Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 306: C306: Tỉnh lại 2




"Mẹ, là họ đụng trúng con!" Đứa bé trai mập Tiểu Hải khóc lóc liền nói.

"Cô xem đi, trước giờ con trai tôi không nói dối! Mau đền tiền đi, không thì cô đừng hòng đi!" Người phụ nữ béo phì không buông tha.

"Bà...bà ăn nói ngang ngược!" Tính khí luôn dễ chịu, cả người Vương Nhã Lộ trước giờ chưa từng tức giận run rẩy: "Tôi nói là tôi không đụng con trai các người!"

"Chồng ơi, ông xem cô ta đụng trúng con trai chúng ta, còn không thừa nhận!" Người phụ nữ béo phì nhìn chồng mình nói.

"Hai mươi nghìn! Là viện phí cho con trai tôi, chuyện này kết thúc tại đây!" Dáng vẻ người đàn ông mập rất hung dữ, nói với Vương Nhã Lộ.

"Các người thật quá đáng!" Vương Nhã Lộ tức giận nói.

"Cô có phải không muốn đưa tiền? Ây, người cô đẩy trên xe lăn là ai? Sao lại nhắm hai mắt? Chết rồi sao? Ồ, tôi biết rồi, hình như bệnh viện này có người thực vật, nghe nói người thực vật, cả đời sẽ không tỉnh lại!" Người phụ nữ béo phì cười lớn nói.

"Bà..." Vương Nhã Lộ muốn mắng bà ta, nhưng lại không biết nói thế nào.


"Hừ! Đưa tiền ra đây! Nếu không thì!" Bỗng nhiên người đàn ông mập tiến lên liền nắm lấy xe lăn của Dương Thiên, không đếm xỉa đến Vương Nhã Lộ, hơi dùng sức, xe lăn liền nghiêng ngả, cả người Dương Thiên trực tiếp ngã xuống đất.

"Anh tiểu Thiên!" Vương Nhã Lộ sợ hãi hét lên, vội vàng chạy qua đỡ cơ thể của Dương Thiên, nhưng xe lăn bị người đàn ông mập đoạt đi, Dương Thiên không có chỗ dựa nữa.

"Ha ha, cô mau lấy tiền ra, tôi trả xe lăn cho cô!" Người đàn ông mập cười lớn nói.

"Ông, tôi lập tức đưa tiền cho ông! Ông trả xe lăn cho tôi!" Vương Nhã Lộ vội vàng nói, sau đó lấy điện thoại ra. Đôi mắt đẫm nước mắt.

Chuyển khoản rất nhanh liền xong, người đàn ông mập kia cũng không làm khó dễ, trả lại xe lăn.

Vương Nhã Lộ cật lực dìu Dương Thiên lên xe lăn một lần nữa, nhìn thấy bụi bẩn trên người Dương Thiên, rơi nước mắt nói: "Anh tiểu Thiên, có phải em rất vô dụng không?"

Nước mắt rơi trên mặt của Dương Thiên, cô đang nói nhưng không phát hiện ra, mí mắt Dương Thiên đột nhiên nhúc nhích, sau đó tay phải trực tiếp nắm lấy cánh tay Vương Nhã Lộ.

"Anh tiểu Thiên!" Vương Nhã Lộ bật khóc, không nhịn được mà ôm Dương Thiên trong lòng

"Anh tiểu Thiên, cuối cùng anh tỉnh rồi!" Vương Nhã Lộ vừa khóc vừa cười nhìn Dương Thiên.

"Anh không sao!" Dương Thiên mỉm cười, giúp Vương Nhã Lộ lau nước mắt, nhìn thấy Vương Nhã Lộ đau lòng, trong lòng hắn cũng có cảm giác không dễ chịu.

Nhìn thấy người phụ nữ và người đàn ông trung niên mập gần đó, ánh mắt Dương Thiên hiện vẻ lạnh lùng, liền đứng dậy khỏi xe lăn.

"Anh tiểu Thiên!" Vương Nhã Lộ kéo Dương Thiên.

Dương Thiên cười với cô, ra hiệu cô không cần lo lắng, trực tiếp đến bên cạnh hai người kia.


"Ầm!" Dương Thiên không ngần ngại ra tay, giơ chân đá, cơ thể to lớn của người phụ nữ béo phì liền ngã xuống bãi cỏ đằng xa, đột nhiên kêu lên thảm thiết.

"Thằng nhóc! Cậu dám ra tay đánh người?" Người đàn ông mập nhìn Dương Thiên lại dám đánh vợ ông ta, tức giận, giơ nắm đấm về phía Dương Thiên.

Cơ thể mập mạp nặng ít nhất hơn 100kg, khí thế rất hung dữ.

Thế nhưng, cú đấm của ông ta bị Dương Thiên bắt lấy, sau đó Dương Thiên hơi dùng sức.

"Răng rắc!"

Tiếng xương gãy truyền đến, người đàn ông mập kêu lên thảm thiết, cũng bị Dương Thiên đá ngã xuống đất.

Ánh mắt Dương Thiên lạnh lẽo, chuyện xảy ra lúc trước hắn đều biết, nhìn thoáng qua đứa bé trai có hơi sợ hãi, Dương Thiên liền đến bên cạnh cậu ta, tay phải khoác lên vai cậu ta, khẽ nói: "Vừa nãy là cậu đụng trúng chúng tôi hay là chúng tôi đụng trúng cậu? Nếu nói dối sẽ bị trừng phạt".

"Oa oa...mẹ ơi". Đứa bé trai sợ hãi nhìn Dương Thiên, khóc to.

"Đánh người rồi! Đánh người rồi!" Người phụ nữ béo phì nhìn thấy chồng mình cũng bị Dương Thiên đánh ngã trên mặt đất, giống như chuẩn bị ra tay với con trai bà ta, đột nhiên la lối om sòm.


"Chuyện gì thế! Đây là bệnh viện, không được ồn ào!" Một lát sau, vài người bảo vệ đi đến, nhìn thấy nhóm người, lạnh lùng nói.

"Đồng chí bảo vệ! Cậu xem, hai người kia không chỉ đụng bị thương con trai của tôi, hơn nữa còn đánh tôi, chồng tôi và con trai! Tôi đề nghị báo cảnh sát bắt hắn lại!" Người phụ nữ béo phì la to.

"Rõ ràng là con trai bà đụng phải chúng tôi!" Vương Nhã Lộ ở bên cạnh giải thích.

Bảo vệ đứng bên cạnh cau mày.

Dương Thiên an ủi Vương Nhã Lộ, ra hiệu để hắn xử lý, sau đó liền đến trước mặt mấy bảo vệ kia nói: "Tôi đề nghị đầu tiên xem video giám sát rồi xác định xem ai đúng ai sai!"

"Hừ! Xem thì xem! Ai sợ ai!" Người phụ nữ béo phì lớn tiếng nói. Chỉ là bà ta không chú ý tới, khuôn mặt đứa bé trai bên cạnh bà ta lại hoảng sợ.

Video giám sát có rất nhanh, trên video thấy rõ, Vương Nhã Lộ đẩy Dương Thiên đi trên lối đi nhỏ của bệnh viện, tốc độ rất chậm, nhưng lại đột nhiên xông ra một đứa bé trai, thoáng chốc xe lăn bị đụng đổ, Dương Thiên và Vương Nhã Lộ đồng thời ngã xuống đất. Sau đó người đàn ông mập và người phụ nữ béo phì đi đến, lại nói đứa bé trai kia bị Vương Nhã Lộ đụng trúng, yêu cầu Vương Nhã Lộ bồi thường hai mươi nghìn, sau đó Dương Thiên tỉnh dậy...