Cô cũng biết thân phận của Dương Thiên, đường đường là bang chủ của bang Chiến, tài sản lên tới mấy tỷ, một trong những thế lực lớn nhất trong thế giới ngầm của thành phố Hải, quyền thế ngập trời.
Nhưng mà, bây giờ cô lại chẳng có chút quan hệ nào với Dương Thiên, cô và Dương Thiên thậm chí hiện nay còn chẳng tính là bạn bè.
Trên tàu hỏa đến đại học An, người Dương Thiên gặp trước chính là Trương Thi Ninh, nhưng bây giờ Dương Thiên và Vương Nhã Lộ lại trở thành bạn tốt, còn Trương Thi Ninh vẫn chỉ là một người xa lạ.
Trong lòng Trương Thi Ninh cứ nghĩ mãi, nếu như lúc trước ở trên tàu hỏa, cô có thể nói chuyện với Dương Thiên vài cây thì chắc chắn bây giờ mọi chuyện sẽ không như thế này.
Nhưng khi đó Dương Thiên không ít lần chủ động bắt chuyện, còn cô lại lờ đi.
Trong lòng Trương Thi Ninh cảm thấy vô cùng khó chịu, không biết phải diễn tả cảm xúc ấy như thế nào.
Có chua xót, cũng có mất mát.
...!
Kỹ thuật lái xe của Dương Thiên không tồi, hơn nữa chất lượng của chiếc xe này cũng tốt, hai người đi cả đường không thấy xóc nảy gì.
Vương Nhã Lộ vừa ngắm đường vừa nói chuyện phiếm với Dương Thiên.
“Anh Tiểu Thiên, lát nữa anh cứ cho em xuống ở trạm xe bus là được, em bắt xe về nhà! Thế thì không lỡ mất thời gian của anh.” Vương Nhã Lộ nhìn đồng hồ, nói với Dương Thiên.
Dương Thiên lắc đầu: “Không được, đã nói đưa em về thì phải đưa em về tận nhà chứ? Cũng không tốn bao nhiêu thời gian cả.”
Hai người đã tới thành phố Đồng, từ cao tốc thành phố Đồng về đến nhà Vương Nhã Lộ còn khoảng chừng hai mươi kilomet nữa, lái xe một chút là tới nơi.
“Cảm ơn anh Tiểu Thiên! Anh vào nhà em ăn cơm đã rồi hãy về?” Vương Nhã Lộ đứng ở trước cửa nhà, vừa lấy đồ đạc vừa hỏi Dương Thiên.
Dương Thiên lắc đầu: “Không cần đâu, anh phải về nhà.”
“Lộ Lộ, con đã về rồi à?” Trong nhà, ông cụ Vương nghe được giọng nói của Vương Nhã Lộ thì lập tức chạy ra.
Nhìn thấy Vương Nhã Lộ đứng ở cửa, ông ngạc nhiên nói.
“Ông nội!” Vương Nhã Lộ cũng vui mừng hớn hở.
“Ông cụ Vương!” Dương Thiên cười, chào hỏi ông cụ trước mặt.
“Cậu là?” Ông cụ Vương nhìn Dương Thiên, cảm thấy hơi quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra được là ai.
“Ông nội, anh ấy là anh Tiểu Thiên, chính là người thanh niên ngồi đối diện chúng ta trên tàu hỏa hôm con đi khai giảng đó.” Vương Nhã Lộ cười, giải thích.
“A! Cháu chính là Tiểu Thiên à? Lúc trước còn mập mạp mà sao bây giờ đã gầy như thế này rồi? Cháu đưa Lộ Lộ về sao?” Ông cụ Vương mặc dù đã lớn tuổi nhưng trí nhớ rất tốt, nghe Vương Nhã Lộ nhắc như thế thì lập tức nhớ ra Dương Thiên.
Ông nhìn chiếc xe ngoài cửa, rõ ràng là Dương Thiên đã đưa Lộ Lộ về.
“Tiểu Thiên, cảm ơn cháu đã đưa Lộ Lộ của chúng ta về nhà, mau vào uống ngụm nước đã, ăn xong cơm rồi đi!” Ông cụ Vương niềm nở.
Dương Thiên vội vàng xua tay từ chối: “Không cần đâu ạ, cháu về luôn thôi, cha mẹ cháu còn đang chờ cháu ở nhà!”
Hắn nói xong thì lên xe, chào hỏi ông cụ Vương và Vương Nhã Lộ một câu rồi tiếp tục lái xe đi.
Ông cụ Vương tươi cười nhìn theo Dương Thiên, chờ đến khi xe của hắn hoàn toàn biến mất thì mới quay đầu nhìn Vương Nhã Lộ: “Lộ Lộ, Tiểu Thiên là bạn trai con à? Sao lại đưa con về tận nhà thế này.”
“Ôi, ông nội, ông nói gì thế?” Vương Nhã Lộ đỏ bừng mặt.
“Lộ Lộ, có gì phải xấu hổ cơ chứ? Tiểu Thiên đẹp trai như vậy, lại còn hiền lành và khiêm tốn.
Mắt nhìn người của ông nội chuẩn lắm, ông nội vừa nhìn đã cảm thấy Tiểu Thiên là người tốt, con không nên bỏ lỡ cơ hội này.” Ông cụ Vương cười ha ha nói.
“Con không nói chuyện với ông nữa!” Vương Nhã Lộ vội vàng chạy vào trong nhà, không nghe ông nội nói nữa.
Lúc trước thì cô không cảm thấy gì, nhưng vừa nghe ông nội nói như vậy thì Vương Nhã Lộ lại lập tức cảm thấy ngại ngùng.
Trong lòng cô đúng là có thích Dương Thiên một chút.
Nhưng mà, cô biết, Dương Thiên không thể nào yêu cô, cùng lắm cũng chỉ coi cô là bạn tốt mà thôi.
Đến cả Trương Thi Ninh- hoa khôi khoa lịch sử của các cô, thế mà còn không lọt được vào mắt Dương Thiên thì cô làm sao có cửa được chứ? Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Vương Nhã Lộ không nhịn được mà chua xót.
Nhưng cô cũng chưa bao giờ si tâm vọng tưởng trở thành bạn gái của Dương Thiên, thế nên cũng chỉ giữ cảm xúc của mình ở trong lòng không cho ai biết.
Vương Nhã Lộ hít sâu một hơi, lại khôi phục thành dáng vẻ vô tư tùy tiện thường ngày.
...!
Dương Thiên chạy trên đường cao tốc, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng.
Càng gần gia đình thì nỗi nhớ càng tăng.
Đã gần nửa năm hắn không có thời gian về nhà.
Cứ nghĩ đến nụ cười hòa ái của cha mẹ, những câu từ ngây thơ của em gái San San, Dương Thiên đều cảm thấy thân thiết vô cùng.
Khi rời khỏi gia đình, hắn vẫn là một tên mập, nhưng bây giờ đã hoàn toàn giống như người bình thường.
Chắc chắn cha mẹ nhìn thấy dáng vẻ này của hắn sẽ rất vui mừng.
Cho dù đã trải qua bao nhiêu chuyện, nhưng gia đình vẫn là nơi trân quý nhất trong lòng Dương Thiên.
Xe dần rời khỏi cao tốc, nhanh chóng lái về phía tiểu khu Thư Hương của huyện A.
Trong tiểu khu Thư Hương.
Một người phụ nữ trung niên đang lấy chăn bông quần áo ra phơi, một người phụ nữ khác nhìn thấy thì cười nói: “Chị Thẩm, làm gì mà phơi nhiều đồ thế?”
Thẩm Tân Lan cười: “Hôm nay Tiểu Thiên nhà chúng tôi trở về, tôi phải phơi quần áo chăn màn cho nó một chút.”
“Ôi, Tiểu Thiên chính là thằng bé mập mạp ngày trước hay chạy bộ đó hả? Thành tích học tập rất tốt, lại còn đỗ đại học An, thằng bé chính là tấm gương phấn đấu của đám trẻ trong tiểu khu chúng ta đó!” Người phụ nữ kia tươi cười nói.
Con gái của bà năm nay mới thi cấp ba.
.