Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 550: C550: Chỉ là không biết đối mặt với bọn họ như thế nào mà thôi




Trần Mai và Hạ Chi Kỳ nhìn thấy động tĩnh của Dương Thiên, trong mắt cũng lộ ra một tia hy vọng.

Dương Thiên hiện tại chính là cường giả đệ nhất trên trái đất, khẳng định có thể cứu trị Hạ Đại Nghĩa.

Dương Thiên trực tiếp kiểm tra thương thế của Hạ Đại Nghĩa một chút, trong lòng hiểu rõ, nhìn về phía Trần Mai hỏi: "Chú đây là trúng độc gì thế ạ?"

Ánh mắt Trần Mai có chút ảm đạm nói: "Đại Nghĩa không cẩn thận dính vào độc tố của một loại sứa trong đại dương."

Hạ Chi Kỳ ở bên cạnh có chút tự trách: "Đều do em, cha muốn thực lực của em tiến bộ, liền tiến vào trong hải dương săn bắt hung thú hải dương loại nhỏ, lại bị một con sứa độc trong suốt trực tiếp cắn một miếng."

Dương Thiên gật gật đầu, nhưng mà hắn lại không có bất kỳ khó xử nào, trực tiếp lấy ra một viên thuốc thử màu trắng, nói: "Cho chú ấy uống đi ạ!"

Đây là một loại linh dịch trân quý hắn mua ở trên Linh Ngân Tinh, cơ hồ có thể giải trừ tất cả độc tố trên thân thể.


Trần Mai vội vàng tiếp nhận, cho Hạ Đại Nghĩa uống, sau đó màu đen trên cổ Hạ Đại Nghĩa dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được tiêu tán, mà khí thế trên người ông ấy cũng không ngừng tăng lên.

Lúc trước Hạ Đại Nghĩa là thực lực cấp C, hiện tại lại lập tức đột phá tới cấp A! Linh dịch trân quý này không chỉ có thể tiêu trừ độc tố bên trong thân thể, hơn nữa cũng có lợi đối với tăng lên thực lực.

Đương nhiên, đây chủ yếu là do thực lực của Hạ Đại Nghĩa quá yếu, nếu như là cấp Tân Tinh uống vào mà nói sẽ không tăng lên thực lực.

"Tôi không sao nữa sao?" Hạ Đại Nghĩa lại cảm giác thân thể mình bị độc tố tra tấn lúc trước hoàn toàn khôi phục bình thường, hơn nữa thực lực cũng đạt được đột phá rất lớn, hiện tại ông cảm giác vô cùng tốt.

"Đại Nghĩa!"

"Cha!" Trần Mai cùng Hạ Chi Kỳ cao hứng nói.

"Ha ha." Hạ Đại Nghĩa trực tiếp đứng dậy, sau đó nhìn về phía Dương Thiên nói: "Cám ơn cháu, Dương Thiên."

Dương Thiên mỉm cười, sau đó lại trở lại bên cạnh Vương Nhã Lộ. Dương Thiên kéo tay Vương Nhã Lộ, cùng Vương Nhã Lộ đứng dậy, sau đó nói với Hạ Đại Nghĩa và Trần Mai: "Một tháng sau chính là ngày cháu và Nhã Lộ kết hôn, hy vọng đến lúc đó chú và dì có thể đến tham gia. Chúng cháu còn có việc, liền trở về trước."

"Dương Thiên, cháu cùng Nhã Lộ ăn một bữa cơm rồi hãng đi!" Trần Mai vội vàng giữ lại.

"Không cần đâu ạ." Dương Thiên trực tiếp cự tuyệt nói.

Sau đó hắn cùng Vương Nhã Lộ trực tiếp rời đi.

Ba người Hạ Đại Nghĩa vẫn đưa bọn họ ra ngoài cửa.


Dương Thiên gật gật đầu với Hạ Đại Nghĩa, Trần Mai, Hạ Chi Kỳ, sau đó mang theo Vương Nhã Lộ, trực tiếp bay lên bầu trời, trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời.

"Oa! Thật lợi hại a!" Hạ Chi Kỳ nhìn thân ảnh Dương Thiên cùng Vương Nhã Lộ đang bay, lại lộ ra vẻ hâm mộ, ngẩng đầu nhìn, sau đó cô hưng phấn nhìn Hạ Đại Nghĩa cùng Trần Mai, nói: "Cha mẹ, Vương Nhã Lộ thật sự là chị của con sao?"

Hạ Đại Nghĩa cùng Trần Mai gật đầu một chút, nhưng trên mặt bọn họ ngoại trừ cao hứng, còn có một tia ưu sầu, Vương Nhã Lộ cũng không có bao nhiêu cảm giác đối với bọn họ, hơn nữa bọn họ cảm nhận được Vương Nhã Lộ có một loại mâu thuẫn đối với bọn họ.

"Đại Nghĩa, con gái chúng ta hình như không muốn nhận chúng ta." Trần Mai có chút thương tâm nói.

"Không cần suy nghĩ nhiều, Nhã Lộ khẳng định cũng là mới biết tin tức này gần đây, chờ thời gian lâu dài, Nhã Lộ nhất định sẽ tiếp nhận chúng ta!" Hạ Đại Nghĩa nắm lấy tay vợ mình, kiên định nói.

Trần Mai gật gật đầu, ánh mắt cũng trở nên kiên định, nói: "Đúng, thời gian dài, Nhã Lộ nhất định sẽ tiếp nhận chúng ta! Cảm ơn ông trời đã cho chúng con được gặp lại con gái." Bà cảm thấy mình vô cùng may mắn,đứa con gái bà lạc mất đã trở lại rồi.

......

Trên không trung, Dương Thiên nhìn Vương Nhã Lộ, nhẹ giọng nói: "Nhã Lộ, làm sao vậy, gặp được cha mẹ mình mà không vui sao?"


Vương Nhã Lộ nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Chỉ là không biết đối mặt với bọn họ như thế nào mà thôi."

Trong lòng cô tồn tại ảo tưởng đối với người thân của mình, vốn vô cùng khát vọng, nhưng hiện tại nhìn thấy cha mẹ ruột của mình, còn có một đứa em gái ruột thịt, cả người lại cảm thấy bối rối, không biết đối mặt như thế nào.

Dương Thiên nhẹ giọng cười nói: "Không cần gấp gáp, dù sao mọi người vừa mới gặp mặt, còn cần một quá trình dài để hai bên có thể thích ứng."

Vương Nhã Lộ gật đầu.

"Đi thôi! Bây giờ chúng ta cũng nên chuẩn bị cho đám cưới một tháng sau của chúng ta thôi." Dương Thiên khẽ cười nói.

Hắn mang theo Vương Nhã Lộ, tốc độ đột nhiên tăng lên, bay về phía huyện A.

Thời gian trôi qua, trong nháy mắt, một tháng đã trôi qua.