Sau khi kiểm tra camera và các thiết bị an toàn đêm qua, kết quả cho ra chính là...
Bối Gia Gia!
Cả người gác cửa hôm qua cũng chỉ đích danh thiên kim tiểu thư Bối Gia Gia...
Bối Kiệt trông có vẻ tức giận, nhưng ông lại kiềm nén như cái cách mười năm qua vẫn thể hiện. Im lặng bỏ vào phòng, Bối Gia Gia chết đứng nhìn camera ghi lại hình ảnh nhận dạng khuôn mặt cô đêm qua. Giả nhưng trông thật giống, y như đúc, cả nốt ruồi son trên vai cũng y hệt không lệch đi một mi - li - mét.
Kẻ đó là ai? Sao lại nhắm vào Bối Gia Gia cô chứ?
...
Buổi tiệc quan trọng nhất được tổ chức tại dinh thự riêng Đạm Dư.
Mọi người đều được mời đến, sự xuất hiện của các nhân vật đình đám, nổi tiếng trong và ngoài nước gần như đông đủ. Không khí tôn quý, hào nhoáng, sang trọng lấp đầy Đạm Dư. Có người đến để khoe mẽ sự giàu sang, có người từ lúc bắt đầu đã vuốt đuôi ngựa kẻ khác để chuộc lợi cho bản thân. Cũng có người đến chỉ để cười nhạt vẻ ghê tởm được phủ lên bằng sự phù phiếm.
Ở một nơi nào đó trong dinh thự Đạm Dư, dường như bị tách biệt với thế giới bên ngoài...
Đạm Đan Thanh, vị tiểu thư yếu ớt của họ Đạm Dư đang yên tọa trên phòng riêng, chị cố gắng ngồi vững, tay chân run rẩy với lấy ly nước lọc đầu giường. Cái cảm giác bất lực khiến chị muốn bật khóc nhưng không thể. Căn bệnh bạch cầu bao năm qua đã không ngừng ngược đãi thân xác chị đến hao gầy.
Chị mới xạ trị trở về, mái tóc dài đen tuyền xinh đẹp ngày ấy biến mất, da đầu đỏ bừng và khô nứt, chị rất ngứa. Lớp da bong vảy, Đạm Đan Thanh cố gắng chống chọi, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay đến ứa máu. Tròng trắng mắt đỏ hoe, chị thở hổn hển và nướu răng chị chảy máu.
Buổi tiệc bên ngoài là đang chúc mừng chị trở về, vượt mặt tử thần, níu kéo cuộc sống thảm thương này. Những lời phát biểu mà Đạm Dư đang nói, chúng chạm vào lòng người. Tuyên bố những quỹ từ thiện vì Đạm Đan Thanh mà thành lập. Việc mà ông ta nói thật cao cả, thật vĩ đại...
Nhưng khi vào tai Đạm Đan Thanh, chị chỉ cười lạnh, thì ra...
"Hai chữ từ thiện nó rẻ mạt đến như vậy!"
Nào là cháu gái tôi...
Nào là báu vật của tôi...
Nào là tất cả sinh mệnh tôi...
"DỐI TRÁ!"
Chị thét lên, hai tay bịt lấy hai tai, chị điên cuồng cào cấu lên mặt, rồi bật cười "ha hả" như con thần kinh. Cái cảm giác chán ghét thân thể bộc phát, chị chẳng cần thiết quan tâm ở dưới đó có bao nhiêu vị khách, việc chị chuẩn bị làm sẽ gây ra dư chấn như thế nào? Đạm Đan Thanh mặc nhiên không quan tâm.
Không biết lấy sức lực từ đâu, Đạm Đan Thanh rời khỏi giường, chiếc đầm ngủ trắng tinh mỏng manh trên người bị chị xé rách đôi chỗ. Chị bước đến thanh chắn ở hành lang tầng một, nhìn xuống dưới sảnh chính đông người. Một cỗ quan tài hiện ra như đang vẫy gọi, chị nhoẻn miệng cười nhu hòa, chồm người về trước và...
Thân thể chị nhẹ tênh, không còn đau đớn nữa, không còn kinh tởm bản thân nữa. Càng không phải sống trong dối trá mỗi ngày. Thiên Đường ở dưới sảnh, chị thấy...
Đạm Đan Thanh rơi xuống sảnh chính vang lên tiếng "rầm" lớn, thân thể co giật, và một vị khách quý thét lên kinh hãi: "TRỜI ƠI!"
Sự chú ý đổ dồn về phía vị khách nữ. Mọi người vẫn còn bàng hoàng, hoảng sợ khi chứng kiến cảnh tượng áo trắng nhiễm huyết thương. Tay chân bị gãy, đầu đập mạnh tuôn ra dòng máu đỏ kinh diễm. Đạm Đan Thanh nằm gọn trên vũng máu tươi lạnh lẽo, chốc lát lại giật giật. Đôi mắt mở to trợn trừng về phía Đạm Dư.
Đạm Dư đứng trên khán đài, tay chân vô lực, đầu óc choáng váng ngã xuống. Ông ta ôm ngực trái, cả người cũng không ngừng nẩy lên. Lại có người thét lớn: "Ông chủ!"
Bác sĩ riêng túc trực đến sơ cứu cho Đạm Dư, cơn đau tim khiến ông đột quỵ tại chỗ. Nhưng... Đạm Dư không chết...
Còn Đạm Đan Thanh, sau khi nắm lấy Thiên Đường, chị "nhẹ nhõm" rời đi... xa mãi không thể trở về.
...
Hai năm trước,
"Mày không phải là cháu gái tao, mày là ai!?"
Đạm Dư giận dữ đứng trước mặt Đạm Đan Thanh, ném những tờ giấy xét nghiệm ADN đến trước mặt chị.
Người đàn ông mà chị luôn kính nể mấy năm qua lại có thể nghi ngờ đi xét nghiệm huyết thống với chị, còn nhẫn tâm bảo chị không phải cháu ruột của ông ta?
"Cháu gái tao nếu đúng năm nay chỉ mới mười bốn tuổi. Còn mày? Mày đã mười tám rồi!"
Đạm Đan Thanh chết lặng, chị không thể tin được những lời Đạm Dư vừa nói đều là sự thật.
Nếu Đạm Dư biết trước cháu gái ông ta năm nay chỉ mới mười bốn, vậy sao mười bốn năm qua lại yêu thương, chăm sóc cho chị như một đứa cháu ruột thịt?
"Ông đã từng bảo cháu bị mất trí nhớ... sau đó..."
"Bây giờ mày đổ lỗi cho ông già này sao? Chính mày đã bước vào nhà tao, chính mày cùng đám người kia gạt tao!"
Đạm Dư mất trí rồi, ông ta ghì chặt bả vai Đạm Đan Thanh, một tiếng nạt hai tiếng quát. Sau đó còn...
Còn dùng lực đè chị xuống, xé nát quần áo trên người chị.
Đạm Đan Thanh hoàn hồn, cố gắng thoát ra khỏi đôi tay ác ma, quằn quại, vùng vẫy, tháo chạy. Nhưng chị không thể, từ ngoài, hai người đàn ông lực lưỡng bước vào phụ Đạm Dư giữ lấy chị.
Tờ giấy xét nghiệm bệnh bạch cầu từ từ rơi xuống đất...
Mảnh vải đáng thương bị xé nát ném lên che mất hai chữ "bạch cầu."
Tiếng thét chói tai ai oán cầu xin buông tha của Đạm Đan Thanh vang vọng khắp phòng.
Dinh thự lớn như vậy, nhiều người như vậy... cũng không lấy một ai đến cứu chị.
Bóng đêm che lấp đi dinh thự Đạm Dư, cũng giống như tội ác kinh tởm bị Đạm Dư hoàn hảo giấu nghẹn. Ông ta phơi bày cho thế giới bên ngoài một bệnh án tồi tệ về Đạm Đan Thanh. Bạch cầu, có triệu chứng về thần kinh, mất kiểm soát, gây tổn hại đến Đạm Dư.
Đạm Dư giả nhân giả nghĩa nói với báo chí đưa cháu gái Đạm Đan Thanh sang nước ngoài điều trị, ăn chay tích đức, làm từ thiện. Bịa đặt đủ điều để che mờ mắt thiên hạ.
Cái đêm ấy, Đạm Đan Thanh không biết bản thân đã chửi rủa thậm tệ lão già mà chị từng sùng bái nhiều cỡ nào. Cũng không đếm hết lần ông ta cưỡng bức, chơi đùa trên thân thể non nớt của chị. Đạm Đan Thanh chỉ biết phẫn hận, cắn lưỡi tự tử. Thật buồn cười, chị nghĩ muốn chết là có thể dễ dàng chết vậy sao?
Đạm Dư nào cho phép chị cái quyền được chết. Ông ta dùng những mảnh vải nhét vào miệng Đạm Đan Thanh, dùng tay cào cấu lên những chỗ nhạy cảm của chị.
Chị ngất lịm vì mệt, vì đau... vì căn bệnh hiểm nghèo. Da thịt rướm máu, mắt sưng vù và có chỗ bầm tím. Trước khi Đạm Đan Thanh rơi vào bóng tối đáng sợ, chị căm phẫn nguyền rủa trong lòng.
Tôi nguyền rủa ông, chết cũng không toàn thây!