Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 4: 4: Món Nợ 400000 Tệ





Dương Thiên ở dưới biển chờ đợi hơn một giờ, đương nhiên, hắn cách một đoạn thời gian liền ra hít thở, để đề phòng người khác phát hiện dị thường, cuối cùng, hắn nhìn lưới lớn trong tay đã đầy, liền chuẩn bị bơi trở lại bờ.Ơ?Đột nhiên, Dương Thiên cảm thấy lòng bàn chân dường như đang dẫm phải một “cục đá” rất trơnĐây là cái gì? Dương Thiên cúi đầu, gạt hết bùn cát trên phiến đá nhẵn bóng sang một bên.Khá lắm! Đợi Dương Thiên xử lý xong, phát hiện ra là một con trai biển khổng lồ với đường kính hơn một mét.

Nhưng có vẻ dường như nó đã chết từ rất lâu rồi, gần như sắp bị cát bao phủ hoàn toàn.Sẽ có ngọc trai bên trong? Trong lòng Dương Thiên chợt hưng phấn.Hắn hiện tại thực sự rất cần tiền, món nợ 400,000 tệ của gia đình, việc rèn luyện của bản thân hắn cũng không ngừng dùng đến tiềnHắn bơi trở lại bờ trước,giăng một lưới đầy tôm hùm và cua trước mặt Chu Cầm và những người khác, bỏ qua sự ngạc nhiên của họ, lại nhảy xuống biển một lần nữa, tay phải Dương Thiên kẹp lấy con trai biển khổng lồ, tay phải ra sức trượt, lần nữa bơi trở lại bờ.Đặt con trai biển khổng lồ đường kính hơn một mét trên bãi biển, Dương Thiên ngồi phịch xuống, thở mạnh, bận rộn đến bây giờ, hắn cực kì mệt mỏi.“Oa! Anh tiểu Thiên con trai biển khổng lồ này của anh từ đâu ra! Lớn như vậy, bên trong chắc chắn có ngọc trai nhỉ?”, Lý Cường và những người khác vây quanh, một mặt ghen tỵ nói.

Hầu hết mọi người trên bãi biển đều đến xem.

Còn có rất nhiều em nhỏ vây quanh trai biển nhảy nhót cười đùa.“Đúng đấy, anh bạn, nhanh mở ra xem xem, có ngọc trai bên trong không?”, mọi người xung quanh chờ mong nói.


Tuy không phải của mình, nhưng việc lấy ngọc từ trong trai biển ra, nghĩ tới thôi cũng thấy rất kích thích.Dương Thiên vui vẻ cười nói, dưới sự mong đợi của mọi người, hắn đưa tay đặt lên khe hở giữa hai vỏ trai, dùng sức ấn, vỏ trai từ từ mở ra.“Oa!” đám người xung quanh ồ lên thán phục, chỉ thâý bên trong trai biển tuy nhiều cát, nhưng ở những nơi phủ đầy cát, rất nhiều viên ngọc trai đủ màu sắc lộ ra nửa thân tròn trịa.Các loại ngọc trai đỏ, trắng, đen,...!xếp chồng lên nhau, chói loá.Dương Thiên từ từ đổ hết cát trong trai biển ra, xếp chồng đống ngọc trai lại với nhau.Trong này có tổng cộng khoảng 40 viên ngọc trai, tất cả đều lớn và dạng hạt, hầu hết có đường kính từ 11mm đến 13 mm, có 5 viên đường kính 14mm, 2 viên đường kính 15mm, viên ngọc trai đen lớn nhất có đường kính 16mm, hơn nữa 40 viên ngọc trai này đều có màu sắc tròn trịa, thoạt nhìn là hàng cực phẩm.Dương Thiên không biết tại sao, nhìn Chu Cầm cùng những người khác sững sờ, thành thật gãi gãi đầu.

Hắn tuy biết ngọc trai có giá trị, nhưng hơi mơ hồ về mức giá chính xác.“A!!! Anh bạn, cậu giàu to rồi!”,Lý Cường lập tức chạy tới, nhìn 40 viên ngọc trai kia, rất muốn lấy đi ngay và luôn.“ Tiểu Thiên!”, lúc này, Chu Cầm nghiêm mặt đi tới, nói: “ cậu xem tôi mua nhiều hải sản như vậy, cậu có thể bán số ngọc trai này cho tôi không!”Dương Thiên suy nghĩ một lúc, nói: “ Được! Chị Chu chị xem ra giá đi!”“ Tốt!” Chu Cầm hào hứng gật đầu, nói thật với cậu nhà tôi kinh doanh trang sức, giá thị trường của những viên có đường kính 11mm là 2.000 tệ, 12mm là 4.000 tệ, 13mm là 10.000 tệ, 14mm là 20.000 tệ, 15mm là 40.000 tệ và 16mm là 200.000 tệ! Cậu có 20 viên 11mm và 10 viên 12mm, 6 viên 13mm tổng cộng là 504.000 tệ.

Tất nhiên, tôi sẽ không để cậu chịu thiệt, cộng thêm số hải sản này, tôi trả cậu tròn 600.000 tệChu cầm nói năng rất mạnh miệng, không quan tâm bản thân bị lỗ.

Thật ra trong kinh doanh trang sức, đáng sợ nhất là không có nguồn cung.


Có số là vô giá, ví dụ như viên ngọc trai đen 16mm này hoàn toàn có thể làm thành ngọc gia bảo nhà họ Chu.Dương Thiên trong lòng âm thầm tính toán một chút, 600.000 tệ là số tiền lớn, vì vậy hắn gật đầu, cười nói: “ Được, vậy số ngọc trai này đều thuộc về chị Chu”“Haha!” Chu Cầm sợ người khác lấy mất, nhanh chóng lấy túi gói những viên ngọc trai lại, cười nói với Dương Thiên: “ em trai tiểu Thiên, số tiền chị chuyển cho cậu”, lúc này, Chu Cầm đối với Dương Thiên vô cùng cảm kích bắt đầu gọi hắn là em trai.“ Chuyển khoản ạ!”, Dương Thiên lấy chiếc điện thoại cũ nát ra, báo số thẻ ngân hàng, một lúc sau nhận được thông tin tài khoản từ ngân hàng Nông nghiệp.Chỉ trong nửa ngày, Dương Thiên kiếm được 600.000 tệ, khiến người xem phải ganh tỵ muốn giành lấy.

Một vài thanh niên to gan bắt đầu nhảy xuống nước, mò mẫm và cố gắng kiếm chác.Dương Thiên bình tĩnh quan sát, trong đáy mắt loé lên một tia kinh ngạc.

Hắn chỉ mất nửa ngày để có những viên ngọc trai bí ẩn này và kiếm được số tiền mà người khác phải làm lụng chăm chỉ vài chục năm.

Con đường của hắn chắc chắn không chỉ giới hạn bởi những thứ này.Giống như Chu Cầm không do dự bỏ ra 600.000 tệ, tương đương với số tiền mà cha hắn Dương Gia Quốc mười năm không ăn không uống mới kiếm được! Chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ trở thành người như vậy!Rèn luyện! Kiếm tiền! Mục tiêu của Dương Thiên ngay lập tức trở nên cực kỳ vững chắc!“ Nào, em trai tiểu Thiên, đây là danh thiếp của chị, sau nào có chuyện gì cứ trực tiếp gọi điện cho chị.


Tâm trạng Chu Cầm cực kì tốt nhìn thân hình mập mạp của Dương Thiên trong lòng cảm thấy rất vừa mắt.“ Cảm ơn chị Chu!”, Dương Thiên nhận lấy tấm danh thiếp cười nóiBây giờ hắn kiếm được 600.000 tệ, hiện tại bản thân có thể ngừng lo lắng về vấn đề tiền bạc.Một lúc sau, Dương Thiên lại xuống biển bắt được mấy con tôm hùm nặng mấy cân, quay qua chào hỏi đám Chu Cầm rồi trở về nhà.“ Này, tiểu Thiên, sáng nay về sớm vậy?” Mẹ hắn Thẩm Tân Lan đang thái rau, chuẩn bị bữa trưa, em gái hắn Dương San đang ở trong nhà chơi với hai cô bé hàng xóm.“ Oa! Tôm hùm thật lớn!”, một cô bé nhìn thấy mấy con tôm hùm trong tay Dương Thiên, không do dự kêu lên.Dương Thiên mỉm cười bỏ mấy con tôm hùm vào cái thùng sắt, rồi nói với mẹ hắn Thẩm Tân Lan đang rất ngạc nhiên: “ Con vừa xuống biển một chuyến, bắt được mấy con tôm hùm, vừa kịp ăn trưa.”“ Anh, đây là anh bắt hả?”, em gái hắn Dương San chạy lại, ngẩng đầu vui vẻ nhìn anh trai.Dương Thiên nghe em gái gọi anh , vui vẻ nói: “ Đương nhiên là anh bắt rồi!”Đến giờ cơm trưa, mấy con tôm hùm đã thành món ăn đặt trên bàn, phải dùng hai cái bát tô to mới đựng hếtTôm hùm đỏ điểm thêm chút tiêu xanh trông thật hấp dẫn.“ Mau ăn đi! Đói lắm rồi phải không?” Mẹ hắn Thẩm Tân Lan cười nói.

Hai anh em đối với bà là kiệt tác đáng tự hào.Nhìn em gái Dương San hai tay gặm một con tôm hùm lớn, Dương Thiên bất giác nở nụ cười, nhìn về phía mẹ mình, nói: “ Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”“ Ừ, có chuyện gì?” Thẩm Tân Lan hỏi nhìn giọng điệu con trai rất trịnh trọng, bà không nhịn được buông bát đũa xuống.“ Chuyện là thế này.Hôm nay con đi biển , ngoài bắt được mấy con tôm hùm, con còn bắt được một con trai biển...”, Dương Thiên từ tốn giải thích chuyện xảy ra trên biển lúc sáng.Hiện tại hắn có tất cả 600.000 tệ, không nên chỉ giữ nó cho việc rèn luyện của bản thân.

Nhà hắn vẫn còn nợ 400.000 tệ, mặc dù họ hàng đối xử rất chân thành và không giục nhà hắn trả nợ, nhưng Dương Thiên không muốn cha mẹ hắn nợ tiền họ hàng suốt ngày mà cảm thấy mặc cảm.“ Con...con nói từ trong trai biển lấy ra 40 viên ngọc trai, bán đươc 600.000 tệ?”, Thẩm Tân Lan bị tin tức con trai mình làm cho choáng váng, tiếp theo đó là vô số bất ngờ.“ À, mẹ ơi, theo con nghĩ đợi cha về, ngày mai cha mẹ mang tiền trả cho họ hàng.

Có điều, mẹ ơi, trong 600.000 tệ này con muốn giữ lại 50.000 tệ, con học được một phương thuốc trung y có thể chữa được bệnh béo phì của con.

Tuy nhiên những loại thuốc này có chút đắt tiền.” Dương Thiên nói“ Được, được! Tiểu Thiên con tự sắp xếp là được! À, đúng rồi, toa thuốc kia có tác dụng phụ gì không?” Thẩm Tân Lan hồi phục sau sự phấn khích, hỏi với vẻ lo lắng khi nghe con trai nói về phương thuốc, nhưng bà không muốn làm nản lòng sự nhiệt tình của con trai.


Dù sao thì đã tám năm rồi, phương thuốc gì cũng thử rồi, đều không có tác dụng gì.

Cho nên, miễn là toa thuốc này không có tác dụng phụ là được.“ Không có, chúng đều là những vị thuốc nổi tiếng, có lợi cho cơ thể, không có hại gì!”, Dương Thiên cười nói.Thẩm Tân Lan yên tâm gật đầu.Dương Thiên lấy điện thoại chuyển 550.000 tệ cho mẹ, sau đó ra ngân hàng rút 50.000 tệ, đến hiệu thuốc, mua phương thuốc dùng ba lần rưỡi thì, vừa tròn 50.000 tệ.Buổi chiều về đến nhà, Dương Thiên dùng phương thuốc lau nửa người dưới, mùi vị chua của thuốc, đơn giản khiến người ta không dám dùng đến lần thứ hai.Bây giờ phương thuốc đã được lau một lần, Dương Thiên hiển nhiên cảm thấy thân thể của mình có chút cải thiện, lúc đi lại cũng không quá khó thở.

Vì vậy, hắn chạy chậm quanh đường.Dương Thiên đã tập thể dục cả buổi chiều, chống đẩy, gập bụng bây giờ hắn vẫn chưa làm được, hiện tại hắn chủ yếu là chạy bộ, rèn luyện dung tích phổi, trước tiên là phải giảm cân.“ Vù vù!!”, buổi tối, Dương Thiên về nhà mồ hôi nhễ nhại, chào mẹ rồi lao vào phòng tắm.Lúc ăn cơm tối, mẹ Dương Thiên nhắc lại những gì Dương Thiên nói vào buổi trưa, cha hắn Dương Gia Quốc trở nên rất hào hứng.“ Tốt!!” Dương Gia Quốc lớn tiếng nói, hốc mắt có chút đỏ, có trời mới biết ông vì cái gia đình này chịu biết bao nhiêu áp lực.Món nợ 400.000 tệ, con trai béo phì, con gái còn nhỏ, áp lực cuộc sống sắp bẻ cong cột sống của người đàn ông sắt đá này.

Bây giờ đột nhiên nghe được tin tốt như vậy, áp lực trên người đột nhiên biến mất.“Hơn nữa, cha ơi, cha xem tinh thần của con so với trước đây tốt hơn một chút!”, Dương Thiên đứng lên cười nói với cha, nói xong giơ cánh tay lên, ảo tưởng lộ ra một ít cơ bắp.“ A, anh đều là mỡ!” em gái Dương San bên cạnh trêu chọc anh trai.“ Ha ha!”, cha hắn Dương Gia Quốc nhìn kỹ Dương Thiên, dường như nhận ra Dương Thiên so với trước kia trông có vẻ hoạt bát hơn chút, trước đây làn da của Dương Thiên vốn tái nhợt, bây giờ đã có chút hồng hào“ Lão Dương! Con trai thật sự đã tốt lên một chút, cả buổi chiều hôm nay nó đã tập thể dục! Xem ra phương thuốc của thầy thuốc trung y có phần phát huy tác dụng!”“ Ừm!”, Dương Gia Quốc gật đầu nói: “ phương thuốc đó con nên dùng trước, sau đó nếu có hiệu quả thì dùng, dừng lại ngay lập tức nếu phát hiện có điều gì đó không ổn.”Dương Thiên gật đầu..