Cuồng Đồ Hái Hoa

Chương 6




Đại sảnh của Liệt Gia Bảo được canh phòng nghiêm ngặt, từ sớm đã bày ra một cái bàn tròn, đặt hơn mười món cao lương mỹ vị, rượu và thức ăn lên trên, chỉ đợi chủ nhân đến tận tình thưởng thức.

Một bàn rượu và đồ ăn này là chuẩn bị cho Liệt Hạo Thiên, cũng là do một tay Nhị nương Tần Mị Nương của hắn đặc biệt dặn phòng bếp làm để mở tiệc tẩy trần cho hắn. Lần này vì xử lý chuyện thuyền vụ ở vùng nọ mà hắn đã bôn ba ở bên ngoài gần ba tháng trời, thân là trưởng bối, bà ta thấy nên làm một bữa tiệc thăm hỏi sức khỏe hắn một lần.

Xung quanh bàn cơm đã có mấy thành viên quan trọng trong Liệt gia bảo ngồi tụ tập, ngoại trừ Tần Mị Nương và Liệt Hạo Thiên, còn có hai người em trai em gái cùng cha khác mẹ là Liệt Vân Bằng và Liệt Chỉ Dung, cùng với vị tổng quản giống như thân nhân trong gia đình, Cốc Ưng và người bạn tốt Cốc Thanh Phong.

“Người đâu! Mau đến rót rượu cho đại thiếu gia.” Cặp mắt phượng của Tần Mị Nương khẽ cong lên, khuôn mặt mang theo vẻ tươi cười nịnh nọt mở lời ra lệnh cho hạ nhân. Năm nay bà ta mới 40 tuổi nhưng vẫn còn rất đẹp, là người vợ kế mà Liệt lão gia cưới về sau khi đã mất đi vợ trước. Bà ta vốn là hòn ngọc quý trong tay bang chủ bang Bạch Giao, chẳng qua cũng chỉ là một bang phái hạng ba, nhưng bởi vì được kết thông gia với Liệt gia bảo nên thanh thế tăng lên rất nhiều.

Nha hoàn hầu hạ đứng ngay bên cạnh, các nàng rót rượu cho mọi người rồi lui về phía sau.

“Chúng ta cùng kính Hạo Thiên một ly nào!” Tần Mị Nương giơ ly rượu lên cười nói.

Đúng lúc mọi người giơ ly rượu lên chuẩn bị cạn chén thì đột nhiên có một giọng nói nũng nịu, mềm mại truyền vào đại sảnh.

“Ôi chao! Thành thật xin lỗi, tôi đến trễ.” Doãn Hoa Nông mặc một bộ váy lụa màu tím nhạt, chất liệu tơ tằm mềm mại, cắm một cây trâm dương chi bạch ngọc trên búi tóc, buông xõa phần còn lại của mái tóc tựa mây xuống bờ vai nhỏ nhắn của mình, bước vào tựa như tiên giáng trần. Chẳng qua nàng chỉ mới vẽ lại mi mắt, tô lại môi son, thế nhưng đã có được cái vẻ đẹp long lanh tươi sáng không gì sánh được đến vậy.

Nàng nhẹ nhàng bước vào trong đại sảnh, ngay lập tức làm kinh diễm bốn phương, mọi người không ai là không si ngốc nhìn nàng chăm chú. Chỉ có sắc mặt Liệt Hạo Thiên là trở nên nặng nề ngay lập tức, đôi mắt nheo lại tỏ ý không vui, còn vẻ mặt Cốc Thanh Phong thì trở nên hứng thú như đang muốn xem kịch.

Hắn không thể không bội phục tinh thần can đảm hơn người của Doãn Hoa Nông, dám chống lại mệnh lệnh của Liệt Hạo Thiên, đến chỗ đại sảnh lộ diện trước mắt mọi người.

Đột nhiên, trên bàn tiệc vang lên một tiếng thở kinh sợ, ngoại trừ Liệt Hạo Thiên và Cốc Thanh Phong, không ai là không trợn mắt nhìn vào Doãn Hoa Nông hết. Không chỉ bởi dung mạo xuất chúng hấp dẫn mọi người, mà còn bởi vì khuôn mặt quá giống một ai đó của nàng.

Người ấy chính là ái thê đã mất của Liệt Hạo Thiên – Thẩm Điệp Nhi.

Dưới cái nhìn kinh ngạc của mọi người, Doãn Hoa Nông cười tủm tỉm đi tới phía đối diện. Người hầu ở bên giống như mê muội tự động giúp nàng lấy ghế và thêm một bộ bát đũa.

Một lúc lâu sau, bữa tiệc vẫn là một khoảng không gian lặng ngắt như tờ, Liệt Hạo Thiên nheo mắt, vẻ mặt u ám nhìn Doãn Hoa Nông. Đáng chết, nàng không thèm đếm xỉa đến lời cảnh báo của hắn, dám chống lại mệnh lệnh hắn đưa ra! Điệp Nhi trước giờ chưa từng làm trái ý của hắn, nàng là người con gái yếu đuối luôn luôn dựa vào chồng, mà nàng lại to gan lớn mật muốn khiêu khích quyền uy của hắn.

Doãn Hoa Nông có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Liệt Hạo Thiên đang chăm chú nhìn mình, nhưng nàng cố tình không thèm để ý, cũng không thèm nhìn hắn lấy một lần, chỉ nâng chén rượu lên, khéo léo cười duyên dáng nói với mọi người: “Tiểu nữ Doãn Hoa Nông xin kính các vị một ly, từ nay về sau mong các vị chiếu cố nhiều hơn.” Nói xong, nàng nâng cốc lên uống cạn đầu tiên.

Tần Mị Nương dẫu sao cũng là người từng trải, hơn nữa lại là kẻ mạnh vì gạo bạo vì tiền, có thủ đoạn cao tay hơn người khác, bà ta nhanh chóng phục hồi tinh thần, tỏ vẻ tươi cười lên tiếng: “Xin hỏi cô nương đến từ nơi nào, tới Liệt gia bảo có chuyện gì không vậy?” Thật ra bà ta đã sớm biết hết mọi chuyện, trong đám thuộc hạ của Liệt Hạo Thiên có không ít tai mắt do bà ta sắp xếp, nhất cử nhất động của hắn đều được bà nắm rõ như lòng bàn tay, đương nhiên cũng biết chuyện hắn mua một nữ tử thanh lâu có dung mạo giống hệt Thẩm Điệp Nhi quá cố. Chẳng qua thân là chủ mẫu trong gia đình, xét về tình hay về trách nhiệm, bà ta cũng nên hỏi lại cái vấn đề mà mình đã biết rõ này. Huống hồ, cô gái trước mắt có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Liệt Hạo Thiên, đương nhiên sẽ rất có tác dụng cho kế hoạch về sau, bà ta phải lợi dụng tốt điểm này, cẩn thận không để cô ta nảy sinh những nghi ngờ và phiền toái không cần thiết.

Doãn Hoa Nông cố ý che miệng cười nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn vết gân xanh mơ hồ ẩn hiện trên gương mặt đen sì của Liệt Hạo Thiên. Xem ra hắn thực sự đã bị chọc tức, nhưng bởi vì giờ phút này không thể nổi giận với nàng nên sắc mặt mới thối đen như thế. Trong lòng nàng cảm thấy thật sảng khoái, nhưng lúc này nàng còn chưa có ý định dừng lại đâu!

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tần Mị Nương, giả bộ thở dài mà nói: “Hoa Nông đến từ Bách Hoa Lâu trong thành, vốn bán nghệ để mưu sinh, tình cờ có duyên gặp gỡ Liệt bảo chủ, may mắn thay bảo chủ không chê thân phận thấp hèn, giúp thiếp thân chuộc thân, thiếp thân không cách nào hồi báo, liền đáp ứng hầu hạ Liệt bảo chủ suốt đời.” Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người trong bữa tiệc đều có vẻ không thể tin được. Liệt Hạo Thiên, bảo chủ của Liệt gia bảo nhiều năm nay không gần nữ sắc, không nói chuyện tình yêu mà lại bằng lòng giúp một nữ tử thanh lâu chuộc thân? Chẳng lẽ do cô gái trước mắt này có dung mạo giống với Thẩm Điệp Nhi sao?

(thiếp thân: xưng hô bản thân một cách khiêm nhường của người phụ nữ thời xưa)

“Nếu đã như vậy, từ nay về sau thiếp thân sẽ ở đây lâu dài, cho nên thiếp thân muốn cùng các vị chào hỏi trước, mong mọi người về sau chiếu cố nhiều hơn.” Doãn Hoa Nông cúi thấp đầu, giả vờ yếu đuối ngượng ngùng nói, đồng thời kín đáo nhướn mày lén quan sát sắc mặt mọi người.

Cốc Thanh Phong vừa xem vừa nhịn nỗi xúc động muốn bật cười ầm ĩ lại. Doãn cô nương này diễn kịch thật tốt, tâm tư ranh mãnh, vừa trong sáng vừa không sợ ánh mắt của người đời, hành vi thẳng thắn, không giống những cô nương bình thường, tính cách riêng biệt này tuyệt đối không thể tìm thấy trên người của Thẩm Điệp Nhi.

Liệt Hạo Thiên ngồi một bên, từ đầu đến cuối không nói một câu nào, bắp thịt dưới cằm khẽ run, cho thấy hắn đang cố kìm chế cơn thịnh nộ của mình, bàn tay bên dưới nắm chặt thành quyền, lúc thì giống như đang hết sức ẩn nhẫn trước cơn giông bão, lúc thì lại giống như chuẩn bị lật bàn mà đứng dậy.

Thật ra, mọi người đều biết rõ Doãn Hoa Nông là hoa khôi cấp cao của thành Hàng Châu, diễm danh đã sớm lan xa, tuy nhiên nàng chỉ bán nghệ không bán thân, nghe đâu vẫn là một thanh quan thì phải.

Lúc này, Tần Mị Nương lại mở miệng: “Nếu cô nương đúng là do Hạo Thiên mang về, thân là nhị nương của hắn, ta đây cũng không tiện can thiệp. Chỉ có điều, Liệt gia bảo không phải là Bách Hoa lâu, xin cô nương hãy chú ý cách đi đứng, cử chỉ phù hợp với lễ nghĩa, giữ bản thân mình trong sạch.” Trên mặt bà ta vẫn giữ nguyên nụ cười có lễ, nhưng giọng nói lại mang theo vài phần lạnh nhạt, trong đôi mắt phượng mơ hồ lóe lên suy nghĩ khác.

Doãn Hoa Nông nhìn bà ta một cái, sau đó cụp mắt, ngoan ngoãn đáp lời: “Hoa Nông hiểu rồi.” Không biết tại sao, nàng không có thiện cảm với người phụ nữ trung niên ăn mặc kiều diễm, hơi chút đẫy đà này, tất cả mọi thứ từ ánh mắt đến thái độ của bà ta đều khiến cho người khác cảm thấy như đang bị tính kế.

“Hoa Nông cô nương, cô đẹp quá, đây là lần đầu tiên ta được thấy một hoa khôi đấy!” Phía bên kia bàn, một cô nương tầm mười sáu tuổi, gương mặt thanh tú đáng yêu đang mỉm cười, vẻ mặt có chút say mê và hâm mộ nhìn ngắm Doãn Hoa Nông. Người này chính là cô em gái khác mẹ mà Liệt Hạo Thiên vô cùng thương yêu– Liệt Chỉ Dung.

Doãn Hoa Nông ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, tầm mắt vừa tiếp xúc với gương mặt tươi cười vừa đáng yêu lại vừa chân thành của Liệt Chỉ Dung, nàng liền đáp lại bằng một nụ cười khác.

“Cô nương quá khen, thật ra cô nương cũng rất xinh xắn, khả ái mê người mà!” Đây không phải là lời khen khách sáo, chỉ một cái liếc mắt nàng đã cảm thấy yêu thích tiểu cô nương này. Hơn nữa, nàng ấy chỉ ít hơn mình có vài tuổi mà thôi, hai người chắc sẽ nói chuyện rất hợp, từ nay về sau, ở trong Liệt gia bảo nàng không cần phải lo lắng tìm người tâm sự giải buồn cùng mình nữa rồi.

Khuôn mặt xinh xắn của Liệt Chỉ Dung hơi đỏ lên, nhưng vẫn ngắm nhìn Doãn Hoa Nông một cách si ngốc, trong mắt nàng mơ hồ lộ ra một chút buồn bã kì lạ, nàng lẩm bẩm: “Hoa tỷ tỷ, muội có thể gọi tỷ một tiếng “tỷ tỷ” được không? Vì bộ dáng của tỷ thật sự rất giống với…”

“Chỉ Dung!” Nàng còn chưa nói hết, mọi người đã đồng thanh quát khẽ, chỉ có Liệt Hạo Thiên mím môi không nói gì, vẻ mặt càng lúc càng âm u đáng sợ.

Liệt Chỉ Dung có lẽ cũng đã nhận ra mình vừa nói những chuyện không nên nói, nàng liếc nhìn Liệt Hạo Thiên một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống ăn cơm nghiêm túc.

Mọi người đồng lòng, dường như ai cũng cúi đầu an tĩnh dùng cơm, buổi tiệc nhất thời trở nên im ắng không tiếng động, không khí như đọng lại. Tính tình Doãn Hoa Nông tuy có chút mơ hồ nhưng không ngốc nghếch, nhìn thấy hành động không tự nhiên cùng với vẻ mặt kỳ quái của mọi người, nàng có cảm giác những lời Liệt Chỉ Dung vừa nói chính là đề tài cấm kỵ ở nơi này. Nàng ấy vừa nói bộ dáng của nàng rất giống với ai đó sao?

Chẳng lẽ ở Liệt gia bảo còn có thành viên khác mà nàng chưa nhìn thấy?

Mặc dù trong lòng tràn ngập nghi vấn, nhưng nàng không biến sắc mặt, vẫn tiếp tục dùng bữa như thường, cho đến khi Tần Mị Nương lên tiếng đánh tan bầu không khí lạnh băng lần nữa.

“Hạo Thiên, lần này đến vùng Hoài Thuỷ, Hoa Trung có thuận lợi không, dọc đường đi không gặp chuyện gì phiền toái chứ?” Tần Mị Nương ân cần thăm hỏi một bên, nhưng bên kia đôi mắt phượng lại mơ hồ loé sáng không dễ dàng phát hiện, có vẻ vừa nham hiểm vừa nịnh nọt.

“Lần này chúng ta lên phía Bắc, mọi chuyện đều thuận lợi.” Cốc Thanh Phong lên tiếng trả lời thay cho Liệt Hạo Thiên. Bởi vì có người nào đó vẫn đang chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Doãn Hoa Nông, rõ ràng không còn lòng dạ nào mà đáp lời nữa.

“Chỉ có điều….” Hắn hơi ngập ngừng, cặp mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt Tần Mị Nương, “Dọc theo đường đi, ta và Hạo Thiên không ít lần bị hắc y nhân tập kích, đối phương ra tay tàn nhẫn, có vẻ không đẩy chúng ta vào đường chết thì sẽ không bỏ qua.” Lời này lập tức thu hút sự chú ý của Doãn Hoa Nông, thì ra trước nàng, có kẻ đã sớm ba lần bảy lượt muốn đẩy Liệt Hạo Thiên vào chỗ chết. Xem ra, kẻ áo đen uy hiếp nàng có liên quan đến nhóm người muốn ám sát Liệt Hạo Thiên đó.

“Việc này có chút kỳ quái, bảo chủ chưa từng kết thù kết oán với người ta, vì sao lại có người mưu đồ muốn giết chết ngài ấy?” Tổng quản Cốc Ưng vuốt râu dài trầm tư hỏi: “Mọi người đã bắt được tội phạm, điều tra rõ mọi việc chưa?”

Cốc Thanh Phong lắc đầu, “Những người đó hình như đã được huấn luyện, sau khi ám sát thất bại thường uống độc tự sát, hoàn toàn không thể tìm ra manh mối nào.” Thật ra hắn cố tình nói vậy. Trên thực tế hắn và Liệt Hạo Thiên đã từng cố ý thả một tên trong đám hành thích, sau đó âm thầm đi theo tên đó, bấy giờ mới phát hiện ra sát thủ này thuộc một thế lực khổng lồ đứng đầu vùng Giang Hoài, đích thị là người từ Bạch Giao bang phái ra.

Bang chủ Bạch Giao bang hiện nay chính là Tần Vũ, anh trai ruột của chủ mẫu Liệt gia bảo, Tần Mị Nương. Vì muốn tránh đánh rắn động cỏ, hơn nữa còn muốn tra rõ xem nhị phu nhân có dính dáng đến chuyện này hay không, cho nên hắn và Liệt Hạo Thiên quyết định không công bố chuyện này ra, để mọi thứ rõ ràng rồi mới nói cũng không muộn.

Vừa nghe hắn nói thế, gương mặt Tần Mị Nương lộ ra chút thở phào khó phát hiện, nhưng mà Liệt Vân Bằng ngồi bên cạnh bà ta lại có vẻ tái nhợt, vội vàng trao đổi ánh mắt cùng với mẫu thân rồi lập tức nhìn sang chỗ khác.

Tất cả chuyện này đương nhiên không thể thoát khỏi cặp mắt sắc bén của Cốc Thanh Phong, tuy nhiên hắn còn chưa thể chắc chắc sự việc này có phải do chính hai mẹ con họ sai khiến hay không, nhưng cũng có thể xác định chuyện này có liên quan đến họ.

Mọi người đều đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bữa cơm này kết thúc thật vất vả, sau khi ăn xong, ai nấy đều nhanh chóng trở lại phòng. Đáng ngờ nhất là, Liệt Vân Bằng lại cực kỳ lưu luyến nhìn Doãn Hoa Nông mấy lần rồi mới xoay người rời khỏi.

Liệt Chỉ Dung vốn muốn nói chuyện phiếm cùng Doãn Hoa Nông thêm một lúc, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Liệt Hạo Thiên, nàng đành từ bỏ ý định, ngoan ngoãn trở về phòng.

Toàn bộ mọi người thức thời lui đi hết, trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại Liệt Hạo Thiên và Doãn Hoa Nông.

Doãn Hoa Nông bị đôi mắt rét lạnh, sắc bén của Liệt hạo Thiên nhìn chăm chú khiến nàng có chút hoảng hốt, sự vui sướng ban nãy biến thành nỗi lo lắng bất an không nguôi, dù sao lúc hắn phát giận vẫn rất là dọa người.

Khi thân thể cao lớn của hắn kiên quyết tới gần, tim của nàng đập nhanh đến mức không sao thở được. Cuối cùng, nàng không nhịn được hét to một tiếng, quay người muốn chạy trốn khỏi hắn.

Chỉ tiếc đã không còn kịp rồi, Liệt Hạo Thiên nhanh chóng cất bước về phía trước, duỗi tay ra, dễ dàng nắm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, túm lấy nàng vác lên vai, đi về phía Ức Điệp Lâu…

Liệt Hạo Thiên khiêng Doãn Hoa Nông quay trở lại Ức Điệp Lâu, đi vào phòng ngủ trước ánh nhìn kinh ngạc của Tiểu Liên, dùng sức đạp cửa phòng. Đi tới bên cạnh chiếc giường có màn lụa buông lơi, hắn không chút thương hương tiếc ngọc nào ném nàng lên nệm gấm.

Doãn Hoa Nông bị ném đến choáng váng mặt mày, thật vất vả mới nhìn rõ nam nhân đang phát điên trước mặt, nàng co người lại theo bản năng, cố phô trương thanh thế nói: “Ngươi…ngươi đừng có mà tới đây! Ta…ta không sợ ngươi đâu, đừng tưởng rằng ngươi mua ta rồi là có thể được phép tuỳ ý bắt nạt ta…ta…”

Liệt Hạo Thiên khẽ hừ một tiếng, tiếp tục tiến tới gần nàng, cất giọng lạnh lùng nói: “Có gan trái lệnh của ta thì cũng phải có gan gánh chịu hậu quả!”

“Ta…ta chỉ đi ra chào hỏi mọi người mà thôi, đâu có làm trái lệnh của ngươi chứ!” Nàng không phục cãi lại một câu.

“Hừ! Nơi này là Liệt gia bảo, không phải là Bách Hoa Lâu, không cần ngươi đem bản lĩnh tiếp đón khách khứa của mình ra đâu.” Vẻ mặt Liệt Hạo Thiên lạnh lùng, rít ra từng lời qua kẽ răng. Được lắm! Nàng là người đầu tiên dám chống lại mệnh lệnh của hắn, lại còn dám cãi lại, đúng là khiến người ta phát điên mà.

“Thế nào? Sợ ta làm ô uế chỗ của ngươi, còn khiến ngươi mất mặt à?” Đúng là đồ ngang ngược, không chịu nói lý lẽ, chẳng qua nàng mới đi ra ngoài chào hỏi người ta một chút thôi, đây cũng cho là phạm pháp chắc? “Ngươi đã ghét bỏ ta như thế thì hãy thả ta ra, từ đầu đến cuối, ta chưa từng muốn cùng ngươi quay về lúc nào, là ngươi quấn lấy ta không buông thì có!” Nàng bị hắn chọc tức đến quên cả sợ hãi, hai tay chống eo, phồng má, lớn tiếng cãi lại không chút yếu thế, còn không quên mắt to trừng mắt nhỏ cùng hắn.

Nhìn nàng hùng hồn lên tiếng, không chịu khuất phục, giận dỗi đến mức cả gương mặt đều đỏ hồng, đôi môi mềm mại chu lên, Liệt Hạo Thiên cảm thấy vừa hờn vừa tức trong lòng. Nàng căn bản không hề giống Điệp Nhi một chút nào, Điệp Nhi của hắn sẽ không tranh cãi, cũng sẽ không bao giờ chọc giận hắn.

Còn nàng thì sao, chết tiệt, nếu nàng tưởng là hắn để yên cho nàng ngồi lên đầu mình thì nàng đã nhầm to rồi.

Liệt Hạo Thiên bất ngờ rướn người về phía trước, thô lỗ nắm lấy tay nàng, mạnh mẽ khóa nàng trong ngực rồi đè xuống dưới thân mình.

“Chớ ở trước mặt ta khua môi múa mép, đừng tưởng rằng như vậy là có thể nâng cao địa vị của ngươi trong lòng ta!” Hắn gầm lên với nàng.

“Hừ! Ta ở trong lòng ngươi có địa vị gì đáng kể sao?” Hôm nay nàng nhất định phải đấu đến cùng với hắn, đừng có tưởng nàng dễ bị người ta ăn hiếp.

Liệt Hạo Thiên thu lại cơn giận dữ, nở một nụ cười tàn khốc nói: “Đúng là không có địa vị gì đáng kể, cùng lắm ngươi chỉ là một kỹ nữ được ta mua về, một kỹ nữ thì có thể yêu cầu địa vị gì xa vời chứ?”

Lời nói của hắn vừa cay nghiệt lại vừa tàn nhẫn, Doãn Hoa Nông nổi giận đùng đùng, vung hai nắm tay giáng xuống ngực hắn. (Shizu: Đánh chỗ đó không xi nhê đâu Nông tỷ!Lại đây muội chỉ chỗ đánh hay hơn nè *cười gian tà* Momo: *bật ngón cái*)

Nhưng mà động tác của Liệt Hạo Thiên lại nhanh hơn, hắn chặn cánh tay nhỏ bé của nàng lại, nheo mắt lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Ở trước mặt ta chưa từng có người nào dám la lối om sòm như ngươi hết!”. Dứt lời, hắn hung ác bỏ tay nàng vào trong miệng gặm cắn mấy cái, chỉ chốc lát sau, bàn tay nhỏ bé của nàng đã đầy dấu răng.

“Ngươi cắn ta?” Doãn Hoa Nông mở to mắt, cảm thấy tức giận vô cùng, nàng nâng cằm lên, há miệng liều mạng cắn về phía lồng ngực đang lộ ra của hắn. Liệt Hạo Thiên giật mình vì đau đớn, chậm rãi cúi đầu nhìn dấu răng trên ngực, nơi đó còn rỉ ra chút máu, lại chuyển mắt nhìn về phía Doãn Hoa Nông, chỉ thấy cặp mắt hạnh của nàng nhếch lên khiêu khích, lóe ra ánh sáng cuồng dã khó thuần phục, đôi môi mềm mại bướng bỉnh cong lên, nửa sảng khoái nửa chế giấu liếc nhìn hắn, giống hệt như một tiểu ma nữ khiến người người trốn tránh.

Doãn Hoa Nông thừa dịp hắn phân tâm, nhanh chóng chui từ dưới thân hắn ra ngoài, lăn sang bên cạnh, né tránh móng vuốt của người này. Đang chuẩn bị nhảy xuống giường thì bất ngờ nàng bị một cánh tay tráng kiện như con rắn quấn chặt lấy eo một lần nữa, đưa nàng quay về, đẩy ngã lên nệm.

“Đừng hòng trốn thoát!” Liệt Hạo Thiên tức giận gầm nhẹ, hắn cảm thấy uy nghiêm và lòng tự trọng của mình đã bị xúc phạm ghê gớm, nhất định hắn phải hắn nghiêm khắc trừng trị người con gái không biết trời cao đất rộng này, để cho nàng biết ai mới là chủ tử của mình.

Dứt lời, hắn lập tức dán sát người vào, thô lỗ xé rách quần áo trên thân nàng, bàn tay to nóng rực vừa vội vã vừa thô bạo chụp lên trước ngực nàng, ra sức chà xát, vân vê khiến nàng đau đớn. Sau đó, môi lưỡi hắn hung hãn hôn lên cánh môi nàng, dây dưa cuồng nhiệt, khiêu khích thật sâu, cướp lấy hương vị ngọt ngào bên trong đó.

“Ưm……” Doãn Hoa Nông bị thân hình nóng rực của hắn chèn ép đến mức không nhúc nhích được, hắn giống như giao long quấn quít chiếm lấy toàn bộ thân thể mềm mại của nàng; môi của hắn, tay của hắn ở trên người nàng đốt lên từng ngọn lửa tình, làm cho toàn thân nàng cháy bỏng đến không còn chút sức lực phản kháng.

Trong lòng nàng hoảng sợ, lại cảm thấy có chút hưng phấn, cánh tay ngọc trắng muốt không tự chủ được vòng ra sau cổ hắn, thân thể giống như tự có ý thức của mình, nhích sát về phía hắn… Phản ứng của nàng làm dục vọng ẩn sâu trong lòng Liệt Hạo Thiên bị kích thích mạnh mẽ, tuôn trào như sóng, hắn nhanh chóng ngồi thẳng dậy cởi bỏ quần áo trên người, thân thể khỏe mạnh cường tráng mang theo nhiệt năng bỏng rát cùng nàng kết hợp, một cái động thân gọn gàng, hắn đã hoàn mỹ khảm vào chỗ sâu trong cơ thể nàng, bắt đầu mạnh mẽ xông tới, không ngừng chiếm đoạt.

Giờ phút này hắn đòi hỏi nàng còn thô bạo hơn so với sáng nay, giống như đang hờn dỗi hay trút giận, dục vọng nam nhân xông vào cơ thể nàng như gió cuốn mây tan, dường như đang muốn khiến nàng mất đi khống chế hoàn toàn. Thế nhưng phản ứng của thân thể mềm mại quyến rũ trong lòng lại như đầu độc hắn, khiến cảm giác dục vọng sôi trào không ngừng tán loạn trong máu, khiến hắn một lần rồi lại một lần mạnh mẽ đi sâu vào trong nàng, một lần rồi lại một lần lên đến đỉnh điểm….

Hoan ái qua đi, hắn xoay người nhanh chóng rời khỏi Doãn Hoa Nông, vẻ mặt lãnh đạm tựa như sương gió, không hề có chút hối hận.

Hắn cảm giác được có một phần thân thể đã không còn thuộc về mình, hắn không khống chế được nó! Hắn đã để thất lạc linh hồn của mình, để nó ra ngoài mất rồi, trong thời gian tới có lẽ không nên tới nơi này của nàng nữa.

Khuôn mặt Liệt Hạo Thiên căng thẳng, hắn ảo não nhắm mắt. Sâu trong lòng hắn luôn tồn tại một khoảng không, đó là nơi để hắn tưởng niệm và nhớ về Điệp Nhi yêu dấu, thế nhưng sao lúc này nó lại nhanh chóng biến mất đến vậy, nhanh đến nỗi khiến hắn không sao trở tay kịp?

Chẳng lẽ là bởi vì cô gái bên cạnh này? Không! Không phải vì nàng! Hắn khinh thường nàng ta từ đáy lòng, yêu nữ đã đầu độc mê hoặc làm hắn trầm luân ấy. Hắn bỗng nhiên mở mắt, gương mặt mềm mại ngây thơ và vô cùng quyến rũ của nàng lại một lần nữa hiện ra trước mặt.

Tay, môi cùng với thân thể của hắn dường như có ý thức, muốn tiến tới ôm lấy nàng, hôn nàng, rồi giữ lấy thân thể xinh đẹp của nàng, loại cảm giác thần hồn điên đảo, như si như say này vô cùng chân thực.

Vội vàng quay đầu đi chỗ khác, hai tay Liệt Hạo Thiên nắm chặt thành quyền, sợ mình không kìm được sẽ tiến tới ôm nàng vào lòng. Chẳng những hắn không hận nàng mà còn cảm thấy quyến luyến cô gái bé nhỏ ấy chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đến vậy.

Cứ như đã trải qua hàng trăm năm, hắn thở dài thật sâu, tròng mắt đen chăm chú nhìn vào một điểm nào đó ở phía xa, trong đầu trống rỗng.

Doãn Hoa Nông chậm rãi tỉnh dậy từ trong trạng thái mềm nhũn vô lực, nàng nhích người tới gần hắn theo bản năng, thế nhưng hắn lại chán ghét nàng đến mức vội vàng dịch người sang chỗ khác, giống như không thể chịu đựng được nếu nàng đụng chạm vào mình. Hành động ấy của hắn khiến nàng cảm thấy tổn thương, Doãn Hoa Nông ngây người một lúc, tức giận che giấu đi cảm giác đau lòng, hắn quả nhiên vẫn luôn coi thường nàng! Đúng vậy, hắn điên cuồng muốn nàng, rồi sau đó lại không nhịn được mà khinh bỉ nàng. Thật là ghê tởm hết sức! Nàng cảm thấy lòng tự ái của mình bị tổn thương nghiêm trọng, hận không thể chém một đao vào tim hắn.

Hắn dựa vào cái gì mà khinh thường nàng, làm mãi nghệ hiến hát chẳng lẽ không phải là công việc sao? Nghĩa phụ thường nói nghề nghiệp không phân biệt xấu tốt, tại sao thiên hạ rộng lớn như vậy lại không có nam nhân nào khoan dung độ lượng như nghĩa phụ mà vẫn luôn dùng quan điểm của người đời để đánh giá thấp nàng? Nàng tự nhận mình không tham hư vinh, nếu không đã sớm bán thân từ lâu rồi, sao hắn có thể vừa mới điên cuồng đòi hỏi nàng xong, lại còn bày ra cái vẻ mặt thần thánh không thể xâm phạm ấy chứ?

Càng nghĩ càng bực, nàng không muốn ở cùng một chỗ với cái nam nhân xấu xa trong ngoài bất nhất này thêm một phút nữa. Doãn Hoa Nông bất ngờ ngồi dậy, nhặt từng cái xiêm y trên giường mặc vào, sau đó dùng một tư thế hết sức bất nhã muốn bò qua người hắn để xuống giường.

“Nằm xuống!” Ngay lập tức, hắn lên tiếng quát nàng, đồng thời nắm chặt lấy cổ tay trắng noãn của nàng, trong giọng nói trầm thấp không mang theo chút tình cảm.

“Ta nói rồi, không có lệnh của ta, nơi nào ngươi cũng không được đi, không nên vọng tưởng sẽ có lần thứ hai!”

“Ta cứ không nghe đấy!” Tính cố chấp của Doãn Hoa Nông bắt đầu phát tác. Nàng nhịn hắn đủ rồi! Trước giờ nàng luôn có thói quen tùy tâm sở dục, ghét nhất bị người khác ra lệnh phải làm cái này cái nọ, cái này không được, cái kia không xong.

(Tuỳ tâm sở dục: thích làm gì thì làm, làm việc theo cái tâm của mình)

“Nếu như ngươi sợ ta trốn, không bằng cứ phái người đi theo sau mông ta đi, ta sẽ không ngoan ngoãn ở trong phòng đâu, hiếm khi được bước vào Liệt gia bảo tiếng tăm lừng lẫy, ta đương nhiên muốn đạp từng xó xỉnh trong nơi này!” Nàng hất đầu lạnh lùng mà nói, cố ý khiến cho hắn tức chết!

“Hừ, đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi có ý định gì!” Liệt Hạo Thiên nheo mắt, thấp giọng nói : “Ngươi đừng mơ tưởng trêu hoa ghẹo nguyệt, lẳng lơ câu dẫn khắp nơi bên trong Liệt gia bảo này!” Nói xong, hắn dùng sức kéo nàng vào trong ngực, mặt đối mặt cùng mình.

Lời nói cố tình hạ thấp của hắn thật sự khiến người ta vừa tức vừa hận, nàng dứt khoát thuận theo lời hắn nói, tức giận đáp lại: “Trêu hoa ghẹo nguyệt, lẳng lơ câu dẫn vốn là nghề của ta, yêu cầu của ngươi hình như hơi khó với ta rồi!” Lời của nàng đã chọc giận Liệt Hạo Thiên, gương mặt tuấn tú của hắn bỗng trở nên hung ác khiến người ta kinh sợ. Bất ngờ, hắn vươn tay bóp chặt cổ của nàng, khiến nàng suýt tắc thở.

“Ngươi nghe cho rõ đây, trước giờ ta ghét nhất là những kẻ bất trung, không nên thử thách lòng kiên nhẫn của ta thêm nữa; ta đã mua ngươi rồi, ngươi cũng chỉ có thể vâng lệnh nghe theo lời của ta mà thôi, đừng nên nghĩ tới việc lãnh trọn hậu quả sau khi trêu chọc ta nữa!” Giọng điệu của hắn vừa lạnh lẽo vừa tàn khốc, con ngươi đen nheo lại bắn ra rất nhiều mũi nhọn sắc bẹn lạnh thấu xương cốt.

Dáng vẻ kiêu ngạo của Doãn Hoa Nông nhất thời biến mất, chỉ có thể trợn tròn đôi mắt to đẹp của mình nhìn hắn đầy kinh ngạc. Nàng bỗng nhận ra, hình như mình đã trêu phải một cái đại sát tinh vô cùng lớn rồi, sau này muốn yên ổn chỉ sợ còn khó hơn lên trời nữa…