Cưỡng Đoạt Triền Miên

Chương 1




Bầu trời trên cao bắt đầu thu lại màu đen của màn đêm một cách chậm rãi, ánh nắng mặt trời phía xa chân trời nhè nhẹ tỏa ra ánh nắng ấm áp, chiếu rọi rực rỡ.

Tòa biệt thự nhỏ nhắn nằm cách xa thành phố náo nhiệt, ánh mặt trời chiếu rọi những tia nắng xinh đẹp. Một gian phòng đơn độc cuối chân cầu thang. Ánh sáng màu bạch kim phía xa thay thế cho đêm dài tối mịt, chầm chậm rải những giọt nắng lên những món đồ trong phòng.

Mặt tường một màu trắng tuyết, đồ dùng là những đồ dùng giản dị được sắp xếp ngăn nắp không khó để nhận biết vì khi nhìn đã biết chúng là những món hàng có giá trị. Bên cạnh cửa kính lớn, tấm rèm màu hồng phấn trang nhã cùng chiếc gối nằm lớn màu hồng phấn xinh xắn. Còn có chiếc giường ngủ rộng, tấm đệm cùng chăn một màu xanh lá nhạt điểm vài bông hoa màu tím xinh xinh. Sát cạnh giường là bàn trang điểm chỉ có vỏn vẹn tấm kính và một số đồ trang điểm linh tinh.

Đây là căn phòng của thiếu nữ tầm. Tràn ngập sự ấm áp, nhưng lại không quá mềm yếu bù lại mang cho người khác cảm giác thích thú.

Từ trong tấm chăn ấm áp lộ ra chiếc đầu nhỏ nhắn, mái tóc đen huyền mềm mại rối tung lên, gương mặt xinh đẹp mang chút ngây ngô. Trên gương mặt xinh đẹp nổi bật đôi mắt màu đen u tối nhưng lại trong vắt như pha lê mang chút mị hoặc không thể diễn tả. Gò má hồng hào xinh xắn.

Bàn tay nhỏ thon dài đặt lên tóc vuốt vuốt vài cái lại nhìn ra bên ngoài cửa kính.

“Thời tiết ổn hơn rồi”

Cô nhẹ nhàng nói giọng nói ấm áp như dòng nước có chút hơi khàn vì mới ngủ dậy. Ánh mắt đen bắt đầu mơ màng buồn ngủ, thế là cô lại đánh thêm một giấc.

Phía ngoài nơi cô ở là thành thị sầm uất xa hoa, mới sáng sớm một chiếc xe đời mới màu xám trắng chạy với tốc độ cực nhanh trên đường lớn. Người lái xe là một chàng trai trẻ tuổi, gương mặt anh tuấn với đôi mắt màu hổ phách sáng rực lúc này đang có biểu hiện rất khẩn trương lại có chút gì đó tức giận, tay nắm chặt vô lăng phóng như bay, rốt cuộc lại phanh gấp dừng lại tại tòa biệt thự nhỏ xinh đẹp.

Chuông điện thoại reo từng hồi to như vật vã, hắn tức giận gỡ pin ném ra xa. Hùng hổ mở cửa xe ra rồi đóng sập lại thật thô bạo.

Hắn nhíu mày đứng trước cánh cổng lớn hung hăng nhấn từng hồi mạnh bạo, sau đó dường như không thấy ai ra mở cửa hắn tức giận đạp mạnh cửa, cánh cửa lớn già rỗi gỉ sét lại thêm không chịu nổi sức lực của hắn liền bật ra. Xuyên qua cánh cửa có thể nhìn thấy khu vườn trồng đầy hoa màu tím nhìn qua đã biết được người ta chăm sóc tỉ mỉ lấp lánh dưới nắng.

Một người phụ nữ có chút mập mạp đôn hậu từ trong căn biệt thự nhỏ hồng hộc chạy ra. Gương mặt có chút đỏ vì mệt hiện tại trở nên tái xanh lắp bắp nói: ”Thiếu...gia...” Bà ta gương mặt hoang nhìn chàng trai được gọi là thiếu gia, sao hắn lại biết chỗ này mà tìm tới?

Thiếu gia thứ tư nhà họ Diệp - Diệp Chí Thiên cười khẩy một cái, ánh mắt màu hổ phách lạnh băng liếc nhìn người phụ nữ: “Người đó ở đâu?”

“Người... Ý thiếu gia là...là ai?”

Bà quản gia có chút run rẩy giọng nói vẫn lắp ba lắp bắp.

Diệp Chí Thiên ngông cuồng lướt qua người bà ta hiên ngang bước vào. Bà quản gia hoảng hốt chạy theo ngăn lại: “Thiếu gia....”

Diệp Chí Thiên bước vào trong nhà, ánh mắt trở nên sắt lạnh nhìn xung quanh. Toàn bộ dụng cụ trong nhà đều đơn giản nhưng lại toát lên sự xa xỉ của một gia đình giàu có.

“Cũng quá mức thiên vị đi, con gái ruột còn chưa chắc hưởng sung sướng như vậy” Hắn khinh bỉ nói, dùng gót giày dẫm mạnh lên sàn nhà.

“Cô ta ở đâu?”

Bà quản gia vẫn im lặng không nói.

“Cô ta ở đâu?”

Giọng nói trở nên sắc lạnh đầy sát khí, Diệp Chí Thiên dường như đã mất kiên nhẫn bước chân đầy tiếng động lên tầng hai.

“Tốt! Trung thành đấy. Ở yên đây bà bước lên thì không xong với tôi đâu”

Bà quản gia hoảng sợ chỉ có thể đứng như trời trồng. Diệp Chí Thiên bước lên tầng hai, hắn không nể nang điều gì hung hăng đạp mạnh từng cánh cửa ra tìm người, cả tầng hai vang lên tiếng động ầm ĩ. Sau khi mở hết mấy căn phòng chỉ còn duy nhất căn phòng cuối hành lang, hắn đạp mạnh cửa bước vào. Ánh nắng chiếu vào nhàn nhạt rất ấm áp. Cả phòng tràn ngập hương thơm oải hương kỳ lạ.

Hắn nhất thời chấn động nhưng sau đó bước tới cạnh giường kéo mạnh tay của cô dậy, khiến Thu Thu ngã nhào ra thềm. May mắn là thềm có trải một tấm thảm lông mịn, đồng thời cũng làm cô hoàn toàn trở nên tỉnh táo.

Ánh mắt trừng lớn nhìn chàng trai chưa từng quen biết.

“Thì ra đây là bảo vật của lão già kia! Cũng chỉ có gương mặt không tồi một chút thì khí chất không khác gì một kẻ tầm thường” Hắn duỗi ngón tay thon dài mạnh mẽ nắm chặt cằm Thu Thu, ánh mắt bỡn cợt soi mói.

“Chậc đôi mắt cũng thật xinh đẹp móc ra bỏ vào hộp ngắm cũng giải trí được đấy”

Thu Thu hoảng hốt nghe những lời hắn nói, chán ghét liếc nhìn hắn. Bàn tay nhỏ hung hăng gạt mạnh bàn tay đang muốn bóp nát cằm cô.

“Anh là ai?”

Diệp Chí Thiên híp hai mắt đẹp, âm trầm nói:“ Em gái thân yêu còn không muốn nhật anh trai sao, anh là anh tư của em gái còn có bốn người nữa đang đợi em ở nhà. Bố già của chúng ta đang làm hòn vọng con gái ở nhà có chuyện quan trọng, không cần biết em ăn mặc như thế nào thậm chí có trần truồng cũng phải sau mười phút có mặt trên xe về gặp ông già...”

“Bà vào đây”

Bà quản gia lén lút sau cửa hoảng hồn, chậm rì bước vào.

“Cho bà mười phút, trang điểm thay quần áo cho tiểu công chúa, gặp lại sau”

Hắn cười nhạt khác hẳn với ánh mắt lạnh băng, vẫy tay một cái rồi rời đi.

Diệp Thu Thu gương mặt không chút phản ứng nhưng trong lòng cô dâng lên một hồi sóng ngầm dữ dội.