Cưỡng Đoạt Ái Tình Nhan Tổng Xin Dừng Lại!

Chương 48: 48: Người Đàn Bà Tàn Nhẫn





Dì Diệp vốn là người làm lâu năm của gia đình anh, từ khi Lục Tần chỉ mới lên ba, bà ấy đã đến Nhan gia làm việc, khi đó dì ấy chỉ mới mười tám tuổi.

Gắn bó với Nhan gia gần ba mươi năm nên dì ấy hiểu biết rất rõ nội tình bên trong của cuộc đổ vỡ hôn nhân giữa Nhan lão gia và vợ cũ.

Để cô hiểu rõ về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, dì Diệp tiếp tục kể rõ.

Trước đây, Nhan lão gia và Liễu phu nhân quen biết nhau do mai mối, bà ấy là tiểu thư của Liễu gia, được người người từng gặp gỡ qua ví như hoa hậu bởi nhan sắc sắc sảo, yêu kiều.

Chỉ từ lần hẹn gặp đầu tiên của hai bên gia đình, Nhan lão gia đã đem lòng thầm thương trộm nhớ bà ấy.

Nhưng Liễu phu nhân thì ngược lại, bà ấy chẳng mấy ấn tượng với Nhan lão gia, dù thời điểm đó ông ấy đã là một cảnh sát, nghề nghiệp ổn định, địa vị vững chắc.

Sau hơn một năm miệt mài theo đuổi mỹ nhân, cuối cùng Nhan lão gia cũng nhận được cái gật đầu đồng ý của Liễu phu nhân.

Đám cười linh đình được diễn ra, sau khi kết hôn, cả hai có được hai người con trai, chính là Lục Tuyên và Lục Tần.

Những tưởng cuộc sống hôn nhân sẽ mãi hạnh phúc khi gia đình đề huề, kinh tế vững trải, con cái ngoan ngoãn.

Nào ngờ trong một lần đi họp lớp thời cấp ba, Liễu phu nhân đã gặp lại người yêu cũ khi xưa học cùng lớp với bà ấy.

Cả hai đã từng có thời gian yêu nhau năm mười bảy tuổi, mối tình kéo dài đến tận năm năm nhưng không thành.


Họ chia tay khi đang học năm tư đại học vì yêu xa và xảy ra một số bất đồng quan điểm sống.

Nhưng đối với Liễu phu nhân, người đàn ông đó chính là người bà ấy yêu sâu đậm nhất, mối tình khắc cốt ghi tâm không thể nào quên.

Đó cũng chính là lý do bà ấy từ chối Nhan lão gia khi ông ấy theo đuổi mình.

Nhưng vì Nhan lã gia quá kiên trì và quyết tâm nên bà ấy muốn cho Nhan lão gia một cơ hội cũng chính là cho bản thân mình một cơ hội để quên đi tình cũ.

Nhưng đến cuối cùng, bà ấy đã không thể vượt qua được cám dỗ, lý trí không đủ mạnh mẽ để chiến thắng trái tim yếu mềm.

Tình cảm bà ấy dành cho người cũ quá lớn, hay cũng vì do tình nghĩa vợ chồng mà bà ấy vun đắp cùng Nhan lão gia đối với bà ấy không đủ lớn.

Để rồi sau mười lăm năm chung sống, bà ấy chỉ xem Nhan lão gia là người thay thế.

Người đàn ông kia chủ động liên lạc với Liễu phu nhân, bà ấy không ngăn được sự nhớ nhung, không quên được tình cảm dành cho người cũ.

Liễu phu nhân quyết định bỏ chồng con đi theo tiếng gọi của tình yêu, mặc cho bà ta biết rõ việc mình làm là sai trái.

Khi bà ta bỏ đi, Nhan lão gia đang phải nằm viện chữa trị vết thương nặng do bị phạm nhân bắn trượt tim trong một lần truy bắn tội phạm giết người.

Chưa dừng lại ở đó, sự vô tình của bà ta đi đến đỉnh điểm và gây phẫn nộ đến mức thẳng thừng bỏ rơi hai đứa con trai nhỏ.

Năm đó Lục Tần chỉ mới bảy tuổi, Lục Tuyên vừa bỡ ngỡ bước vào năm học đầu tiên của cấp hai.

Ngày bà ấy ký vào đơn ly hôn để lại và dứt khoát kéo vali rời khỏi Nhan gia, Nhan lão gia đang nằm viện, Lục Tần bị sốt cao.

Lục Tuyên liên tục giữ tay mẹ, còn ngồi bệt xuống đất ôm chặt chiếc vali để bà ấy không kéo đi được.

Miệng không ngừng cầu xin:
- Mẹ đi đâu vậy? Mẹ đừng đi mà, Lục Tần đang sốt cao, ba đang nằm viện, mẹ đừng đi...!
Khi đó dì Ái và dì Diệp cũng đang làm ở Nhan gia, họ thấy thương sót cho hai anh em Lục Tuyên và Nhan lão gia nên cũng cất lời van xin tha thiết:
- Phu nhân à, xin phu nhân ở lại, hai thiếu gia còn nhỏ lắm.

- Đúng đó phu nhân, Lục Tần thiếu gia đang sốt, Nhan lão gia lại đang nằm viện.

Cầu xin phu nhân đừng bỏ đi.

- Không có phu nhân, ba cha con lão gia biết sống thế nào đây!

- ...!
Đáp lại sự tha thiết cầu xin trong nước mắt của con trai và mọi người, Liễu phu nhân lạnh lùng rời khỏi nhà, cầm ô tiến ra ngoài cổng, nơi người tình đang đỗ xe ôtô chờ sẵn.

Lục Tuyên vội vã chạy vào phòng, dù biết Lục Tần đang ốm nhưng vì tình thế cách bách, khi ấy Lục Tuyên chỉ là cậu bé mười hai tuổi, cậu bé chạy nhanh vào phòng nói với Lục Tần đang nằm trên giường sốt cao:
- Lục Tần à, mẹ...mẹ bỏ đi rồi.

Mẹ kéo vali ra khỏi nhà, mẹ không chịu ở lại với chúng ta.

Lục Tần vội vã ngồi dậy, cậu nhóc bảy tuổi lật đật bước xuống giường, hai anh em vội một mạch chạy thẳng ra cửa, bất chấp trời đang mưa lớn.

Vừa chạy dưới mưa về phía cổng vừa nói lớn, tiếng gọi khẩn khoản tha thiết, nước mắt cả hai giàn giụa, hòa lẫn cùng nước mưa ào ào xối vào mặt.

- Mẹ ơi mẹ đừng đi.

- Ở lại với con đi mà.

- Mẹ đừng bỏ chúng con.

- Mẹ ơi...!
Những bước chạy miệt mài trong mưa, những người giúp việc vội vã chạy phía sau, không ngừng gọi:
- Thiếu gia, hai thiếu gia à!
Liễu phu nhân tàn nhẫn nào ngoái mặt lại nhìn các con dù một lần.

Thẳng thừng bước lên xe của tình nhân mà rời đi.

Lục Tần càng lúc càng kiệt sức, khi chạy gần đến cổng nhà thì vấp chân té ngã.


Lục Tuyên vội đỡ em trai, hai đứa trẻ ướt sũng dưới mưa, mang theo tâm hồn vỡ nát vì người mẹ vô tình.

Vì dầm mưa khi đang sốt, Lục Tần càng sốt cao hơn và bị co giật, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Từ đó anh bị ám ảnh về khoảng khắc người mẹ tàn nhẫn ấy rời đi, nhẫn tâm vứt bỏ con cái suốt cả khoảng thời gian dài.

Nhiều tháng sau Lục Tần cứ nằm mơ và liên tục gọi mẹ.

Người muốn đi chẳng thể níu giữ, Nhan lão gia chấp nhận ly hôn.

Ngày ra toà bà ta chẳng biết xấu hổ mà để tình nhân đưa đến.

Khỏi phải nói cũng biết anh em Lục Tần chọn theo ba.

Vì kinh tế của ông ấy vững vàng nên được toà chấp thuận.

Ba cha con Nhan lão gia phải sống trong nỗi đau suốt thời gian dài mới dần nguôi ngoai được, nhưng sâu thẳm trong trái của ai cũng còn lại vết sẹo rất sâu, rất đau.

Và tận cùng của sự tồi tệ, từ lúc bỏ đi, bà ta đã cắt đứt mọi liên lạc với chồng con.

Chẳng hề hỏi thăm chồng đã đành, đến núm ruột mình sinh ra cũng chẳng hề để tâm đến mà quay về thăm dù một lần, cứ xem như bà ta chưa từng sinh ra hai anh em họ..