“Nói cái gì đấy? Tôi và Hạ Dung chỉ là bạn bè bình thường.” Trịnh Vân Long vội vàng giải thích, sắc mặt đỏ bừng.
Dương Thiên cũng tò mò nhìn Trịnh Vân Long, không ngờ Trịnh Vân Long lại thích Hạ Dung.
Hắn cũng chỉ gặp Hạ Dung một lần, nhưng đúng là cũng không tồi.
Nhưng mà bây giờ các cô gái hầu như chỉ thích mấy người nhìn thư sinh như diễn viên, hoặc là cao phú soái gì đó, còn người như Trịnh Vân Long thì không biết Hạ Dung cảm thấy như thế nào.
Mọi người ra ngoài cổng trường, định tùy tiện tìm một quán ăn nào đó.
Đột nhiên, Trịnh Vân Long dừng bước, ánh mắt gắt gao nhìn về phía xa.
“Lão đại, sao thế?” Dương Thiên tò mò hỏi.
Trịnh Vân Long không trả lời, ánh mắt nhìn về phía quán mì của Hạ Dung.
Lúc này quán mì đã chật kín người, trước quán còn có một chiếc BMW đang đỗ ở đó, nhìn qua chắc cũng phải mấy trăm nghìn tệ.
Một thanh niên ăn mặc bảnh bao từ trong xe bước ra, gương mặt đẹp trai, tươi cười niềm nở, trong tay còn ôm một bó hoa hồng.
Hạ Dung cũng đang đứng trước cửa quán, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, không biết phải làm sao.
“Lão đại!” Phùng Thiếu Phong và Lý Kim Hâm lo lắng nhìn Trịnh Vân Long.
Dương Thiên mới về nên không biết, nhưng hai người họ lại vô cùng rõ ràng.
Lão đại Trịnh Vân Long của bọn họ thực sự rất thích Hạ Dung, thường xuyên đến tiệm mì của Hạ Dung ăn cơm, còn giúp Hạ Dung xua đuổi mấy đám lưu manh thỉnh thoảng đến quấy rầy.
Có đôi khi, hai người còn phát hiện Trịnh Vân Long nhìn ảnh Hạ Dung rồi ngây ngô cười cả ngày.
Nhưng mà Trịnh Vân Long lại không có can đảm bày tỏ tình cảm với Hạ Dung.
Con người cậu ta, mặc dù bình thường rất tùy tiện, hào sảng, nhưng nhắc đến chuyện tình cảm thì lại vô cùng hoảng loạn.
Phùng Thiếu Phong đã khuyên Trịnh Vân Long không biết bao nhiêu lần, nếu cậu ta thực sự thích Hạ Dung thì mau chóng thổ lộ cho cô biết, nếu không Hạ Dung bị người khác theo đuổi mất thì có khóc cũng không còn gì.
Nhưng mà Trịnh Vân Long lại chậm chạp không có hành động nào.
Người thanh niên trẻ tuổi ra khỏi chiếc xe BMW, cầm bó hoa trên tay, vẻ mặt thâm tình đi tới trước mặt Hạ Dung, nói: “Hạ Dung, chúng ta đã quen biết nhau gần nửa năm rồi.
Anh cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà trong trái tim anh đã ngập tràn hình bóng của em.
Anh hy vọng em có thể cho anh cơ hội trở thành người bảo vệ em suốt cuộc đời!”
Nói xong, anh ta vươn bó hoa trong tay về phía Hạ Dung.
“Wa!!! Lãng mạn quá!”
“Nếu như có người như thế này theo đuổi tôi thì tôi sẽ đồng ý ngay lập tức!”
“Đây chẳng phải là hot boy đại học An- Ngô Hiên sao? Vừa đẹp trai vừa có tiền, nếu như đối tượng tỏ tình của anh ấy là tôi thì tốt biết bao!”
...!
Xung quanh lập tức vang lên những lời bàn tán, nhưng đa số đều là hâm mộ.
Trong mắt bọn họ, Ngô Hiên và Hạ Dung là một đôi trai tài gái sắc.
Nam anh tuấn soái khí, nữ xinh đẹp động lòng người, vô cùng xứng đôi.
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!” Không biết người nào mở đầu, hô lên như vậy.
Sau đó, những người xung quanh cũng bắt đầu hô lên.
Hạ Dung vô cùng luống cuống, không biết là cô bị tình cảm chân thành của Ngô Hiên làm cho cảm động hay là vì quá xấu hổ mà sắc mặt lập tức đỏ bừng, sau đó vươn tay chậm rãi nhận lấy bó hoa.
“Wa!” Đám đông lập tức hò reo hoan hô.
Vẻ mặt Ngô Hiên cũng lộ ra ý cười, anh ta theo đuổi Hạ Dung cũng được một thời gian rồi, hôm nay cuối cùng cũng đã tỏ tình thành công.
“Răng rắc!”
Mà ở bên kia, sắc mặt Trịnh Vân Long tái nhợt, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, thậm chí còn vang lên những tiếng răng rắc, cả người cũng không nhịn được mà run lên.
“Mẹ kiếp! Lão đại, thằng cha Ngô Hiên này thật là quá đáng! Tưởng nhà giàu thì ghê gớm lắm à?” Phùng Thiếu Phong ở bên cạnh vô cùng khó chịu lên tiếng, tất nhiên là cậu ta đứng về phía Trịnh Vân Long rồi.
Phùng Thiếu Phong biết rất rõ chuyện lão đại Trịnh Vân Long nhà mình thích Hạ Dung, không ngờ bây giờ lại bị Ngô Hiên nhanh chân tỏ tình trước.
Trịnh Vân Long nắm chặt hai tay, một lúc lâu sau lại vô lực buông ra, vẻ mặt lộ rõ sự đau khổ: “Nếu như Hạ Dung thích, vậy thì tôi sẽ chúc phúc cho cô ấy!”
“Mẹ kiếp! Lão đại, cậu vẫn là Trịnh Vân Long thẳng thắn hào sảng đấy chứ? Nếu là đàn ông thì không được hèn như thế, bây giờ cậu lập tức đi thổ lộ với Hạ Dung, cướp lại Hạ Dung!” Phùng Thiếu Phong lớn tiếng nói.
Giọng nói của Phùng Thiếu Phong quá lớn, mấy người bên cạnh đều có thể nghe được, thậm chí còn có vài người quay đầu nhìn nhóm Trịnh Vân Long đang đứng bên này.
Hạ Dung và Ngô Hiên cũng vô thức nhìn sang.
Nhìn thấy ánh mắt của Hạ Dung, Trịnh Vân Long lập tức cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn cô.
“Haizz, lão đại, cậu thế này là hết đường cứu vãn rồi! Nhìn cậu nhát gan như vậy thì làm sao có thể theo đuổi được Hạ Dung cơ chứ?” Phùng Thiếu Phong ở bên cạnh bất đắc dĩ nói.
Dương Thiên cũng nhìn ra được, mặc dù Trịnh Vân Long là người hào sảng chí khí, nhưng khi đối mặt với Hạ Dung thì lại vô cùng nhát gan, chẳng trách Hạ Dung lại bị người khác nhanh chân theo đuổi trước.
“Lão đại, mặc dù tôi không hiểu chuyện gì nhưng nếu cậu đã thích Hạ Dung thì nên thẳng thắn bày tỏ với cô ấy.
Kết quả xấu nhất chẳng phải chỉ là Hạ Dung sẽ từ chối thôi sao? Nếu như cậu không dám thử thì làm sao biết có thành công hay không chứ?” Dương Thiên nhìn Trịnh Vân Long, cũng lên tiếng khuyên nhủ.
“Lão tam nói rất đúng! Lão đại, bây giờ cậu lên luôn thì còn chút cơ hội, nếu như không lên thì sau này không còn chút cơ hội nào nữa đâu! Tôi nói thật đó! Dũng cảm lên!” Phùng Thiếu Phong ở bên cạnh cũng vô cùng sốt sắng.
“Đúng vậy! Lão đại, chúng tôi ủng hộ cậu!” Lý Kim Hâm cổ vũ.