Cường Giả Vi Tôn: Phúc Hắc Nương Tử, Lãnh Khốc Phu Quân

Chương 30: Thử thách nhập môn




Long Ngạo Tuyết bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy không khỏi thở dài, đại ca sao lại đem củ khoai nóng phỏng tay này cho nàng chứ.

-"Ta muốn gia nhập Băng Tâm Cung, không biết có đủ tư cách chưa."Giọng nói lành lạnh không mang theo bất kì sắc thái biểu cảm nào.

Nhiều ánh mắt phức tạp nhìn đến Tuyết Như Song, có hâm mộ cũng có ghen tỵ, một lần mà thu được hai nhân tài võ học, còn có Long Ngạo Tuyết là luyện đan sư thiên tài, thật là quá tiện nghi rồi. Thế lực của Băng Tâm Cung quá lớn lại cùng Nguyệt Ảnh Cung liên thủ. Nguyệt Cung và Bắc Nguyệt gia tộc là một, Băng Tâm Cung và Thánh tộc thì kết cấu với nhau. Khối thế lực này làm cho các đại gia tộc khác phải kiêng dè, huống hồ, Hàn Cung lại cùng Băng Tâm Cung qua lại thân thiết. Đây là vấn đề gây không ít phiền não cho các gia tộc đối lập.

-"Miễn cưỡng có thể chấp nhận." Tuyết Như Song bị nhiều ánh mắt bắn tới có chút khong thoải mái, hơi xoay mình một chút rồi lại nhắm mắt.

Lời nàng vừa nói ra gây khong ít kinh động, như vậy mà chỉ có thể miễn cưỡng, này, đang nói mớ sao? Bọn họ lôi kéo còn chưa được đâu.

-"Lời Thiếu chủ thật khong đúng rồi, nếu ngươi khong muốn bọn họ thì ta sẽ thu,dù sao Học viện thần thú cũng không kém gì các ngươi." Huyền Vũ viện trưởng rất vui sướng, Tuyết Như Song đã không biết điều thì lão không ngại mà trở mặt.

-"Không biết như thế nào chúng ta mới có thể gia nhập vào Băng Tâm Cung?" Lần này Long Ngạo Thiên đã lên tiếng, mày kiếm hơi cau lại, bọn họ đã bộc lộ thực lực như vậy mà vẫn không thể thông qua trực tiếp, Băng Tâm Cung cũng không có tầm thường.

-"Như cũ." Tuyết Như Song nói xong hai tiếng thì tiếp tục an dưỡng phần mình, nàng cũng lười quan tâm xem bên ngoài có bao nhiêu rối loạn.

Cổ Điệp nhận được lệnh của chủ tử lập tức tiến lên trên.

-"Theo quy tắc, muốn gia nhập vào Cung cần phải thông qua khảo hạch, hôm nay đối thủ của các người chính là nhị vị hộ pháp, Mị-Ngạn nhi mau lên võ sàn." Cổ Điệp nói xong chớp mắt liền ở sau lưng Tuyết Như Song.

Trên võ sàn thoảng qua một cơn gió, cánh hoa bay lả tả trong không trung. Hai bóng dáng thanh y và hồng y lại xuất hiện. Những người xung quanh vừa nhìn rõ mặt hai người nọ liền há miệng to đến nỗi có thể nhét một quả trứng gà. Đó chẳng phải là hai người đả thương Nam Cung Vi lần trước sau. Khoan đã, bọn họ là hộ pháp Băng Tâm Cung, nhiều người chắp tay vái lạy trời Phật, cũng may bọn họ không có chọc giận hai người này a.

Nam Cung Vi lúc này tay chân à đã run rẩy, thì ra người nàng ta nhục mạ hôm nọ là hộ pháp Băng Tâm Cung, chẳng trách linh lực bọn họ lại mạnh mẽ như vậy. Nàng ta chẳng phải là chê mạng quá dài hay sao.

-"hắc hắc , chúng ta lại gặp nhau nha." Hồng Ngạn cười gian trá, mắt cong lại hình lưỡi liềm.

-"Thì ra là hai vị hộ pháp, đã thất lễ rồi." Long Ngạo Thiên chắp tay, khách khí nói.

-"Không sao, hôm nay ta muốn xem rõ thực lực của các người như thế nào, sau này Băng Tâm Cung lại càng náo nhiệt rồi, đã đứng trên võ sàn thì tuyệt không nương tay." Dạ Mị mắt hơi nhếch lên, môi hé ra nụ cười càng thêm dụ hoặc, làm điên đảo không biết bao nhiêu nữ tử.

-"Vậy đành thất lễ thêm lần nữa vậy." Long Ngạo Thiên nói xong lại cùng muội muội chuẩn bị nghênh chiến.

-"Hôm nay, không dùng linh lực, chúng ta thi đấu vũ kỹ đi." Hồng Ngạn là đang muốn hỗ trợ bọn họ đây mà, nàng sống quá tịch mịch nên muốn kéo Long Ngạo Tuyết đến cùng chơi.

Dạ Mị thật hết nói nổi nha đầu này, nhưng như vậy cũng tốt, vừa vặn thử xem Long Ngạo Thiên có thiên phú đến đâu, nếu là dùng linh lực để so đấu thì hắn sẽ không phải là đối thủ của bọn họ, nhưng nếu là về vũ kỹ thì chưa dám chắc...huống hồ Long Ngạo Tuyết cũng là một thiên tài luyện đan, thiếu chủ đã thu Hiên Viên Hy làm đồ đệ thì cũng sẽ không bỏ qua nàng. Hai người này chắc chắn phải vào được Băng Tâm Cung, đây là cái kết định sẵn.

Trên võ đài, Long Ngạo Thiên xuất ra một bảo kiếm cổ xưa, toàn thân nó tản mát ra hơi thở mạnh mẽ.

Là kiếm có linh hồn, Dạ Mị càng ngày càng cảm thấy hứng thú, cơ duyên của hắn cũng thật tốt, nếu không nhầm thanh kiếm kia là Cửu Long Thần Kiếm, trên thân có chín cự long được điêu khắc tinh xảo, khi chủ nhân của nó có thể sử dụng linh thức cấp một của thần kiếm, khi chiến đấu, một con cự long sẽ uốn lượn, tiếp tục như vậy, nếu chủ nhân của nó đạt tới đỉnh cảnh của kiếm khí, chín con cự long kia đều sẽ bay múa. Tất nhiên uy lực của nó là không thể xem thường.

Long Ngạo Tuyết xuất ra tơ vàng linh lung, mặc dù nhìn nó chẳng có gì đặc biệt nhưng nếu người dùng biết kỹ xảo phối hợp thì sẽ trở thành vũ khí sắc bén còn hơn cả đao kiếm.

Hồng Ngạn đứng xuống, nàng biết hai người kia thâm tàng bất lộ, hôm nay được đấu một trận thoải mái để giãn gân cốt cũng là một chuyện tốt, mười mấy năm qua toàn là Dạ Mị bế nàng đi, chân tay cũng hoạt động không có linh hoạt mà. Hồng Ngạn nghĩ nghĩ lại đưa ánh mắt ai oán nhìn về phía kẻ nào đó. Dạ Mị khoé môi giật giật, là ai suốt ngày dính như keo trên người hắn, nàng kêu la cái gì a. Hành đọng của Hồng Ngạn làm không ít người sững sốt, trước giờ bọn họ chỉ thấy nàng ở trên người Dạ Mị, cho dù là đánh nhau cũng là do hắn vừa ôm vừa đánh, chưa bao giờ thả xuống, hôm nay vậy mà.... Bọn họ càng thêm tìm tòi nghiên cứu huynh muội Long Ngạo Tuyết.

Dạ Mị hoàn toàn không mang ra vũ khí gì, dựa vào thực lực vẫn có thể chống lại Cửu Long Thần Kiếm, Long Ngạo Thiên vũ động kiếm thân tấn công Dạ Mị, chiêu thức vô cùng đẹp mắt, vẽ lên không một vòng tròn hoa lệ, hai con thần long liên tục di chuyển. Ánh mắt Dạ Mị chợt loé, cư nhiên đã đến cấp hai, thiên phú không tệ, không hề tránh đi công kích, Dạ Mị cư nhiên dùng tay không tiếp kiếm, hai ngón tay hắn kẹp chặt thân kiếm liền khiến nó cố định. Nhiều năm ôm Hồng Ngạn, tay hắn xuất ra lực đạo cũng không phải dạng thường, có thể mạnh còn gấp mười lần linh giả cao cấp. Kiếm ảnh đầy trời, trong nháy mắt đã giao chiêu vô số. Dạ Mị lại bắt được kiếm, môi bạc khẽ nhếch, thực lực này không hề kém năm hắn gia nhập Băng Tâm Cung, lâu như vậy trên đại lục vẫn chưa có người nào như vậy.

-"Chiêu thức đẹp mắt nhưng chỉ xem được không dùng được." Lời nói đầy ý cười, không kiêng nể ai.

Long Ngạo Thiên hơi sững sốt, hắn từ trước đến nay đều là luyện tập như vậy, vẫn luôn thắc mắc tại sao luyện tập đã nhuần nhuyễn mà uy lực vẫn không tăng, thì ra là nguyên do này, không hổ danh là hộ pháp Băng Tâm Cung, Dạ Mị vừa nhìn đã biết được nhược điểm của mình, thật đáng sợ. Long Ngạo Thiên lại huy động lực đạo mạnh hơn, đường kiếm dứt khoát chiêu chiêu đều sát.

-"Tiếp thu tốt, sau này ta lại có một đối thủ không nhẹ a." Dạ Mị không tiếc lời khen hắn ( Long Ngạo Thiên) một câu, đây là lời thật lòng mà. Thân ảnh duy chuyển cực nhanh, Cửu Long Thần Kiếm chém đến nơi nào cũng chỉ còn tàn ảnh.

Hồng Ngạn bước chân xoay tròn như nhảy muốn uyển chuyển tránh khỏi tơ vàng của Long Ngạo Tuyết, mà tơ vàng kia cực kỳ lợi hại, biến hoá không lường, nếu bị nó bắt được thì chính là không chết cũng bị thương. Tuy nhiên chất lượng loại tơ kia cũng không tốt lắm, nếu gặp phải kiếm thần thì đứt là không thể nghi ngờ. Hồng Ngạn một thân hồng y vũ động trong gió, lục lạc dưới chân theo bước nhảy của nàng vang lên tiếng"đinh đinh đang" mê hoặc lòng người. Thời gian đã trôi qua nửa canh giờ vẫn không phân thắng bại.

Xác định đã đủ thời gian, Dạ Mị cũng không nói nhiều nữa, xuất ra ngọc tiêu, Cửu Long Thần Kiếm chạm đến ngọc tiêu liền bị bức lui trở lại, hiển nhiên lực đạo của Dạ Mị không nhỏ. Bên kia Hồng Ngạn cũng dừng lại động tác. Hai huynh muội họ Long cầm cự được đến bây giờ đã là kỳ tích rồi.

-"Xem ra chúng ta đã thua rồi." Long Ngạo Thiên khiêm tốn thu lại kiếm, tỏ vẻ tiếc nuối.

-"Không sao, các ngươi đã vượt qua thử thách, từ nay về sau chính thức là người của Băng Tâm Cung." Hồng Ngạn cười, mắt cong lại thành lưỡi liềm xinh đẹp.

-"Vậy đa tạ hai vị đã nương tay." Long Ngạo Tuyết hướng Hồng Ngạn cười cười, nàng càng nhìn càng giống nha đầu tinh quái, nào giống hộ pháp Băng Tâm Cung đâu.

-"Hắc hắc, là do các ngươi giỏi thôi."

-"Ta không đồng ý, nàng ta không xứng gia nhập Băng Tâm Cung." Thượng Quan Nhu vẫn là không cam lòng.

Dạ Mị hừ lạnh, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.