Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 41: Ta Không Có Bệnh, Các Ngươi Thả Ta Ra (2)




Hách viện trưởng kêu người lấy dụng cụ và một cái bóng đèn mới khác trong nhà kho, cần phải thay lại đèn trong phòng này rồi.

"Nghe lời, ngủ đi."

"Ừ!"

Lâm Phàm và Trương lão đầu nằm xuống, che kín chăn mền, nằm ngáy o o.

Mọi người thấy vậy liền lũ lượt rời khỏi gian phòng, đóng kín cửa.

Hai chiếc xe cứu thương lao tới, mấy vị bác sĩ áo trắng vội vã chạy như bay.

"Người bị thương ở đâu?"

Không cần phải nói, không cần phải hỏi.

Hỏi chỉ là thói quen mà thôi.

"Xe cứu thương là do ngươi gọi tới, ngươi tự nghĩ biện pháp giải quyết đi." Hách viện trưởng vỗ vỗ bả vai chủ nhiệm, quay người rời đi.

Chủ nhiệm nhìn bóng lưng viện trưởng, há hốc miệng muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

"Người bệnh đâu? Các ngươi cũng không thể gọi điện bừa bãi như vậy, đây là hành vi phải chịu trách nhiệm pháp luật đó." Bác sĩ thấy thái độ của đối phương như thế thì không khỏi sốt ruột, chẳng lẽ là mấy người này chơi xỏ bọn họ sao?

Chủ nhiệm nhìn một vòng khắp lượt các đồng nghiệp đang đứng xung quanh, sau đó chỉ vào Lý Ngang, nói: "Hắn chính là người bệnh, cần phải đi bệnh viện."

"Chủ nhiệm, ta không có bệnh." Lý Ngang trưng ra vẻ mặt muốn chết.

Bác sĩ phất tay, mấy đồng nghiệp của ông ta nhanh chóng đi tới chỗ Lý Ngang, "Có bệnh hay không không phải do ngươi định đoạt, đi bệnh viện kiểm tra tổng quát một lần liền biết ngươi có vấn đề gì hay không."

"Ta không có bệnh, ta không tới bệnh viện, ta thật sự không có bệnh mà."

Lý Ngang giãy giụa gào thét, ta là bị hù sợ, ta có thể có bệnh gì được, mẹ nó, các ngươi đừng quá đáng.

Bác sĩ hỏi thăm chủ nhiệm, "Hắn thật sự có bệnh à?"

Chủ nhiệm trầm tư một lát, kiên định đáp: "Có."

"Tốt, ngươi là bác sĩ chuyên nghiệp của bệnh viện tâm thần, ngươi nói có vậy thì là có." Bác sĩ gật đầu đồng ý.

Rất nhanh, các bác sĩ liền lên xe cứu thương rời đi.

"Ta không có bệnh."

"Thả ta ra. . ."



"Ta thật sự không có bệnh mà."

Thời gian dần trôi qua.

Bí bo!

Bí bo!

Thanh âm của xe cứu thương biến mất khỏi khu vực bệnh viện tâm thần.

Loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng kêu thê thảm truyền đến.

Ta không có bệnh. . .

Hừm, tiếng kêu này có lẽ cũng chỉ là ảo giác mà thôi.

Sau khi Hách viện trưởng rời khỏi phòng bệnh 666 thì liền đi thẳng ra bên ngoài, chậm rãi bước trêи thảm cỏ trong sân bệnh viện tâm thần. Dạo được một vòng, rốt cuộc ông cũng tìm được nơi theo như đúng suy nghĩ của mình.

Đích thật là thứ kia lén từ dưới cống ngầm mò tới.

Nắp cống còn bị đẩy lệch qua một bên đây.

"Đến thì cứ đến, nhưng mà cũng không biết đậy nắp cống lại nguyên xi nữa."

Hách viện trưởng kéo lại nắp cống xong, dần dần biến mất ở trong bóng đêm.

...

Trong phòng làm việc.

Hách viện trưởng lấy ra cái răng chó trong túi mà ban nãy ông nhặt được, dưới ánh đèn chiếu xuống, răng nanh lóe ra u quang sắc bén.

"Đây cũng không phải là răng của loài chó bình thường."

Ông móc điện thoại bấm một chuỗi số, đặt ở bên tai, rất nhanh bên kia liền truyền đến thanh âm.

"Có việc gì à?"

"Câu hỏi này của ngươi khiến ta rất muốn cúp điện thoại, bên ta có một thứ có lẽ ngươi sẽ rất có hứng thú, nhưng nhìn dáng vẻ này của ngươi thì ta lại mất hứng rồi, mà chắc ngươi cũng thế. Thôi thì cứ cúp máy vậy."

"Không phải là không có hứng thú, mà là ta đã tìm được thi thể của bốn thiếu niên kia, chết ở trong cống ngầm bên dưới thành phố, giải quyết hậu quả rất phiền phức."

"Ngươi đến chỗ của ta một chuyến, ta cho ngươi xem ít đồ, chắc chắn sẽ có ích cho công việc của ngươi."

"Được, đợi lát nữa ta đến."



Hách viện trưởng cúp điện thoại xong liền tiếp tục nghiên cứu chiếc răng nọ, ông nắm vuốt hàm răng vạch lên mặt bàn, dễ dàng lưu lại một vết sâu, thứ này vô cùng sắc bén, máu thịt bình thường sẽ không có cách nào ngăn cản.

"Trí thông minh của tà vật lại nâng cao rồi."

Ông trở về đi tới phòng quan sát xem xét camera, phát hiện trong hành lang xuất hiện một con cún nhỏ rất đáng yêu, bệnh viện tâm thần sẽ không thể nào có chó, chỉ có thể nói rõ con cún kia chính là tà vật lén lút chui từ dưới cống ngầm lên.

Nó biến thành dáng vẻ có thể mê hoặc người khác, để được con người nuôi giữ, hòa lẫn trong đám người, không hề có chút thu hút, ai cũng sẽ không nghĩ tới cún con đáng yêu như thế lại là tà vật hung ác.

"Aiii, ngươi cái gì cũng tốt, nhưng đi đâu không đi lại cứ chui tới nơi này, đến thì cũng được đi, lại cứ nhất định phải tới phòng 666, đây không phải là tự tìm mất mặt à."

Đối với Hách viện trưởng mà nói, nơi nguy hiểm nhất trong toàn bộ bệnh viện tâm thần chính là phòng bệnh 666.

Qua hồi lâu sau, cửa ra vào truyền đến động tĩnh, đối phương trực tiếp không gõ cửa mà đã xông vào.

"Độc Nhãn Quái, lễ phép của ngươi đâu mất rồi?" Hách viện trưởng không quay đầu lại.

Độc Nhãn Quái đeo bịt mắt màu đen, mặt lạnh như băng, cất giọng hỏi: "Rốt cuộc là thứ gì?"

Gã không thừa hơi nói nhảm với Hách viện trưởng, trong lòng gã đang mệt mỏi gần chết, công việc gã đang làm thật sự có áp lực rất lớn, nào còn có lòng dạ thanh thản cười nói với người đối diện.

Hách viện trưởng ném răng nanh cho đối phương.

"Chính là cái này, ngươi tự xem đi."

Độc Nhãn Quái tiếp nhận răng nanh, cẩn thận nhìn thoáng qua, sờ tới sờ lui đồ vật lạnh lẽo sắc bén ấy, sau đó gã lấy một cái hộp kim loại chỉ lớn cỡ lòng bàn tay ra, mở nắp hộp rồi bỏ răng nanh vào.

Đây là sản phẩm công nghệ cao, là thành phẩm mà một đám nhà khoa học ngày đêm vất vả nghiên cứu ra, nhập gen của các loại tà vật trong đó, trải qua quét hình liền có thể biết được là loại tà vật nào.

Lỗ nhỏ bốn góc của hộp kim loại phóng ra tia sáng, hình thành một hình ảnh không gian ba chiều xoay tròn.

Rất có cảm giác của khoa học viễn tưởng.

“Tà vật cấp hai, Tang Cẩu.”

Gã một mắt nhíu mày, bốn người thiệt mạng đều tốt nghiệp ở cao viện thành phố, theo lý thuyết thì không thể nào chết trong tay Tang Cẩu mới phải. Nhưng rất nhanh gã liền gạt bỏ suy nghĩ này, bọn họ đều vừa mới tốt nghiệp, chưa có kinh nghiệm nhiều, vả lại trong đó còn có một vị thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, hơn nữa bốn người phải chiến đấu ở trong cống thoát nước âm u, các yếu tố tập hợp lại thì cũng không phải là không có khả năng.

"Thi thể ở đâu?" Gã một mắt hỏi.

Hách viện trưởng nói: "Ta biết ngươi sẽ hỏi như vậy, nhưng vấn đề này ta nói ra ngươi có thể sẽ không tin, trước khi nói chuyện, ta nghĩ ngươi nên xem video này."

Ông chuyển video giám sát được phục chế vào điện thoại di động, sau đó đưa cho Độc Nhãn Quái.

"Ngươi coi trước đi."

Độc Nhãn Quái nhìn màn ảnh, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.