Cường Giả Đô Thị

Chương 183: 183: Thỏa Hiệp 2





Sắc mặt Đường Tuấn thay đổi không ngừng, có phẫn nộ, có oán độc, thậm chí còn có cả hối hận.

Lúc trước anh ta phái người đi xử lý Dương Thiên cũng là xuất phát từ kh0ái cảm bi3n thái của mình, muốn Long Thiên Y nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Dương Thiên thì sẽ không còn tình cảm gì với Dương Thiên nữa.

Nhưng mà bây giờ Dương Thiên không những có thể khôi phục thân thể mà còn có thể đạt tới vương giả cấp B!
Long tổ rất ít những người tài giỏi như vậy.

Nếu là người ở Long tổ thì Đường Tuấn đã tới để kết bạn rồi!
Long tổ đề cao sự bình đẳng, thế nên cho dù anh ta có là cháu trai của Đường Chính Lâm thì nếu anh ta không phải cấp B thì không có quyền ra lệnh cho cường giả cấp B.

Đường Tuấn vô cùng hối hận, nếu biết trước mọi chuyện sẽ như thế này thì anh ta đã trực tiếp giế t chết Dương Thiên diệt trừ hậu họa.

Bây giờ thì hay rồi, hậu họa khôn lường!
“Không được, mình không thể ngồi yên chờ chết! Mình nhất định phải nghĩ cách đối phó với Dương Thiên!” Vẻ mặt Đường Tuấn tràn đầy vẻ điên cuồng.

...!

Mặc dù Đường Chính Lâm muốn giấu diếm, nhưng ngay ngày hôm sau Hoàng Thừa Quốc đã biết nguyên nhân.

Dù sao thì Hoàng Thừa Quốc cũng là tổ trưởng Long tổ, hơn nữa Dương Thiên còn nói rõ đặc điểm của người tấn công hắn, thế nên mọi chuyện nhanh chóng được làm sáng tỏ.

“Chính Lâm, cháu trai ngoan của ông giỏi thật!” Hoàng Thừa Quốc phẫn nộ nói với Đường Chính Lâm: “Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, dám ra tay đối xử với đồng đội Long tổ! Khiến Long tổ mất đi một nhân tài! Tôi phải giao Đường Tuấn cho Dương Thiên xử lý.”
“Thừa Quốc, Đường Tuấn cũng vì tức giận nhất thời mà mụ mị đầu óc, hơn nữa nó cũng không giế t chết Dương Thiên!” Mặc dù Đường Chính Lâm rất tức giận với hành vi của Đường Tuấn, nhưng dù sao Đường Tuấn cũng là cháu trai ông ta, thế nên ông ta vẫn không nhịn được mà lên tiếng bênh vực: “Hơn nữa, Dương Thiên bây giờ cũng mới chỉ đạt tới cấp B mà thôi, phía trước cũng có rất nhiều cường giả dừng lại ở cấp B không sao đột phá được.

Tất cả chúng ta đều biết cấp B và cấp A chênh lệch nhau rất lớn, Dương Thiên có tiềm lực nhưng không đại biểu rằng cậu ta có thể thành công! Nếu vì cậu ta mà giao Đường Tuấn ra thì tôi chắc chắn không đồng ý!”
“Thừa Quốc à, tôi cảm thấy Chính Lâm nói đúng đấy! Bây giờ Dương Thiên chỉ là cường giả cấp B, người như vậy ở Long tổ chúng ta có rất nhiều.

Hơn nữa, bây giờ Dương Thiên không còn là thành viên của Long tổ nữa.

Nếu vì một mình cậu ta mà giao Đường Tuấn ra, cho dù ông không nghĩ đến cảm nhận của Chính Lâm thì cũng phải nghĩ cho bộ mặt của Long tổ chứ!” Từ Ngọc Cường lão nhân nói, trong lòng cũng âm thầm thở dài một hơi.

Ông ta cũng cảm thấy Đường Tuấn rất quá đáng, nhưng lại không thể nói như thế được.

“Chủ yếu vẫn chỉ vì Đường Tuấn là cháu trai của Đường Chính Lâm mà thôi!” Hoàng Thừa Quốc lớn tiếng nói.

Đường Chính Lâm và Từ Ngọc Cường lão nhân đều im lặng không nói gì.

Nếu như đổi lại là người bình thường vi phạm quy tắc của Long tổ, ra tay với thành viên khác thì bọn họ nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình.

Nhưng mà Đường Tuấn có thân phận đặc biệt.

Có Đường Chính Lâm ở đây, ông ta không thể nào đồng ý giao Đường Tuấn cho Dương Thiên xử lý được.

“Haizz,.

Chính Lâm, ông quản Đường Tuấn cẩn thận một chút! Không thể để cậu ta tiếp tục như thế này! Trước đây cậu ta có thể ra tay với Dương Thiên thì sau này cũng có thể ra tay với các thành viên khác!” Hoàng Thừa Quốc cuối cùng vẫn phải lựa chọn thỏa hiệp.


Ông ta vẫn nghĩ cho Long tổ, nếu như thật sự giao Đường Tuấn ra thì chắc chắn Đường Chính Lâm sẽ nảy sinh tâm ý đối phó, đến lúc đó nội bộ Long tổ sẽ hỗn loạn.

“Sau khi trở về tôi sẽ bắt Đường Tuấn bế quan mười năm, khi nào tôi luyện tốt tâm tính thì mới để nó ra ngoài!” Đường Chính Lâm nói thẳng.

“Được!” Hoàng Thừa Quốc biết tính cách của Đường Chính Lâm, nếu ông ta đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ làm như vậy.

Mặc dù trong lòng Hoàng Thừa Quốc rất áy náy, nhưng vì sự ổn định của Long tổ, ông ta chỉ đành chọn Đường Tuấn mà bỏ Dương Thiên.

Cơ hội duy nhất để Dương Thiên quay trở lại Long tổ cũng bởi vì sự thỏa hiệp này mà mất đi!
“Dương Thiên, xin lỗi anh!” Long Thiên Y trở lại biệt thự số ba của Dương Thiên, nói cho hắn nghe mọi chuyện, cũng gửi lời xin lỗi của Hoàng Thừa Quốc tới cho hắn.

“Tổ trưởng cảm thấy vô cùng có lỗi với anh, thế nên đã dùng điểm giá trị cống hiến của mình để đổi lấy những thứ có giá trị để bồi thường cho anh.

Chỗ này còn có một quả Thánh anh, là Từ Ngọc Cường lão nhân gửi tới, còn cả một ít đồ vật của tổ phó Đường nữa.

Hy vọng anh có thể buông tha cho Đường Tuấn.” Long Thiên Y đưa cho Dương Thiên một chiếc túi không gian.

Dương Thiên không nhận, nói thẳng: “Không cần, bây giờ Dương Thiên này đã không có chút quan hệ nào với Long tổ nữa rồi.


Vô công bất thụ lộc, cảm ơn ý tốt của tổ trưởng Hoàng, tổ phó Từ và tổ phó Đường.”
Bây giờ Dương Thiên bất mãn với toàn bộ Long tổ.

Hoàng Thừa Quốc đã biết Đường Tuấn phái người đi cướp quả Thánh anh của hắn, còn đánh gãy tứ chi của hắn, nhưng lại không hề xử lý anh ta mà chỉ cho hắn chút đồ coi như bồi thường?
Trong lòng Dương Thiên, những đồ bồi thường này chẳng qua là để tống cổ hắn mà thôi.

Bảo hắn buông bỏ thù hận với Đường Tuấn?
Ánh mắt Dương Thiên tỏa ra sự lạnh lẽo, hắn vĩnh viễn không thể quên được sự tuyệt vọng của mình lúc đó.

Khoảnh khắc ấy, trái tim hắn cũng đã chết rồi!
“Dương Thiên, anh nhận lấy những thứ này đi.

Mấy người bọn họ đã xuống nước rồi, chỉ hy vọng anh tha thứ cho Đường Tuấn, tại sao anh cứ phải một mực chống đối như vậy chứ? Hơn nữa, cuộc sống hiện tại của anh không phải là cũng rất tốt sao?” Long Thiên Y nói.