Rầm.
Lần này, bá quan thật sự run rẩy.
“Quân thượng bớt giận."
Quân uy của Cố Tinh Thần vẫn còn đó, không ai muốn trở thành người dẫn đầu, bằng không chắc chắn chỉ có một con đường chết
“Tất cả đều im miệng hết cho ta. Nếu các ngươi thích quỳ như vậy thì cứ quỳ ở đây cho ta” Cố Tinh Thần nổi giận.
Triều đình yên tĩnh, sợ sệt cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Cố Tính Thần.
Sau đó, Cố Tinh Thần và Tần Tử Mặc liếc nhìn nhau, ra hiệu cho hẳn có thể làm việc theo ý của mình.
Tần Tử Mặc gật đầu, xoay người rời khỏi đại điện.
Dưới sự dẫn đường của thái giám, Tân Tử Mặc đã đi đến thiên điện. Niên các lão đã được đưa đến thiên điện để chữa trị. Bây giờ đã tỉnh lại, thoát khỏi tình trạng nguy kịch rồi.
“Không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép. đi vào” Tần Tử Mặc căn dặn thị vệ thiên điện một câu, rồi sải bước đi vào cửa chính.
Trong thiên điện, Niên các lão đang nằm trên một chiếc giường mềm mại.
“Ngươi... ngươi muốn làm gì?” Niên các lão nhìn thấy Tân Tử Mặc thì hơi hoảng hốt
“Ta nghe nói Niên các lão dùng cái chết để bày tỏ chí hướng, nên đến đây xem thử.”
Tân Tử Mặc ngồi xuống bên giường, nụ cười trên khóe miệng thoắt ẩn thoắt hiện.
“Ngươi ra ngoài đi, lão phu không muốn nhìn thấy ngươi” Niên các lão quay đầu sang một bên.
“Không sao, Niên các lão cứ nhầm mắt lại là sẽ không nhìn thấy ta”
Câu nói của Tân Tử Mặc đã khiến tim của Niên các lão lạnh băng. Ông ta lớn tiếng hô: “Người đâu? Người đâu?"
Nhưng tiếc rằng, dù Niên các lão gọi thế nào cũng chẳng có một ai bước vào.
“Các lão, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta cố ý đến đây để giết ngươi? Ngươi yên tâm đi, câu nói ban nãy của ta chỉ đơn giản là bảo ngươi hãy nhầm mắt lại, chứ không có ý gì khác” Tần Tử Mặc cười phá lên nói
Nghe vậy, Niên các lão hơi yên lòng, nhìn chắm chằm Tần Tử Mặc.
“Mà nói đi cũng phải nói lại, Niên các lão dùng cái chết để bày tỏ chí hướng, dáng vẻ hoàn toàn không sợ chết, tại sao lại sợ ta giết ngươi thế? Chẳng lẽ Niên các lão biết mình đập đầu vào tường sẽ không chết, nên chỉ làm bộ làm tịch mà thôi?” Tần Tử Mặc cười như không cười hỏi
Sắc mặt Niên các lão chợt thay đối, chỉ vào Tần Tử Mặc lớn tiếng mắng: "Lão phu quang minh chính đại,sao có thể làm ra chuyện như vậy?”
“Các lão đừng kích động, ta chỉ nói đùa mà thôi”
Câu nói ban nãy của Tần Tử Mặc đã khiến Niên các lão hơi mất chừng mực, nên nói tiếp: “Quả thật các lão đã lập không ít công lao cho nước Nam Huyền, học trò khắp thiên hạ, danh vọng cực cao. Có điều người nhà của các lão lại không cao thượng như các lão."
“Ý ngươi là sao?” Niên các lão lạnh lùng hỏi.
“Nghe nói mười năm trước nhĩ tử của các lão đã làm nhục không ít phụ nữ nhà lành. Sau đó vì phải liên hôn với Võ gia, Niên gia không thể có bất kỳ vết nhơ nào, cho nên một tay các lão đã đè chuyện này xuống. Quả thật chuyện này làm rất kín kẽ, cho đến bây giờ Võ gia vẫn chưa biết gì”
Võ gia là đại thế gia của nước Nam Huyền. Sở dĩ Niên các lão có thể lên đến vị trí ngày hôm nay, cũng không thoát khỏi sự ủng hộ của Võ gia.
Dù là bây giờ thì uy danh của Võ gia vẫn rất cao, thế lực rải rác khắp các ngành nghề.
Ầm ầm!
Nghe thấy chuyện này, đầu của Niên các lão như nổ tung ngay tức khắc: “Ngươi... ngươi nói bậy.”
Bất giác, trán của Niên các lão đã toát mồ hôi lạnh.
“Ta nhớ chín năm trước, phu nhân của Niên lão đã ném vòng ngọc mà Thái hậu đã ngự ban xuống ao, còn mắng Thái hậu vài câu”
Khi đó quyền lực của Tân Tử Mặc cực kỳ lớn mạnh, nên nắm rõ mọi chuyện trong triều đình.
“Ngươi... Niên các lão chỉ vào Tân Tử Mặc, không nói ra được một câu.