Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 238: C238: Bẫy 2




“A!”

Smith với tốc độ kinh người, trong tay không ngừng phát ra lưỡi dao gió, Dương Thiên phẫn nộ la lên, đã bị thương rất nặng. máu ở chân hắn đã chảy đầy đất. Tốc độ của hắn càng lúc càng chậm, thân hình lung lay.

Smith mừng rỡ, tiếp tục đuổi theo, đã bỏ lại Moore và Harry ở phía sau.

Trong đó, Moore đã thức tỉnh giả thân thể, tốc độ cũng rất kinh người, sau cùng là Harry.

Dương Thiên tuy bị thương nặng, nhưng trên môi lại nỡ ra nụ cười châm chọc.

“Bang!”

Đột nhiên, thân thể Smith nhẹ đi, dưới chân xuất hiện một cái hố rất lớn, đường kính gần trăm mét, sâu trăm mét. Ông ta nhất thời không để ý, vừa giẫm lên, cả người trực tiếp rơi xuống đó.

Ông ta còn chưa tới cấp S, chưa thể bay trên không trung, thân thể không có điểm tựa, lập tức rơi xuống.

Dương Thiên mừng rỡ, cái hố này là kiệt tác của hắn vài hôm nay.

Cái đảo hoang này cũng chỉ lớn như vậy, con đường trốn chạy của Dương Thiên thật ra đều đang xoay vòng quanh khu này, mỗi khi chạy tới đây Dương Thiên điều dùng vẫn thiết kim đao đào một chút. Sau khi lấp lại, hắn liền chạy theo hướng ngược lại, làm cho tới bây giờ ba người Smith cũng chưa hề đặt chân tới chỗ này.

Tuy rằng bẫy này đơn giản, như hiệu quả không tệ.


Thấy Smith bị rơi xuống, Dương Thiên liền bắt lấy cơ hội, liền quay lại, trong tay xuất hiện vẫn thiết kim đao tấn công thẳng về phía Moore và Harry.

Trước đây hắn không sử dụng vẫn thiết kim đao, bởi vì năng lực hắn đã có thể áp chế Moore, bây giờ sử dụng, sức tấn công của hắn tăng lên nhanh chóng.

Moore thấy Smith rơi vào bẫy, Dương Thiên tấn công ngược lại, trong lòng kinh sợ.

Ông ngừng lại, quan sát tứ phía coi có bẫy nào nữa không.

Dương Thiên không quan tâm tới hắn, mục tiêu chủ yếu là Harry.

Moore khẳng định là xung quanh không còn bẫy nào khác, liền nhìn sang Dương Thiên, vẻ mặt đầy tức giận, ông ta cứ cho là lúc trước do ông ta khinh địch, mới bị Dương Thiên có cơ hội làm cho bị thương. Một khi ông ta toàn lực, Dương Thiên làm sao làm ông bị thương được.

“Hựa”

Moore la lên, cơ bắp toàn thân căng ra, cả cơ thể cao lên thêm gần nửa mét như một người khổng lồ, trực tiếp xông vào Dương Thiên.

Mặt đất rung chuyển, nứt ra theo từng bước chân.

Đây là toàn bộ sức mạnh của Moore.

Dương Thiên không hề sợ hãi, vẫn thiết kim đao trực tiếp chém vào giữa ngực của Moore.

“Không thể nào?” Thân thể mà Moore luôn tự hào xuất hiện một vết nứt, sâu mười phân, máu bắt đầu chảy ra.

Sức công kích của vẫn thiết kim đao đã gần tiếp cận cấp A hậu kỳ, cấp A trung kỳ như Moore căn bản là không đỡ nổi.

Từ lúc Smith rơi vào bẫy, Dương Thiên đột nhiên quay ngược công kích Harry, đả thương Moore chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi.

Dương Thiên không hề muốn triền đấu với Moore, cho dù hắn hoàn toàn có thể giết được Moore thì cũng phải tốn một lượng lớn thời gian, mà cái bẫy này tuyệt đối không thể nhốt Smith lâu được.

Mục đích chính của hắn là giết được Harry, không còn Harry nữa, bọn người của Smith sẽ không phát hiện được hành tung của hắn.

Harry thấy Dương Thiên đánh bại Moore dễ dàng như vậy, trong lòng sợ hãi, liền lập tức chạy về hướng khác.


Dị năng của ông ta chỉ là loại phụ trợ, sức chiến đấu của ông ta rất yếu, ngay cả một cường giả bình thường ở cấp A trung kỳ cũng thể so sánh. Nhưng mà, ngay cả Moore cũng không phải là đối thủ của Dương Thiên, nên ông ta lựa chọn bỏ chạy ngay.

Dương Thiên trên mặt cười lạnh, vết thương ở chân hắn đang từ từ hồi phục, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Cuối cùng, tới khi chỉ còn cách Harry khoảng 20 mét nữa, đột nhiên phía sau truyền tới một tiếng thét phẫn nộ.

“Dương Thiên!”, đó là tiếng thét của Smith. Bẫy của Dương Thiên chỉ làm ông ta bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng lại không thể nhốt ông được bao lâu.

Trên mặt Harry lộ ra vui mừng, chỉ cần Smith tới đây kịp, ông ta tuyệt đối an toàn.

Dương Thiên tỏ ra sát khí, bây giờ mới thoát ra? Đã trễ quá rồi!

Trong tay hắn xuất hiện một cây phi đao kỳ lạ, sau đó trực tiếp công kích về phía Harry.

“Phập!”

Phi đao trực tiếp đâm vào sau lưng của Harry, rồi trực tiếp xuyên qua người ông ta. Sau lưng Harry có máu chảy ra, tốc độ chạy cũng chậm lại.

Lúc này khoảng cách của Smith chỉ còn cách Dương Thiên chưa tới 100 mét.

Sắc mặt Dương Thiên không thay đổi, nhìn chằm chằm vào Harry, trong tay lại xuất hiện thêm vài cây phi đao, sau đó nhắm vào nhiều chỗ khác nhau trên người của Harry mà phóng đao đi.

“Phập!” “Phập!”

Phi đao hầu như toàn bộ đều trúng hết vào Harry, hai chân Harry bị trúng phi đao, té mạnh xuống đất.


Dương Thiên cầm lấy vẫn thiết kim đao, tới gần bên cạnh Harry, không hề do dự mà chém xuống.

“Dương Thiên, cậu dám!”, phía sau là tiếng phẫn nộ của Smith. Lưỡi dao gió trong tay ông ta không ngừng tấn công về phía Dương Thiên.

Nếu Dương Thiên vẫn đứng tại chỗ, thì những lưỡi dao gió này sẽ trúng hết vào chân hắn. Nếu hắn di chuyển, thì sẽ có thể tránh được các lưỡi dao gió này, nhưng lại mất đi cơ hội tốt nhất để giết Harry.

Dương Thiên hầu như không hề do dự, có Harry ở đây, hắn sớm muộn gì cũng bị bọn họ bắt được.

Nên hắn chọn gi ết chết Harry.

Vẫn thiết kim đao chém xuống, trong ánh mắt sợ hãi của Harry, mạnh mẽ mà chém lên người ông ta.

“Phập”

Cả người Harry bị chia ra làm hai, mà mặt đất còn xuất hiện một khe nứt gần 10 mét. Trông rất kinh khủng.

Đồng thời những lưỡi dao gió hầu như tập chung chém vào ở chân của Dương Thiên, thiếu chút nữa là chém đứt chân hắn.

Luyện thể điên cuồng vận chuyển, máu trong cơ thể không ngừng chuyển động tập chung ở chân của Dương Thiên, vết thương của hắn phục hồi với tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được.