lại caravat cuối cùng đem chìa khóa móc vào lưng quần, đeo V.C vào tay trái, tiền llẻ được ỏ vào túi quần…

Dỗ Lăng có chút ngây ngốc: là đàn ông sao?

Hình như cảm giác được sự cười nhạo trong lòng của Đỗ Lăng, Vu Vân quay người lại nhãn thần hơi lơ đãng nhìn về phía Đỗ Lăng đang hôn mê nằm trên giường lớn. Bỗng nhiên tay Vu Vân dừng lại giữa tay áo, hóa đá…

Thế nhưng so với hắn thì Đỗ lăng mới là người bị chấn động mạnh.

Phản ứng nhanh nhất vẫn là Đỗ Lăng: “Ha ha haa…hahaha…”

Vu vân mặt đỏ lên…

“Ha ha ha…”

“Cười cái gì? Có cái gì buồn cười sao?”

“Không… Ha ha… Không có..haha…”

“Không cho cười! Không cho cười!!” Vu vân tức giận..

:Há há…thật đáng yêu nha, cái này là học ở noi nào vậy? Nhà trẻ?”

“em! Em! Em!” Vu Vân tức đến độ giơ chân, ngón tay chỉ vào Đỗ Lăng.. Cuối cùng hắn trực tiếp cầm đại một thứ từ trên bàn trang điểm mà ném vào đầu Đỗ Lăng (sâu: á! Bạo lực gia đình :v *bỏ chạy do sợ bị đập trúng*…)

“Há há há…” Đỗ lăng tiếp tục cười, chụp lại cái Zippo đang bay về phía mình: “Vu Vân? Anh thật là Vu Vân? Ha ha ha….”

Ám khí thi nhau nối gót nhau bay đến, lần này là nước hoa.

“Ha ha ha…anh bạn, bao nhiêu tuổi rồi?”

Cái bình hoa bay đến, cái này thật sự là có thể đập chết người.

“20? 18? Vị thành niên?”

Hắc…Cài này a….là do bảo dưỡng quá tốt sao…

“Nhóc, bạn nhỏ….Ha ha ha…không có lễ phép nha…”

Đỗ Lăng lại tránh thoát được những ám khí bay đến: “Ha ha ha..baby, bộ dạng cưng trừng mắt…rất đẹp, tôi thích…”

“Em! Em quá coi thường người khác rồi~~~~”

“Coi thường…?” Đỗ lăng quan sát Vu Vân từ trên xuống dưới, nhãn thần có chút ác ý mà nhìn vào “tâm điểm” của hắn: “Ha ha… Nhỏ! Rất nhỏ nha… Ha ha ha…” (sâu: Lăng thật can cmn đảm :v)

“Em! Em…” Vu Vân tức đến giơ chân: “Đáng ghét!!!!”

“Ha ha ha….”

“Trong mặt mà bắt hình dong, tôi nhìn sai anh!”

“Anh thật sự trưởng thành?”

“Đỗ Lăng! Em…”

“Ha ha ha…anh xác định? Ai nha! Ha ha ha…Bảo bối, chứng minh thư đâu? Ha ha…”

Vu Vân thẹn quá thành giận, ném cái hung khí cuối cùng xong thì đóng sầm cửa lại. Ngoài phòng khách bắt đầu nghe tiếng đập phá. Lúc đi đến cửa lớn, ngay cả giầy cũng không cần, trực tiếp xông ra ngoài (sâu: ớ! anh không mang giày a!!!?)

Đỗ Lăng lưu lại trong phòng ngủ xoa xoa bụng do cười nhiều mà trở nên đau, nằm trên thảm trải sàn mà lăn lộn…