Cưỡng Đoạt Ái Tình Nhan Tổng Xin Dừng Lại!

Chương 52: 52: Rõ Ràng Đã Ngừa Rồi!





Sự phản ứng đanh thép và lời lẽ mạnh mẽ của Túc Kỳ là vì cô muốn khẳng định rõ vị trí của mình trong lòng anh ra sao khi anh lại thể hiện bản thân đang ghen như thể thấy người yêu đi cùng đàn ông khác.

Nhưng Lục Tần lại hiểu sai ý của cô, anh cứ nghĩ Túc Kỳ muốn bảo vệ Triệu Dĩ Khiêm nên mới nói ra những lời vừa rồi.

- Vậy ra em đang thừa nhận em và hắn ta hẹn hò sao?
Anh hoàn toàn hiểu sai ý của cô, tình cảnh càng lúc càng rối.

Người muốn khẳng định tình cảm đối phương dành cho mình là gì, kẻ lại nghĩ người kia đang có tình nhân khác bên ngoài, coi mối quan hệ của cả hai chỉ là qua đường.

Chuyện anh biết được việc cô gặp Triệu Dĩ Khiêm chỉ là một sự tình cờ.

Ban đầu anh và đối tác định dùng bữa tại một nhà hàng khác, nhưng sau khi bàn lại thì quyết định đến nhà hàng mà cô và Dĩ Khiêm hẹn gặp, mọi chuyện trùng hợp đến hoang mang.

Vị trí anh ngồi ở tầng một, thiết kế kiến trúc phía trên lầu như dạng vòng tròn xung quanh và có khoảng không ở giữa.

Nếu ngồi ở những bàn sát lan can thì có thể dễ dàng quan sát được những bàn bên dưới tầng trệt.

Lục Tần đã rất bàng hoàng khi nhìn thấy cô đi ăn tối cùng Triệu Dĩ Khiêm.


Tính cách của anh lại có phần chiếm hữu đối với người phụ nữ của mình.

Nếu không vì sỉ diện, vì nghĩ sâu xa thì anh đã ngay tức khắc lao đến làm lớn mọi chuyện, ba mặt một lời.

Túc Kỳ rưng rưng nhìn anh:
- Em và Triệu Dĩ Khiêm không có gì với nhau cả.

Nhưng điều em muốn rõ, là thái độ hiện tại của anh có ý nghĩa gì, chúng ta chỉ là bạn tình, anh đang ghen sao?
Vì không thể im lặng để mặc suy đoán chông chênh từng ngày thêm được nữa, Túc Kỳ quyết định hỏi thẳng anh.

Lục Tần ngây người trước câu hỏi của cô, hai ánh mắt chạm vào nhau, trước khi anh đáp lời, cô nói tiếp:
- Trong lòng anh, em là gì? Ngoài thể xác ra, anh có dành cho em chút tình cảm nào khác không?
Câu hỏi của cô rất khó khăn để có thể nói ra, và lúc này, Lục Tần cũng vô cùng chật vật để đưa ra câu trả lời.

Anh căm ghét tình yêu, nhưng cuối cùng vẫn bị dính vào.

Trái tim vốn dĩ không lý lẽ, sự rung động nào có thể làm chủ được, đến lúc này anh cũng hoang mang, rối bời chẳng kém gì cô.

- Anh không biết.

Lục Tần đứng thẳng người sau khi buông một câu lạnh nhạt.

Bởi lẽ anh đang rất bối rối, chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại có thái độ như vậy.

Anh luôn muốn giữ cô bên mình, dù dặn lòng không được va vào tình yêu, không được để tình yêu chi phối.

Câu nói của anh khiến cô hụt hẫng tột cùng, Lục Tần quay lưng rồi cất lời:
- Em đã đi gặp Triệu Dĩ Khiêm và nói dối anh.

Anh thật sự rất thất vọng.

Nói rồi anh quay lưng rời khỏi phòng, bỏ lại Túc Kỳ một mình.


Nhưng như vậy cũng tốt, bây giờ cả hai cần thời gian để bình tâm và suy nghĩ lại trước khi tiếp tục đối mặt với nhau, tránh việc đang tức giận mà nói ra những lời không hay, làm tổn thương đối phương thì sẽ không bao giờ rút lại được.

Đến khuya anh cũng không trở lại phòng, có lẽ anh đã sang phòng khác ngủ.

Lần này Lục Tần thật sự giận đến mức không muốn thấy mặt cô.

Sự giạn dữ đến đỉnh điểm là khi chẳng thể dùng quan hệ xác thịt để xoa dịu làm lành hay giải tỏa.1
- -------------------------------
Ngày hôm sau, khi cô sửa soạn xong thì nghe người làm bảo anh đã đi làm.

Lục Tần căn dặn tài xế đưa cô đi, còn anh lại lái xe một mình, không đưa cô đến công ty như mọi hôm.

Túc Kỳ không nghĩ anh giận cô đến mức này, cả việc đi làm với nhau hằng ngày cũng không được.

Giờ nghỉ trưa, cô không thấy anh đến phòng tìm cô hay nhắn tin bảo cô lên phòng anh, Lục Tần muốn lạnh nhạt với cô đến bao giờ đây.

Chỉ mới chiến tranh lạnh từ tối hôm qua mà cô đã cảm thấy rất khó chịu.

Túc Kỳ gọi đồ ăn giao đến tận nơi, những đồng nghiệp cùng phòng đã ra ngoài dùng cơm cả, chỉ còn lại mỗi cô.

Món cơm gà cô yêu thích, không có anh ăn cùng nên thấy rất trống trải.

Tên Nhan Lục Tần đáng ghét, có cần giận đến mức bỏ cô ăn cơm một mình như vậy không.


Mở hộp thức ăn ra, mùi gà sốt thái thơm lừng, chợt cô cảm thấy cổ họng nhờn nhợn, Túc Kỳ vội bụm miệng, nhanh chóng chạy vào toilet.

Mùi thức ăn khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Cô vừa rửa miệng vừa hoang mang tột cùng.

Linh cảm nhận ra điều gì đó, cô ngẫm lại chu kỳ của mình, tuy chỉ mới trễ ba ngày, nhưng sao cô cảm thấy rất lo lắng.

Lần trước cả hai ân ái, rõ ràng cô đã dùng thuốc ngừa thai, cô đinh ninh rằng viên thuốc ấy có tác dụng nên không tin việc mình sẽ có thai.

- Chắc là do mình ăn không tiêu thôi.

Tuy nói vậy để tự trấn an bản thân, nhưng trong lòng cô cảm thấy vô cùng lo lắng.

Cô thật sự không muốn mang thai, đặc biệt là có con với Lục Tần khi cả hai vốn dĩ là mối quan hệ không rõ ràng, cô càng chưa sẵn sàng làm mẹ.

Cô không ngừng hy vọng chỉ là cơ thể mình có chút không khoẻ nên sinh ra hiện tượng vừa rồi, thuốc tránh thai chắc chắn có tác dụng..