“Tôn đại nhân đúng là người thắng tính, ngay cả rượu cũng không cho người ta uống”
Tân Tử Mặc đặt ly rượu xuống, tay trái khẽ đặt lên bàn, còn tay phải thì để lên đùi mình: “Hai vị đều là đại thần trong triều, theo chế độ của nước Nam Huyền ta, bổng lộc một năm gần ba nghìn lượng. Nếu trừ chỉ phí ngày thường, có lẽ không còn lại bao nhiêu. Hai vị lấy ra năm vạn lượng bạc mà chẳng thèm nhíu mày, đúng là cực kỳ giàu có”
Lời nói của Tần Tử Mặc mang theo thâm ý khiến hai gia chủ không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
“Tân đại nhân, hôm nay ta chỉ muốn dẫn nhỉ tử về, không muốn nói nhiều đến mấy chuyện khác” Tôn gia chủ là Binh bộ thị lang, đứng hàng tam phẩm.
Tần Tử Mặc không có ấn tượng gì đối với Tôn gia và Dư gia, chắc hẳn là thế gia mới nổi lên mấy năm gần đây.
Do đó, thế gia không có bao nhiêu gốc gác này đã trở thành mục tiêu đột phá của Tân Tử Mặc.
“Hai vị, chắc các ngươi biết rõ thủ đoạn và thực lực của ta. Cho nên ta sẽ nói thẳng với hai vị rằng hãy đứng về phía ta.”
E rằng tiệc rượu hôm nay sẽ không uống được, ba người liếc nhìn nhau, mỗi người một suy nghĩ.
Ý của Tần Tử Mặc rất rõ ràng, muốn Tôn gia và Dư gia quy thuận Nội các.
“Tần đại nhân, ngươi uống say rồi” Tôn gia chủ chẳng hề do dự từ chối.
Gòn Dư gia chủ thì giữ im lặng, bởi vì ông ta không biết gì về Tần Uyên Nội các nên cực kỳ kiêng kỵ.
Nếu Tân Uyên dám nói ra câu này, chắc chắn là có chỗ dựa.
“Sao thế? Tôn đại nhân hy vọng ta uống say à?”
Tần Tử Mặc khẽ híp đôi mắt, một luồng khí lạnh. nhè nhẹ ập về phía hai gia chủ khiến bọn họ không khỏi rùng mình.
“Chẳng lẽ Tân đại nhân muốn xuống tay với bọn ta?" Tôn Càn tự cho rằng mình không phải là đối thủ của Tần Tử Mặc.
“Hai vị hãy xem thứ này trước đi, sau đó hẵng trả lời lời đề nghị ban nấy của ta”
Tân Tử Mặc lấy hai lá thư đã dán kín ra, lần lượt đưa cho hai vị gia chủ.
Ánh mắt hai vị gia chủ nghi hoặc, từ tốn mở lá thư ra.
Không đọc còn đỡ, vừa đọc qua đã suýt sợ chết khiếp.
Hai người bỗng đứng phắt dậy, y sam sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Ngươi... ngươi có ý gì?"
Dư gia chủ nắm chặt tờ giấy, trừng mắt chất vấn, sâu trong đáy mắt hiện lên tia sợ hãi nồng đậm.
Mà phản ứng của Tôn gia chủ cũng không khá hơn là bao, yết hầu trượt lên trượt xuống, toàn thân căng cứng.
“Một là quy thuận, hai là kết cục của hai vị có lẽ sẽ giống y hệt Đại lý tự thiếu khanh” Tân Tử Mặc không có tâm trạng trò chuyện với họ mà uy hiếp ngay.
Nếu không vì sự vững chắc của nước Nam Huyền, chắc chắn Tân Tử Mặc sẽ lần lượt giế t chết đám người này.
Chuyện thanh trừng triều đình và dân chúng không thể gấp gáp, mà chỉ có thể làm một cách chậm rãi.
Thanh trừng từng người một cũng phải có người lấp vào chỗ trống, bảo đảm triều chính có thể ổn định, không ảnh hưởng đến dân sinh.
“Chuyện này...” Hai người liếc nhìn nhau, vốn định trở mặt thẳng thừng nhưng lại do dự.
Trên lá thư ghi lại những chuyện ăn hối lộ phạm pháp của hai người trong nhiều năm qua. Nếu tội danh này được chứng thực, nói chém đầu cả nhà cũng không nói quá.
Vừa nghĩ đến kết cục của Đại lý tự thiếu khanh, cả hai đều sợ sệt. Bọn họ biết Tân Tử Mặc không phải đang nói đùa, mà là nói được làm được.
“Tân đại nhân, ngươi nghe ngóng được mấy chuyện này từ đâu? Tất cả đều là bôi nhọ, giả dối.” Tôn Càn định vùng vẫy, giả vờ bình tĩnh nói.
“Có phải là giả dối hay không chắc hắn trong lòng hai vị biết rõ hơn ta nhiều” Tăn Tử Mặc vừa liếc mắt đã nhìn thấy tâm tư vặt vãnh này của Tôn Càn, thế là ngồi xuống tiếp tục rót rượu uống cạn.
“Tần đại nhân chỉ dựa vào một tờ giấy đã muốn khống chế bọn ta rồi ư?” Dư gia chủ th ở dốc, trầm giọng hỏi