Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 297: C297: Không có nhân tình1




Đường Tuấn giống như con kiến hôi bị Dương Thiên giẫm ở dưới chân, không hề có lực phản kháng.

Trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

"Dương Thiên... Dương Thiên, cầu xin cậu tha cho tôi, người cắt đứt tứ chi cậu không phải là tôi, mà là người khác, cậu... có thể tha cho tôi hay không!" Đường Tuấn hoảng sợ nói, nói chuyện đều có chút đứt quãng.

Anh ta không nghĩ tới Dương Thiên thật sự có một ngày có thể tới cửa.

Lúc trước anh ta nghe nói Dương Thiên đã đạt tới cấp B, trong lòng kỳ thật cũng không thèm để ý, cho dù Dương Thiên biết anh ta là người phái người phế bỏ tứ chi của hắn, vậy thì có thể như thế nào?

Ông nội Đường Chính Lâm của anh ta chính là cường giả cấp S, đều là tồn tại tuyệt đối đỉnh phong ở trên toàn thế giới, Dương Thiên không có khả năng có cơ hội tới tìm anh ta báo thù.

Anh ta chính là có chút hối hận, hối hận chính mình lúc trước sao không trực tiếp chấm dứt tính mạng của Dương Thiên, ngược lại làm cho hắn trưởng thành đến trình độ như vậy.

Anh ta vốn còn muốn tìm cơ hội diệt trừ Dương Thiên, nhưng anh ta bị Đường Chính Lâm cấm túc, chỗ nào cũng không đi được.

Vốn trong lòng không sao cả, nhưng sau lần bí cảnh này,anh ta liền nghe nói Dương Thiên đã đạt tới cấp S, hơn nữa còn đánh chết hai cường giả cấp S khác!


Lúc này mới vẻn vẹn mấy tháng, thực lực của Dương Thiên liền dùng tốc độ hỏa tiễn tăng lên, thậm chí ngay cả chỗ dựa lớn nhất của anh ta là Đường Chính Lâm cũng không phải là đối thủ của Dương Thiên.

Trong lòng anh ta tràn ngập sợ hãi, biết Dương Thiên nhất định sẽ tới tìm mình báo thù, không nghĩ tới bí cảnh chấm dứt mới qua một ngày, Dương Thiên liền tìm tới cửa!

Dương Thiên lạnh lùng nhìn Đường Tuấn, nhìn anh ta giống như một tên hề cầu xin tha thứ.

"Ông nội, cứu cháu!" Đường Tuấn cầu xin tha thứ nửa ngày, thấy Dương Thiên lạnh lùng nhìn mình, lại quay đầu nhìn về phía Đường Chính Lâm, khóc lóc nói.

"Hừ! Việc mình làm thì tự mình xử lý đi!" Đường Chính Lâm tức giận hừ một tiếng, ông ta hiện tại cảm thấy cả người đau nhức, từng đợt cảm giác suy yếu thỉnh thoảng truyền đến, đây là tác dụng phụ của việc linh quả cưỡng chế tăng lên thực lực.

Chính ông ta hiện tại đều tự lo không xong, làm sao có thể bảo hộ được Đường Tuấn.

Trong lòng ông ta chỉ cầu Dương Thiên không giết Đường Tuấn.

Đường Tuấn thấy Đường Chính Lâm mặc kệ mình, lại nhìn về phía Hoàng Thừa Quốc bên cạnh, còn có đông đảo thành viên Long tổ, nhưng vẻ mặt toàn bộ những người này đều lạnh lùng nhìn anh ta.

Trong lòng Đường Tuấn lập tức lâm vào vực sâu.

Những thành viên Long tổ này cho dù không biết chuyện giữa Đường Tuấn và Dương Thiên, nhưng chỉ cần hơi hỏi một chút liền biết, trong lòng đều rất không đồng tình với hành vi của Đường Tuấn!

Nếu không phải có Đường Chính Lâm, người dám xuống tay với đồng bào như Đường Tuấn tuyệt đối sẽ bị trừng phạt rất nghiêm trọng.

"Dương Thiên, tôi... Chỉ cần cậu tha cho tôi, cậu nói điều kiện gì tôi cũng đều đáp ứng!" Đường Tuấn nằm sấp trên mặt đất, khóc lóc nói, không hề có một tia tôn nghiêm,anh ta biết, anh ta lập tức sẽ mất đi tính mạng!

Anh ta mới hai mươi mấy tuổi, còn chưa sống đủ, còn không muốn chết.

"Ồ? Thật sự điều kiện gì cũng đáp ứng?" Dương Thiên nghe xong lời của Đường Tuấn, trên mặt lại lộ ra một nụ cười quỷ dị.


"Thật đấy! Thật đấy! Chỉ cần cậu chịu giữ lại tính mạng của tôi!" Đường Tuấn lộ vẻ kinh hỉ, vội vàng nói.

"Vậy anh hiện tại đi giết Đường Chính Lâm đi!" Dương Thiên chỉ chỉ Đường Chính Lâm, nói với Đường Tuấn.

Lúc này thân thể Đường Chính Lâm suy yếu, ngay cả người bình thường cũng không bằng, lấy thực lực của Đường Tuấn, tuyệt đối có thể giết được ông ta.

"Tôi!" Trên mặt Đường Tuấn lộ ra vẻ giãy dụa.

"Hử?" Dương Thiên nhìn thấy vẻ giãy dụa của Đường Tuấn, trong lòng bỗng nhiên cười lạnh: "Tôi cam đoan, chỉ cần anh giết Đường Chính Lâm, tôi tuyệt đối sẽ không giết anh, người ở đây cũng tuyệt đối sẽ không ngăn cản hành động của anh, ai dám ngăn cản, tôi liền giết người đó! Nếu anh không giết Đường Chính Lâm, tôi lập tức sẽ giết anh!"

Đường Chính Lâm nhìn về phía Dương Thiên, vẻ mặt phẫn nộ, nhưng ông ta cũng không có biện pháp, hiện tại Long tổ không ai có thể ngăn cản được Dương Thiên, nhưng ông ta tin tưởng Đường Tuấn không có khả năng nghe theo lời Dương Thiên.

Không ai làm như thế cả.

Nhưng trên mặt Đường Tuấn âm tình bất định, một lúc lâu sau, anh ta nhìn Dương Thiên nói: "Cậu thật sự có thể cam đoan tính mạng của tôi?"

"Cái gì!"

Người ở đây nghe được Đường Tuấn nói như vậy, trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ khó tin, Đường Tuấn này lại thật sự muốn gi ết chết ông nội của mình!

Đường Chính Lâm trợn trợn tròn mắt, vẻ mặt cũng khó có thể tin được.


"Dương Thiên tôi nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ cần anh giết Đường Chính Lâm, tôi tuyệt đối không giết anh! Hơn nữa còn có thể cam đoan thời gian ba ngày chạy trốn của anh, ba ngày sau, cho dù người Long tổ muốn đuổi giết anh, lấy năng lực của anh hẳn là đã sớm chạy trốn rồi, đúng chứ?" Dương Thiên cười nhạt nói.

Lẳng lặng chờ đường Tuấn trả lời.

"Được!" Đường Tuấn lại đáp ứng, trên mặt lộ ra thần sắc điên cuồng, trong tay xuất hiện một thanh đoản đao, mặt lộ ra dữ tợn nhìn Đường Chính Lâm.

"Đường Tuấn! Cháu có biết mình đang làm gì không? Dương Thiên đang lừa cháu, cháu không biết sao?" Đường Chính Lâm tức giận nói, không nghĩ tới Đường Tuấn lại thật sự bị Dương Thiên mê hoặc, muốn giết ông ta.

"Cháu...cháu cũng không có biện pháp!"

Đường Tuấn điên cuồng nói: "Nếu cháu không giết ông thì Dương Thiên hắn sẽ giết cháu mất! Đường gia chúng ta chỉ có hai người chúng ta, ông đã lớn tuổi, trong hai người chúng ta còn không bằng ông chết đi!"

"Nghịch tử! Cho dù Dương Thiên không giết mày thì cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày đâu!" Đường Chính Lâm phẫn nộ gào thét, muốn tiến lên bắt được Đường Tuấn, nhưng vừa đứng dậy, thân thể một trận suy yếu, lại xụi lơ trên mặt đất.

Người bên cạnh đều tức giận cả người phát run, muốn tới công kích Đường Tuấn, nhưng toàn bộ bị Dương Thiên ngăn cản.