Cường Giả Đến Từ Địa Ngục

Chương 45: Một đám phế vật




Dù sao thì Cẩm Tú Lâu kiếm được nhiều thì số tiền thuế nộp lên hiển nhiên cũng sẽ nhiều.

Về phần người kia, không cần phải đề cập tới.

“Nếu đã như vậy, thế thì đắc tội rồi”

Tiết Ninh không có chỗ để rút lui, cho dù có phải chết thì hắn ta cũng phải hoàn thành mệnh lệnh của đại nhân.

"Các huynh đệ, lục soát cho ta!"

Tiết Ninh giơ tay lên, tất cả huynh đệ phía sau hắn ta đều nghiến răng nghiến lợi, rút trường đao ở bên hông ra.

"Người chết sẽ thành chim chóc hướng lên trời, có gì mà phải sợ”

Các huynh đệ của Bạch Hổ đường nhìn các cao thủ của Cẩm Tú Lâu đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ.

Nhóm người Nội các này, chẳng lẽ họ thực sự dám động thủ?

Những vị khách nhân trừng lớn hai mắt, biểu lộ sự hoảng sợ.

"Dám đến Cẩm Tú Lâu gây chuyện, chết đi!"

Sau khi nhận được ánh mắt ra hiệu của Mục Ngôn Hoan, tất cả cao thủ của Cẩm Tú Lâu đều siết chặt nằm đấm, sát ý lạnh thấu xương.

Ầm ầm! Chỉ trong nháy mắt, một trận đại chiến nổ ra, âm thanh chói tai của vũ khí va chạm vang vọng bên trong và bên ngoài Cẩm Tú Lâu.

Tu vi của đám người Tiết Ninh, Lý Nam chỉ là Huyền Linh cảnh đỉnh phong, họ không thế chịu được sát chiêu của những cao thủ ở Cẩm Tú Lâu.

Cẩm Tú Lâu có thể đứng sừng sững nhiều năm mà không bị tổn hại gì, chắc chắn là phải có cao thủ Địa Linh cảnh.

Cho nên, người của Bạch Hổ đường dần đần không thể chống đỡ được nữa.

Không bao lâu sau, đám người Tiết Ninh đã bị đánh bay, ngã xuống đất, miệng phun ra máu tươi, khí huyết hỗn loạn trong cơ thể.

“Mẹ nó! Ta còn tưởng là cao thủ gì đó, thì ra chỉ là loại mặt hàng này:

“Mau đưa tiền cho ta, các người thua cược rồi”

"Một đám phế vật, hại ta thua sáu ngàn lượng, thực sự quá phế. Vốn dĩ, ta còn tưởng rằng tốt xấu gì các ngươi cũng có thể chống đỡ được một nén hương, không ngờ lại lập tức bị giẫm đạp dưới chân rồi

Những người xem náo nhiệt chê chuyện còn chưa đủ lớn, rất nhiều người vừa thưởng thức rượu ngon vừa ồn ào đặt cược.

Đám người Tiết Ninh đều nằm trên mặt đất, có một thanh trường đao sắc bén kề trên cổ họ.

Chỉ cần Mục Ngoan Hoan ra lệnh một tiếng, thì Tiết Ninh và hơn bốn mươi người khác sẽ lập tức trở thành một xác chết.

Chẳng biết vì sao mà Tiết Ninh lại không hề sợ cái chết, hẳn ta vẫn nhìn chằm chằm vào những người có mặt trong Cẩm Tú Lâu với ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn, như thể hắn ta muốn nhớ kỹ diện mạo của từng người một.

Những người vừa mới gia nhập Nội các trong hôm nay, trong lòng họ ít nhiều cũng có sợ hãi, nhưng không ai trong số họ lên tiếng cầu xin lòng thương xót.

Nếu họ đã có thể thông qua khảo hạch thì hiển nhiên họ cũng không phải là loại người tham sống sợ chết.

Ai cho các ngươi can đảm để đến Cẩm Tú Lâu gây chuyện?"

Một gã hắc y nhân giằm lên ngực của một thành viên trong Nội các và hung ác nói

Vốn dĩ, thành viên trong Nội các này đã bị trọng thương, bây giờ lại bị gã hung hãng đạp một cước, hai mắt người đó lập tức hiện ra tơ máu, trên khuôn mặt xuất hiện sự thống khổ.

Cho dù là như vậy thì hẳn ta cũng không hề hét lên mà lựa chọn cần răng kiên trì chịu đựng.

Ta là người cho họ sự can đảm đó.

Đột nhiên, có một bóng người xuất hiện ở cổng chính của Cẩm Tú Lâu.

Đêm nay, Tăn Tử Mặc mặc áo choàng trắng như tuyết, hai tay buông thống hai bên, chậm rãi bước vào.

Xôn xao...

Ngay lập tức, một tia hy vọng xuất hiện trong ánh mắt của đám người Tiết Ninh, còn kèm theo cả một chút áy náy.

Tất cả những người có mặt ở đó đều trở nên ngây ngẩn.