Cường Giả Đô Thị

Chương 25: 25: Họa Vô Đơn Chí 2





Hình ảnh lại chuyển tới Trương Bang Phú, ông ta mạnh mẽ nói: “Trương Thị Xan Ẩm chúng tôi kinh doanh dựa trên cái tâm, làm gì cũng ưu tiên sức khỏe của khách hàng, xin mọi người yên tâm.

Ngày mai chúng tôi sẽ bắt đầu mở cửa trở lại, tất cả khách hàng đến sẽ được giảm giá, hoan nghênh mọi người đến với Trương Thị Xan Ẩm chúng tôi!”
Nói xong, bên dưới lập tức vang lên những tiếng vỗ tay nồng nhiệt.

“Ồ, giảm giá à, ngày mai chúng ta cũng không có việc gì, hay là đặt một bàn ăn thử xem sao.

Gia đình chúng ta chưa tới những nhà hàng cao cấp như thế này bao giờ.” Thẩm Tân Lan vui sướng nói.

“Hoan hô! Đi ăn tiệc thôi!” Dương San vui sướng kêu lên.

“Tiểu Thiên, con cảm thấy thế nào?” Thẩm Tân Lan làm lơ không hỏi ý kiến Dương Gia Quốc, mà nhìn chằm chằm con trai mình, chăm chú hỏi.

Thực ra bà muốn đưa gia đình đi ăn một bữa thịnh soạn, con trai sắp vào đại học rồi, rất hiếm cơ hội được ăn cơm cùng nhau.

“Được ạ, mẹ cứ quyết định đi.” Dương Thiên mỉm cười, gật đầu.

“Được được!” Thẩm Tân Lan nói làm là làm, lập tức cầm điện thoại gọi đặt bàn.

Dương Thiên nhìn hình ảnh của Trương Bang Phú trên tivi, ánh mắt lộ ra một tia sắc lạnh.


Sáng hôm sau, gia đình Dương Thiên đến một chi nhánh của Trương Thị Xan Ẩm.

Quả nhiên, lần này Trương Bang Phú đã quyết tâm lấy lại hình tượng, thức ăn không những đẹp mắt mà khẩu phần còn nhiều hơn thường ngày.

Bàn ghế bên trong sắp chật kín, bên ngoài vẫn còn rất nhiều khách đang xếp hàng.

“Nhiều người quá!” Dương Gia Quốc cảm thán một câu, lộ ra vẻ hâm mộ.

Làm gì có người đàn ông nào không muốn có được một sự nghiệp thành công và một khối tài sản kếch xù cơ chứ, Dương Gia Quốc cũng muốn như vậy.

Ngoài cửa có tận tám nhân viên bảo vệ, người nào người nấy đều quan sát vô cùng cẩn thận.

Hôm nay Trương Bang Phú đã quán triệt rồi, nhất định không được xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
Dương Thiên yên lặng nhìn mấy người bảo vệ, trong lòng âm thầm cười nhạo một phen.

Hắn nắm tay em gái, đi sau cha mẹ, chậm rãi tới bàn đã đặt trước.

Không ai để ý thấy có một tia sáng yếu ớt lóe lên trên cánh tay Dương Thiên, sau đó lao vào trong.

“A! Rắn! Có rắn!!!” Một vị khách ngồi bên cửa sổ lập tức hét lên.

Vị khách này sắc mặt tái nhợt, một con rắn xanh lục dài khoảng hai mươi centimet đang bò ngay trước mặt cô ta, sau đó chui xuống dưới khăn trải bàn.

“A! Chỗ này cũng có!” Bàn bên cạnh lại xuất hiện một con rắn trắng, khủng khiếp vô cùng.

Chỉ trong chốc lát, bàn ăn nào cũng có rắn.

Dần dần, nhà hàng ngập tràn những tiếng kêu hốt hoảng.

“Rắn! Nhiều rắn quá! Mọi người chạy mau!” Có người hoảng hốt hét ầm lên, khiến ai cũng run sợ.

“Chạy! Mau chạy đi!” Gần như ai cũng hét ầm ỹ lên, cả đám đổ xô ra cửa.

“Đừng đi, đừng đi mà!” Giám đốc của nhà hàng này hốt hoảng kêu lên.

Hôm nay là ngày các chi nhánh của Trương Thị Xan Ẩm mở cửa trở lại, là một ngày vô cùng quan trọng.

Nếu như để mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như thế này, chắc chắn ông ta không giữ được cái ghế giám đốc chi nhánh này nữa.


“Xì xì...” Giám đốc đang nản lòng thoái chí thì một con rắn màu sắc sặc sỡ đột nhiên bò đến trước mặt ông ta, chỉ cách ông ta khoảng hai mươi centimet.

“A!!!” Giám đốc hét ầm lên, thân hình mập mạp không biết lấy đâu ra sức lực, nhanh chóng chạy vào trong đám người, chỉ muốn lập tức rời khỏi đây.

Tin tức nhanh chóng truyền đến chín chi nhánh khác của Trương Thị Xan Ẩm.

Khách khứa nghe thấy vậy đều lập tức hủy bàn, không tới ăn nữa.

Chỉ trong một tiếng đồng hồ, nhà hàng ăn uống đang vô cùng náo nhiệt đã không còn bất cứ vị khách nào!
Cùng ngày hôm đó, Trương Bang Phú- ông chủ của Trương Thị Xan Ẩm nghe được tin tức này thì lập tức không thở nổi, dẫn đến hôn mê bất tỉnh, được nhân viên nhanh chóng đưa vào bệnh viện.

Hôm nay là ngày 1 tháng 9, là ngày Dương Thiên đến đại học An báo danh.

Hắn dậy từ sáng sớm, chuẩn bị tới trường.

Sau mấy ngày sóng gió, hơn nữa còn bị đối thủ bỏ đá xuống giếng, Trương Thị Xan Ẩm cuối cùng cũng tuyên bố phá sản, tất cả mọi chi nhánh đều thế chấp cho ngân hàng.

Mà Trương Tiến cũng hoàn toàn mất đi thân phận phú nhị đại, cuộc sống sau này của cậu ta chắc chắn cũng không dễ dàng chút nào.

“Tiểu Thiên, con thực sự không cần cha mẹ đưa con đến trường sao?” Thẩm Tân Lan vẫn lải nhải bên cạnh: “Cha mẹ thực sự không yên tâm chút nào!”
“Mẹ à, không cần đâu!” Dương Thiên bất đắc dĩ nói: “Con không còn nhỏ nữa, đại học An cũng không khó tìm.

Một mình con đi là được rồi, mẹ dẫn San San đến trường học báo danh đi!”
Hôm nay cũng là ngày Dương San đến trường nhập học.

“Aizz! Con tới trường học, nếu như cảm thấy ở ký túc xá không quen thì cứ dọn ra ngoài ở, nhà chúng ta không nghèo đến mức không thuê được cho con một căn phòng!” Dương Gia Quốc cũng nói thêm.


“Cha, con biết rồi!” Dương Thiên cảm nhận được sự quan tâm của cha dành cho mình, cười nó.

“Anh trai! Anh phải đi rồi à?” Dương San lúc này mới chạy tới, nắm lấy góc áo hắn, nhỏ giọng nói: “Đi rồi sẽ không trở lại nữa sao?”
Dương Thiên xoa đầu em gái, trả lời: “Tất nhiên phải trở lại chứ, một thời gian nữa anh lại trở về thăm San San.”
“Vâng! Anh nhất định phải trở về thăm em đấy!” Dương San thút thít.

Thẩm Tân Lan đã chuẩn bị xong xuôi quần áo và đồ đạc cho Dương Thiên rồi, đầy một vali.

“Cha mẹ, con phải đi rồi.

San San, em ở nhà phải nghe lời cha mẹ nhé! Phải ngoan đấy!” Tàu chuẩn bị khởi động, Dương Thiên nói với người nhà mình.

“Tiểu Thiên, con phải chăm sóc bản thân thật tốt!” Thẩm Tân Lan không nỡ xa con trai, Dương Gia Quốc cũng vẫy tay không ngừng.

“Hu hu! Anh trai!” Dương San đột nhiên khóc ầm lên, muốn đuổi theo tàu hỏa, Thẩm Tân Lan vội vàng giữ lấy con gái.

Tàu hỏa lăn bánh, bóng dáng cha mẹ và em gái cũng mờ dần, Dương Thiên lắc đầu, muốn thoát khỏi cảm xúc phức tạp này.

...!