Cường Giả Đô Thị

Chương 71: 71: Đánh Nhau 2





“Tất nhiên rồi! Tiểu Đình, tình yêu anh dành cho em trời đất chứng giám!” Lý Kiến Hoa thề son sắt: “Anh làm sao có thể mặc kệ em được chứ?”
Ngoại trừ Lý Kiến Hoa thì cho dù Lưu Thiếu Đông và Ngô Cường muốn giải thích với Trương Thi Ninh và Chu Noãn thế nào thì hai cô đều không muốn nghe.

Trương Thi Ninh không thèm nhìn Lưu Thiếu Đông một cái, cô đã nhận rõ bản chất của Lưu Thiếu Đông.

Chu Noãn cũng trốn sau lưng Dương Thiên, không muốn nói chuyện với Ngô Cường.

Sắc mặt Lưu Thiếu Đông và Ngô Cường khó coi vô cùng, đồng thời trong lòng cũng có một tia hối hận.

Nếu sớm biết Dương Thiên có thể đánh nhau như vậy thì vừa rồi bọn họ đã lựa chọn ở lại, có khi bây giờ Trương Thi Ninh và Chu Noãn đã đồng ý lời theo đuổi của bọn họ rồi.

Nhưng ngoài một tia hối hận thì hầu hết vẫn là căm ghét Dương Thiên!
Nếu không phải vì Dương Thiên thì bọn họ đã không bị người khác chê cười như thế.

Một lát sau, cha của Lưu Thiếu Đông tới.

Cha của Lưu Thiếu Đông là Lưu Nham Thanh, kinh doanh địa ốc mười mấy năm, gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tài sản lên tới hàng trăm triệu, rất có năng lực.


“Cha! Cha đã đến rồi!” Lưu Thiếu Đông chạy nhanh lên đón, vô cùng hưng phấn đi tới trước mặt một người đàn ông trung niên mặc tây trang thẳng thớm.

“Ha ha, Thiếu Đông, những người này đều là bạn học của con à? Các con không cần lo lắng, cha và Lâm tổng ăn với nhau mấy bữa cơm rồi, cũng có cơ hội gặp lão đại của bang Thanh vài lần.

Cha tin bọn họ sẽ không làm khó dễ các con đâu.” Lưu Nham Thanh đắc ý, tươi cười nói.

Mà Hoàng Đại Nghĩa sau khi bị đánh liền lập tức đi tìm mấy người anh em của mình, cũng chính là mấy đường chủ của bang Thanh.

Sau khi tìm được bọn họ, lại đúng lúc nhìn thấy mấy người Tào Mãnh.

“Chào bang chủ!” Hoàng Đại Nghĩa lập tức chào hỏi.

“Đại Nghĩa à, ông làm sao thế? Sao mặt mũi lại bầm dập thế kia?” Tào Mãnh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Hoàng Đại Nghĩa thì không nhịn được hỏi.

“Bang chủ, vừa rồi tôi bị một thằng sinh viên nhãi ranh đánh! Nó lợi hại lắm, hai mươi mấy anh em cũng không phải đối thủ của nó!” Vẻ mặt Hoàng Đại Nghĩa như đưa đám.

“Ha ha! Hai mươi mấy người cũng không đánh lại được cơ à? Lão nhị, cậu đi xem tên tiểu tử đó thực lực như thế nào.” Tào Mãnh mỉm cười nói với Kim Bưu.

Hoàng Đại Nghĩa vô cùng vui sướng, khẽ liếc nhìn Kim Bưu một cái.

Ông ta biết uy danh của Nhị đương gia bang Thanh, người này đã từng một mình đấu với một trăm người của bang phái khác, uy chấn toàn bộ thế lực ngầm thành phố Hai!
Mà bên kia...!
Lưu Nham Thanh không hổ là nhân vật trải qua nhiều sóng gió, chỉ nói vài câu đã trấn an được nhóm người Lâm Đình.

Bọn họ cũng không vội vã rời đi, Lưu Nham Thanh tự tin mình có thể giải quyết mọi chuyện.

Ông ta biết con trai mình vẫn luôn theo đuổi Trương Thi Ninh, thế nên cũng muốn phô trương danh thế của nhà mình trước mặt cô.

Đột nhiên, cửa phòng bị một đám người đẩy ra.

Lần này chỉ có khoảng mười người đến, nhưng khi Lưu Nham Thanh nhìn thấy người dẫn đầu thì sắc mặt lập tức tái mét, mồ hôi túa ra.


Lưu Nham Thanh không để ý tới đám người Lưu Thiếu Đông nữa, nhanh chóng cung kính chào hỏi: “Chào Tào lão đại, tôi là Tiểu Lưu của cao ốc Hải Cảnh, trước kia đã từng có diễm phúc được gặp Tào lão đại một lần.”
“Ồ, Tiểu Lưu à?’ Tào Mãnh gật đầu, sau đó không để ý đến ông ta nữa.

Loại người như Lưu Nham Thanh chỉ là một nhân vật nhỏ bé, ông ta không thèm để ý đến,
“Ông ta là ai thế? Sao cha anh Đông lại cung kính với ông ta như vậy?” Lâm Đình nhỏ giọng hỏi.

Mà lúc này, sắc mặt Lưu Thiếu Đông cũng lộ ra một tia hoảng sợ, lắp bắp nói: “Ông ta..

Ông ta là lão đại bang Thanh.”
Nhóm người Lâm Đình lập tức không dám nói gì nữa.

Với bọn họ mà nói, lão đại bang Thanh chính là một nhân vật trong truyền thuyết.

“Là mày?” Lúc này, Tào Quân đứng sau lưng Tào Mãnh nhìn thấy được Dương Thiên thì ánh mắt lập tức tràn đầy lửa giận.

“Tiểu Quân? Sao thế?” Tào Mãnh nhìn về phía con trai, hỏi.

“Cha, không phải con nói với cha là mấy ngày trước con bị người ta đánh sao? Chính là nó!” Tào Quân căm hận nhìn Dương Thiên.

“Bang chủ, chính thằng ranh này đã đánh gục hai mươi mấy anh em bang Thanh chúng ta, không ai phản kháng lại được.” Hoàng Đại Nghĩa chỉ vào Dương Thiên, tiếp lời Tào Quân.

“Ồ, khá thú vị đấy.” Tào Mãnh nhìn Dương Thiên, đôi mắt híp lại.


Vết sẹo trên mặt ông ta như một con giun đang bò, vô cùng đáng sợ.

“Người anh em, thực lực không tồi nhé, có hứng thú gia nhập bang Thanh của chúng tôi không? Đến lúc đó tôi sẽ cho cậu giữ chức đường chủ.” Tào Mãnh cười, nói với Dương Thiên, muốn mời Dương Thiên về dưới trướng mình.

“Cha, nó...” Tào Quân còn đang muốn nói thêm gì nữa thì đã bị Tào Mãnh trừng mắt ngăn lại.

Mặc dù anh ta vô cùng bất mãn nhưng cũng không dám nói thêm gì, Tào Quân rất sợ cha mình.

Đám người Lưu Thiếu Đông cũng nhìn về phía Dương Thiên, chỉ ước được thay thế hắn.

Chức vị đường chủ của bang Thanh chính là không thua kém gì thân phận của Lưu Nham Thanh.

“Không có hứng thú!” Tào Mãnh còn tưởng Dương Thiên sẽ lập tức đồng ý, không ngờ hắn lại trực tiếp lắc đầu, không nghĩ ngợi gì mà từ chối.

“Thế thì đáng tiếc quá.” Tào Mãnh bỗng nhiên lắc đầu, nhìn về phía Kim Bưu, cười nói: “Lão nhị, đi thử thực lực của cậu ta đi.

Nhớ kỹ, đừng đánh chết, đánh gãy tay chân là được rồi.” Tào Mãnh hờ hững nói, sắc mặt vô cùng thản nhiên, giống như đánh gãy tay gãy chân người khác là một chuyện vô cùng bình thường vậy..