Cường Giả Đô Thị

Chương 88: 88: Tiểu Quang Lại Xuất Hiện





“Làm người không thể không nghĩa khí như vậy!” Dương Thiên bất mãn nói.

“Hừ! Anh không biết tôi là con gái à? Long tổ tất nhiên do đàn ông con trai các anh gánh vác, con gái chúng tôi chỉ cần vui vẻ là được.” Long Thiên Y hừ lạnh.

“Dương Thiên, tôi hơi mệt, nếu anh đã tỉnh rồi thì tôi ngủ một chút.”
Long Thiên Y hơi mệt, lúc trước cô chăm sóc Dương Thiên nên không dám nghỉ ngơi.

Nói xong, Long Thiên Y nằm xuống, thân thể hơi cuộn tròn lại, một lát sau đã truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Dương Thiên lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say của Long Thiên Y.

Long Thiên Y lúc ngủ say trông giống hệt một đứa trẻ.

“Sẽ có một ngày như vậy!” Dương Thiên yên lặng nói: “Tôi đảm bảo!!!”
Dương Thiên yên lặng ngồi bên đống lửa, thu liễm tâm trạng, bắt đầu chữa trị những tổn thương.

“Tiểu Thiên!” Đột nhiên, một âm thanh vang lên trong đầu Dương Thiên.


“Con còn tưởng người đi về cõi tiên rồi chứ?” Dương Thiên tức giận nói.

Lúc hắn gặp nguy hiểm, chưa bao giờ nhìn thấy Huyền Hư đạo nhân xuất hiện, trong lòng bất mãn vô cùng.

“Tiểu Thiên, không phải vi sư không muốn ra tay, mà là không thể ra tay!” Huyền Hư đạo trưởng thở dài: “Thế giới này áp chế thực lực của những người ở thế giới khác.

Mặc dù vi sư chỉ tồn tại ở trạng thái linh hồn nhưng cũng không được thế giới này đón nhận.

Chỉ cần vi sư ra tay thì lập tức sẽ bị trừng phạt.”
Huyền Hư đạo nhân nói: “Vừa rồi ngươi bị ngã xuống vực, nếu không phải ta ra tay thì bây giờ ngươi còn sống mà trách mắng ta à? Nhưng chính lúc ta ra tay thì linh hồn của ta đã bị tấn công, suy yếu rất nhiều.”
Dương Thiên cảm nhận một chút, giọng nói của Huyền Hư đạo nhân đúng là có cảm giác yếu ớt.

“Bây giờ thân thể con hoàn toàn suy nhược, chữa trị như thế nào đây?” Dương Thiên đành phải hỏi chuyện khác.

“Trên người ngươi, chỉ có cánh tay bị đánh gãy và ngực trúng một vuốt, còn lại không có vết thương nào đáng kể.

Xương gãy thì nối lại là xong thôi, không vấn đề gì!” Huyền Hư đạo nhân chậm rãi nói: “Bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi một bộ pháp quyết, ngươi dựa vào bộ pháp quyết này để nối lại xương cốt.

Thực lực hiện tại của ngươi vẫn còn yếu, chưa thể tu luyện đến giai đoạn Luyện xương được, xương cốt vẫn yếu ớt lắm.

Chờ tương lai khi ngươi Luyện xương thành công thì cho dù xương vỡ vụn cũng có thể nhanh chóng tái sinh!”
Dương Thiên nín thở ngưng thần, trong đầu bắt đầu xuất hiện một thứ gọi là pháp môn Ngưng cốt quyết.

Sau khi vận hành pháp môn này, Dương Thiên có thể từ từ nhìn thấy phần xương bị gãy của mình.

Sau đó, hắn từ từ nắn xương cốt bị gãy trở lại vị trí cũ.

Thời gian cứ thế trôi qua, không biết qua bao nhiêu lâu, cánh tay gãy xương của Dương Thiên đã khôi phục lại như cũ, chỉ là hiện tại còn rất yếu ớt, vẫn cần thời gian để khôi phục.

Chờ sau khi xương cốt khôi phục lại như cũ, Dương Thiên lại dùng ý thức giao lưu với Huyền Hư đạo nhân: “Sư phụ, không phải người nói con tiến vào bí cảnh để tìm quả Huyền cảnh vương sao? Bây giờ con còn không biết nơi này là nơi nào, biết đi đâu tìm đây?”

“Cái này ngươi không cần sốt ruột, vi sư có cách.” Huyền Hư đạo nhân nói: “Mặc dù vi sư không thể ra tay, nhưng nó có thể!”
Nói xong, Huyền Hư đạo nhân lập tức nắm lấy Tiểu Quang đang ngủ say trong Long phượng nguyên châu ném ra ngoài.

Rắn biển nhỏ Tiểu Quang choáng váng, nó đang ngủ say thì bị người ta ném xuống đất, đầu đầy sao, mơ mơ màng màng mở mắt.

“Ui da!” Tiểu Quang đầu tiên là ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó nhìn thấy Dương Thiên thì lập tức hưng phấn, thân hình nháy mắt ghé sát vào vai Dương Thiên, cái đầu nhỏ không ngừng cọ cọ lên mặt hắn.

Dương Thiên tò mò nhìn Tiểu Quang, Tiểu Quang vẫn là dáng vẻ như cũ, nhỏ nhắn chỉ hơn hai mươi centimet, nhưng lúc này Dương Thiên lại cảm nhận được trong người nó có một lực lượng hùng vĩ, lực lượng này gần như không thua kém gì Dương Thiên.

Hơn nữa, chiếc sừng nhỏ trên đầu Tiểu Quang lúc này đã nhìn thấy rõ hơn, màu sắc chiếc sừng cũng thay đổi theo màu sắc thân thể, vô cùng đáng yêu.

“Chủ nhân!” Tiểu Quang thân thiết gọi.

Dương Thiên nhìn thấy Tiểu Quang thì cũng vô cùng kích động: “Tiểu Quang, sao mày lại ngủ lâu như thế?”
Tiểu Quang lắc lắc cái đầu nhỏ, nói: “Chủ nhân, tôi đang tiến hóa, căn nguyên tiến hóa trong hạt châu kia rất thích hợp với tôi.”
“Ồ? Vậy bây giờ mày đã tiến hóa đến mức độ nào rồi? Sao thân thể vẫn nhỏ như thế này?” Dương Thiên cười hỏi.

Tiểu Quang nghiêng đầu: “Chủ nhân, tôi có thể biến lớn!”
Nói xong, không đợi Dương Thiên nói chuyện, Tiểu Quang nhanh chóng bay lên không trung, thân thể hai mươi centimet không ngừng lớn lên, nháy mắt đã biến thành một con mãng xà dài hơn hai mét.

Chiếc sừng trên đầu nó càng thêm uy nghiêm, chỉ tiếc là không có chân.

Trên người Tiểu Quang lúc này tỏa ra ánh sáng sặc sỡ.


Tiểu Quang biến hóa xong thì dường như không thích hình thái này lắm, nó lại biến trở lại là rắn biển nhỏ, chạy tới làm nũng trên bả vai Dương Thiên.

Dương Thiên gần như trợn mắt há miệng, vừa rồi hắn có thể cảm nhận được thực lực của Tiểu Quang đã đạt tới cấp D đỉnh cấp! Hơn nữa, uy lực này còn mang lại một cảm giác vô cùng uy nghiêm.

“Sư phụ, người nói xem, liệu Tiểu Quang có phải là rồng trong truyền thuyết không?” Dương Thiên hỏi.

“Không phải, nó chỉ là rắn biển biến dị mà thôi! Trong cơ thể nó có một chút huyết mạch chân long! Mọc sừng đã là quá lắm rồi, không thể nào mọc chân được đâu!” Huyền Hư đạo nhân dường như rất am hiểu về rồng, nhanh chóng phủ định.

Dương Thiên thất vọng lắc đầu.

“Mặc dù Tiểu Quang không phải rồng, nhưng thân thể lại có huyết mạch chân long.

Ngươi có biết loài rồng có thiên tính gì không?” Huyền Hư đạo nhân nói.

Dương Thiên lắc đầu..