Cuồng Đồ Hái Hoa

Chương 5




Liệt Hạo Thiên căn bản không cách nào khống chế được mình. Bốn năm nay, đây là lần đầu tiên hắn vội vã đến thế, không còn chút lý trí, chỉ mong nhanh chóng có được nàng. Một chút vấn vương trong lòng cùng những chuyện cũ không ngừng kéo đến làm cơn phẫn nộ của hắn dâng lên, trong chớp mắt biến mất không còn gì, chuyển hóa thành ham muốn và đòi hỏi vô độ.

Hắn gần như cắn nát môi của nàng, gặm cắn cổ nàng, giống như một con mãnh thú điên cuồng ngoạm lấy con mồi.

Doãn Hoa Nông vô lực chống đỡ, nàng cố gắng giãy dụa nhưng vẫn bị thân thể cường tráng của hắn giữ chặt, đôi bàn tay ma quỷ suồng sã không ngừng cướp đoạt từng tấc da thịt của nàng, làm cho cơ thể nàng run rẩy, từ sâu bên trong như có từng đợt khó chịu nóng ran xông đến cùng với sự ngứa ngáy không nói nên lời.

Nàng cam chịu số phận mà nằm dưới người người hắn, mặc hắn làm gì thì làm, bởi vì thân thể nàng đã sớm mềm nhũn vô lực, thở gấp không ngừng dưới sự đòi hỏi mạnh mẽ của hắn; gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng đắm say lòng người, đôi môi đỏ thắm dưới nụ hôn nóng bỏng càng thêm mê người và quyến rũ.

Liệt Hạo Thiên nheo mắt nhìn mỹ nhân xinh đẹp kiều diễm dưới thân, con ngươi đen cháy rực ngọn lửa sắc tình.

“A…a! Đau!…” Doãn Hoa Nông run rẩy dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, chịu đựng tất cả của hắn, cơn đau kéo đến làm nàng rơi lệ.

Nàng mím môi, đáng thương nhìn Liệt Hạo Thiên. Sớm biết đau đớn như thế này thì dù hắn có nói gì nàng cũng không cho hắn chạm vào mình, nàng sợ nhất là đau đớn.

Nhìn những giọt nước mắt trong suốt cùng dáng vẻ đau đớn tủi thân của nàng, trong lòng Liệt Hạo Thiên bỗng dâng lên cảm giác dịu dàng đã lâu không có được.

“Ngoan, nhẫn nại một chút, Tiểu Hoa Nhi của ta, nhẫn nại vì ta một chút.”

Lúc này đây, nhìn thân hình nhỏ nhắn mảnh mai của nàng, hắn thật sự không đành lòng thương tổn.

“Đừng…” Doãn Hoa Nông giãy dụa vặn vẹo eo thon nhưng vẫn không thoát khỏi sự chiếm giữ của hắn.

Dưới trời sao mênh mông, trên mặt nước xanh biếc, một chiếc thuyền lặng lẽ trôi, bên trong thuyền vang lên những tiếng gầm nhẹ của chàng trai cùng với những tiếng rên rỉ yêu kiều của cô gái, kéo dài mãi trong đêm thâu…

************************

Ngày hôm sau, khi Doãn Hoa Nông tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.

Vừa mở mắt, nàng lập tức giật mình nhìn cơ thể loã lồ của mình. Chuyện phát sinh đêm qua nhanh chóng ùa về trong kí ức, nàng nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, trên giường không còn thấy bóng dáng Liệt Hạo Thiên. Nàng vén rèm, xốc chăn mỏng lên, chậm rãi ngồi dậy.

Thử cử động một chút, đúng lúc này cảm giác đau nhức khó chịu liền truyền đến khiến nàng không khỏi nhíu mày, kêu lên thành tiếng. Trời ạ, thật sự là bi thảm, giống như vừa bị người ta đánh cho một trận vậy, toàn thân không chỗ nào là không chua xót đau đớn. Cái tên Liệt Hạo Thiên kia, nhìn qua thì có vẻ đứng đắn nghiêm túc, không nghĩ tới lại là một con sói háo sắc, túng dục quá độ! Đêm qua hắn không ngừng dây dưa ép buộc, khiến nàng khổ không thể tả.

Doãn Hoa Nông cố gắng đứng dậy, bỗng nhìn thấy trên khăn gấm trải giường lưu lại một vết máu đỏ chói, nàng lập tức sững sờ. Xong rồi! Nàng thực sự đã đem trinh tiết quý giá bán đi, nếu chuyện này mà để Băng Nguyệt tỷ cùng Tuyết tỷ biết được thì các nàng ấy nhất định sẽ cảm thấy rất đau lòng, nhất là Băng Nguyệt tỷ, tỷ ấy nhất định sẽ mắng nàng té tát để cho nàng hiểu rõ mọi chuyện cũng nên. Đều là do nàng tự mình đưa tới trước cửa, không đáng thông cảm.

Từ trước tới nay, nàng luôn làm việc theo cảm tính, còn tự nhận tâm tư mình giảo hoạt, không nghĩ tới ngày hôm nay lại gặp phải đối thủ, từng bước gặp sai lầm. Hừ! Nếu để cho nàng gặp lại người áo đen kia lần nữa, nàng nhất định sẽ không tha cho hắn. Nếu không phải tại hắn thì nàng cũng không gặp kết quả bi thảm như bây giờ.

Doãn Hoa Nông thầm nguyền rủa kẻ kia hàng trăm lần trong lòng cho đã cơn tức mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, đang chuẩn bị ngồi dậy bước xuống giường thì tầm mắt bị xấp ngân phiếu ở đầu giường hấp dẫn.

Đó là ba mươi vạn lượng mà hôm qua Liệt Hạo Thiên đưa cho nàng. Nhìn thấy một số tiền lớn như vậy, trong lòng nàng cảm thấy phức tạp khó tả thành lời, trăm mối cảm xúc đan xen. Nàng là người luôn luôn yêu tiền như mạng, vậy mà giờ này, nàng lại không cảm thấy một chút vui sướng nào khi kiếm được món tiền này, bởi vì nàng phải trả giá bằng cả cuộc đời.

Khẽ thở dài một hơi, nàng vẫn vươn tay nhặt mấy tấm ngân phiếu rơi vãi xung quanh, xếp lại cho ngay ngắn chỉnh tề; số tiền này dù thế nào cũng là do nàng dùng trinh tiết quý giá của mình để đổi lấy, nàng sẽ không ngốc đến độ chê tiền, huống chi, giữ lại số tiền này có thể đề phòng bất cứ tình huống nào xảy ra.

Mới cất xong tập ngân phiếu, nha hoàn Tiểu Liên đã mỉm cười tủm tỉm bưng khay thức ăn đi vào trong phòng, đặt bát cháo tổ yến vẫn còn nóng hổi cùng với một bộ bát đũa xuống bàn.

“Doãn cô nương, cô nương đã tỉnh rồi sao? Ăn một chút cháo đi!” Tiểu Liên săn sóc múc một chén cháo, bưng tới trước giường phục vụ nàng.

“Cám ơn cô.” Doãn Hoa Nông lập tức ngồi dậy, bỗng cảm thấy trên người hơi lạnh, lúc này nàng mới ý thức được bản thân mình không một mảnh vải che người, nàng hốt hoảng muốn lấy chăn mỏng che lại cơ thể.

Tiểu Liên thấy thế, vội vàng cầm một cái áo choàng nhung đen chạy đến khoác lên vai của nàng.

“Trước tiên cô nương mặc y phục vào đã, tránh để nhiễm lạnh.” Doãn Hoa Nông kéo áo choàng, thân thể vừa mới động đậy bước xuống giường đã ngay lập tức cảm nhận được cơn đau truyền tới từ bụng dưới. Nàng nhíu mày nói: “Tôi muốn ngâm mình trong nước nóng đã.” Tiểu Liên hiểu ý gật đầu, ngay lập tức xoay người lui xuống chuẩn bị.

Thùng gỗ to sau tấm bình phong đã được đổ đầy nước nóng, hơi bốc lên nghi ngút, Doãn Hoa Nông khỏa thân ngâm mình bên trong, sắc mặt dần ửng hồng.

Tiểu Liên nâng khay quần áo cùng các loại đồ dùng đặt ở nơi Doãn Hoa Nông chỉ cần vươn tay là có thể lấy được.

“Doãn cô nương, để ta giúp cô nương chà lưng nhé.” Tiểu Liên đi lên phía trước, vươn tay muốn cầm lấy chiếc khăn trắng giúp Doãn Hoa Nông chà lưng, nhưng nàng lại lắc đầu từ chối.

“Không cần, cô đi xuống đi! Tôi muốn ngâm mình một lúc nữa.”

“Vậy lát nữa Tiểu Liên sẽ vào hầu hạ cô nương mặc quần áo.”

Doãn Hoa Nông ngâm mình trong nước nóng lâu, có chút uể oải buồn ngủ, phát ra vài thanh âm vô nghĩa xem như là trả lời Tiểu Liên, toàn thân nàng rã rời ngâm trong nước, ngay cả chút sức lực để nói chuyện cũng không có.

Tối hôm qua nàng căn bản không ngủ được bao nhiêu, giờ phút này toàn thân mềm nhũn bủn rủn ngâm trong nước nóng mới thấy thoải mái đôi chút, cảm giác dễ chịu khiến nàng muốn nghỉ ngơi nhiều hơn. Không cưỡng được cơn buồn ngủ, nàng dựa đầu trên thùng gỗ nhắm mắt thiếp đi trong chốc lát….

Trong lúc mơ màng, dường như nàng nghe thấy tiếng cửa mở vang lên, nghĩ rằng đó là Tiểu Liên nên lười không mờ mắt, tham lam luyến tiếc cảm giác dễ chịu này, tiếp tục ngủ say.

Liệt Hạo Thiên đi vào trong phòng, đôi mắt đen đảo qua chiếc giường trống không, hắn do dự một chút rồi nhìn chén cháo tổ yến chưa được động đến trên bàn, đáy mắt xẹt qua chút u ám, xoay người chuẩn bị gọi Tiểu Liên đến hỏi, thế nhưng ánh mắt bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng thướt tha như ẩn như hiện phía sau tấm bình phong voan mỏng phía trước.

Thân thể căng thẳng của Liệt Hạo Thiên lập tức buông lỏng xuống, hắn lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau tấm bình phong, từng bước từng bước đến gần bóng người đang ngâm trong thùng tắm. Trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa nhài khiến hắn có chút ngẩn ngơ mê say, mùi hương này giống như mùi hương Điệp Nhi hay dùng trước kia, thậm chí đến cả mùi hương nàng cũng sử dụng giống với Điệp Nhi của hắn.

Khẽ ổn định lại tâm trí mình, hắn phát hiện người đang ngâm trong nước kia không hề có chút phản ứng, ngồi xổm xuống nhìn xem thì mới phát hiện Doãn Hoa Nông đang ngủ ngon lành. Hắn không khỏi nhếch môi cười, không nghĩ tới nàng đang tắm mà cũng có thể ngủ được.

Xem ra tối qua hắn thật sự đã làm nàng mệt mỏi. Hắn giống như một con thú đói khát, không có cách nào kiềm chế ngừng đòi hỏi nàng; sáng nay lúc tỉnh dậy, hắn cảm thấy hết sức buồn phiền vì hành vi mất khống chế của mình tối qua, hắn không nên trầm mê tới độ quên mình như vậy.

Thế nhưng giờ phút này, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào, ngây thơ xinh xắn của nàng, hắn phát hiện bản thân không có cách nào giả vờ hờ hững nữa. Da thịt tuyết trắng mềm mại của nàng như mỡ đông, ở trong nước trông bóng mượt, lấp lánh; cơ thể trắng nõn cân đối ngâm mình trong thùng tắm to càng làm nổi rõ vẻ nhỏ nhắn, yếu đuối, nhìn trông vô cùng mê hoặc.

Bỗng dưng, tầm mắt hắn nhìn đến cái gáy trắng ngọc của nàng, bên trên in một dấu ấn màu tím đỏ, hắn biết rõ đó là do mình lưu lại đêm qua. Bốn năm nay không gần nữ sắc, hắn đã quên mất da thịt con gái mềm mại, tinh tế đến mức nào.

Suốt một lúc lâu, hắn gần như ngây ngốc ngắm nhìn bóng hình bé nhỏ làm người ta si mê ấy, trong ngực lặng lẽ có một dòng nước ấm chảy qua, trái tim lạnh lẽo từ bốn năm trước lại một lần nữa xuất hiện thứ tình cảm dịu dàng.

Nhưng mà hắn không muốn tìm hiểu thứ tình cảm không tên, không nên có ấy là gì, thu lại tâm tư vào lòng, hắn tự tay vỗ nhẹ gò má đỏ ửng của Doãn Hoa Nông đang say sưa an giấc.

“Mau tỉnh, ngươi sẽ làm bản thân nhiễm lạnh đấy.”

Hắn nhíu mày, nước trong thùng gỗ đã lạnh dần, hắn không muốn nàng bị cảm lạnh.

Một tiếng quát khẽ đã thành công đem kẻ nửa tỉnh nửa mê trong thùng gỗ tỉnh dậy.

“A, tại sao lại là ngươi?” Nàng mở to đôi mắt đẹp còn mờ sương liếc nhìn hắn, sau đó thân thể quyến rũ bỗng đứng lên, lộ ra bộ ngực cao vút, kích thích dục vọng sâu thẳm trong cơ thể hắn thêm một lần nữa.

“Đứng lên!” Liệt Hạo Thiên u ám ra lệnh. Hắn đưa tay cầm lấy áo khoác trắng vắt trên tấm bình phong, nhằm mục đích phân tán nội tâm đang dao động như sóng triều cuốn tới của mình.

Doãn Hoa Nông không hề dị nghị mà đứng thẳng người dậy, nước trong thùng tắm cũng đã bắt đầu lạnh rồi. Cơ thể hoàn toàn lộ liễu bên ngoài, nàng có chút run rẩy, không khỏi vươn tay ôm lấy thân thể mình.

Tầm mắt của Liệt Hạo Thiên dừng lại trên tấm thân trắng nõn mềm mại, tinh tế mê người của nàng, chỉ trong chốc lát ánh nhìn ấy đã chuyển sang sâu thẳm âm u, đôi mắt đen rơi vào một khoảng không mờ mịt ham muốn…. “Đáng chết!” Hắn rủa thầm trong bụng, tức giận với chính bản thân mình vì không có cách nào khống chế dục vọng đối với nàng. Hắn hết sức ảo não, vội vàng lấy áo choàng trắng bao bọc lấy thân thể trần trụi xinh đẹp kia, sau đó thô lỗ ôm ngang người nàng đứng dậy.

“Lần sau không được phép ngủ trong khi tắm nữa.” Thanh âm của hắn không những trầm thấp mà còn mang vẻ khẩn trương căng thẳng, mặt không đổi sắc đặt nàng ở trên giường.

Doãn Hoa Nông không kịp phản ứng trong nháy mắt, chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn. Hắn đang lo lắng cho nàng sao? Nàng còn tưởng hắn cực kỳ chán ghét nàng cơ mà. Bởi vì mỗi lần nàng nói chuyện cùng hắn thì giọng điệu cùng với ánh mắt của hắn đều mang theo ý đề phòng, chung quy chính là sự khinh bỉ và đắc ý.

Giờ phút này, khuôn mặt tuấn lãng của hắn sáng ngời dưới ánh mặt trời, bớt đi hơi thở lạnh lẽo âm u, nàng bỗng phát hiện ra hắn có đôi mắt thật đẹp, vừa sắc bén lại vừa có thần thái. Nhìn hắn chuyên tâm lau người sạch sẽ cho mình, nàng không khỏi mê muội thật sâu, trong lòng như có ngàn chú nai con đi lạc.

Bỗng nhiên, nàng đột ngột vươn tay bắt lấy cánh tay hắn, một đôi mắt to tròn, sáng trong nghiêm túc nhìn hắn rồi vội vàng nói: “Ta thực sự không cố ý muốn đầu độc ngươi, ta tưởng rằng đó là thuốc mê, ngươi tin tưởng ta được không?” Nàng không đầu không đuôi nói, ánh mắt nhìn hắn vừa chuyên chú vừa gấp gáp, không hiểu vì sao nàng lại để ý đến cái nhìn của hắn đối với mình đến vậy, nàng chỉ biết mình không muốn để hắn chán ghét, xem thường mà thôi.

Liệt Hạo Thiên dừng động tác trên tay, nhìn về phía nàng, khi bắt gặp ánh mắt tràn ngập thành khẩn cùng với sự chân thành ngây thơ ấy thì con tim vốn bình lặng của hắn liền lặng lẽ sụp đổ. Tuy nhiên, hắn vẫn không chút biểu tình, cụp mắt lại lạnh nhạt trả lời nàng: “Ta đã nói rồi, chuyện này ta sẽ điều tra rõ.” Doãn Hoa Nông có chút thất vọng, nàng cắn chặt cánh môi. Từ đầu đến cuối hắn vẫn không tin nàng là người vô tội. Đắm chìm mãi trong suy nghĩ của mình, nàng không hề phát hiện hắn đã kéo áo choàng trắng trên người nàng xuống, đôi tròng mắt đen và sâu phát ra ánh nhìn nóng bỏng, chăm chú vào những vết xanh tím trên thân thể tuyết trắng của nàng.

Liệt Hạo Thiên chậm rãi vươn tay khẽ vuốt ve những vết xanh tím kia, tâm trạng ngổn ngang phức tạp vô cùng, có chút ảo não, hối hận, tự trách và thương tiếc, trong lúc hoan ái hắn chưa bao giờ cuồng dã đến mất khống chế như vậy, ngay cả đối với Điệp nhi cũng chưa từng, đêm qua dường như hắn đã mê muội mất rồi.

“Có đau không?” Hắn hiếm khi dịu dàng hỏi.

Doãn Hoa Nông hơi ngẩn người, không biết hắn có ý gì, sau đó nàng mới cảm giác được ngón tay hắn chạm vào mình. Nàng cúi đầu nhìn vào chỗ ánh mắt hắn đang chăm chú, lúc này mới để ý thấy thân thể mình đầy những vết xanh tím loang lổ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ ửng, nàng lúng túng nói:

“Không… không đau.”

“Thật xin lỗi, ta không nghĩ tới sẽ như vậy.” Hắn khàn giọng nói nhỏ, bàn tay to ấm áp thương tiếc không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve da thịt tuyết trắng của nàng. Cho dù nàng chỉ là người con gái được hắn mua về, hắn cũng chưa từng muốn cố ý thương tổn nàng bao giờ.

Lần đầu tiên nhìn thấy sự dịu dàng của hắn, Doãn Hoa Nông có chút bối rối không biết phải làm sao, chỉ có thể đỏ mặt hoảng hốt ngăn cản bàn tay không thành thật đang chạy loạn trên cơ thể mình, nhỏ giọng nói: “Đừng… thật sự không sao mà.”

“Để ta đền bù lại cho ngươi.” Liệt Hạo Thiên vươn tay ôm lấy nàng, tách hai chân nàng ra để nàng ngồi trên đùi mình, cánh tay cường tráng ôm nàng thật chặt, bờ môi nóng rực dịu dàng lướt qua cần cổ trắng như bạch ngọc.

Doãn Hoa Nông thở dốc, hai tay tự nhiên vòng lên cổ hắn. Nàng không rõ hắn làm thế nào để đền bù cho mình, chỉ cảm thấy cơ thể hắn nóng bỏng như một cái bàn ủi đang đốt cháy nàng mà thôi.

Hoàn toàn không có chuẩn bị, hắn lại thành công bắt nàng làm tù binh thêm một lần nữa.

Doãn Hoa Nông choáng váng nghĩ, đây chính là đền bù mà hắn nói? Nàng căn bản không thể đưa ra lời kháng nghị, bởi vì từng đợt sóng ái tình cứ như cơn thuỷ triều dồn dập vừa ấm áp vừa dày đặc đánh thẳng vào khiến nàng thở hổn hển không sao nói nên lời.

Đợi hắn dốc hết tất cả vào cơ thể nàng xong, Doãn Hoa Nông gần như đã hao hết khí lực toàn thân, mềm nhũn nằm trước ngực hắn thở gấp không ngừng.

Hoan ái qua đi, hắn đẩy nàng ra, vẻ mặt lập tức khôi phục sự lạnh lùng, hờ hững như lúc trước, hắn nhanh chóng sửa sang lại y phục của chính mình.

“Nhớ kỹ, ta là ông chủ của ngươi, chỉ cần ngươi an phận thủ thường, ta sẽ không tính toán chuyện lúc trước.” Hắn đột nhiên xoay người lại, vẻ mặt lạnh như băng nói với nàng: “Từ nay về sau, ngươi nhất định phải trung thành với ta, hiểu chưa?”

Doãn Hoa Nông sững sờ trong chốc lát, không nghĩ tới tâm trạng hắn thay đổi nhanh chóng đến vậy, phảng phất giống như sự dịu dàng tràn đầy tình ý lúc trước chỉ là một giấc mộng mà thôi.Thái độ đối xử của hắn với nàng giống như đang nói với người hầu vậy, Doãn Hoa Nông có chút tức tối, không nhịn được lên tiếng chống lại: “Trung thành? Ngươi không cảm thấy yêu cầu đó của ngươi đối với một kỹ nữ mà nói là quá cao sao?” Nàng cố ý chọc giận hắn, ai bảo hắn bày ra cái vẻ mặt lãnh lùng coi thường nàng làm chi.

Liệt Hạo Thiên nheo mắt, vươn tay thô lỗ nắm lấy cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Không làm được?” Bàn tay hắn siết chặt thêm một chút, thanh âm lạnh lẽo phát ra: “Ta sẽ nghiêm khắc trừng trị ngươi, đau đến không còn muốn sống nữa mới thôi.” Doãn Hoa Nông đau đến mức cau mày, đôi mắt trong suốt đã phiếm lệ, nhưng vẫn bĩu môi không phục, phồng má, trừng mắt nhìn hắn một cách tức tối.

Khuôn mặt nhỏ nhắn giận dỗi, không chịu khuất phục của nàng làm cho lòng hắn nao nao, con ngươi đen nhanh chóng thoáng qua một tia sáng phức tạp. Cô gái bé nhỏ giảo hoạt thông mình, lại bướng bỉnh quật cường này hoàn toàn khác nhau một trời một vực với Điệp Nhi dịu dàng, điềm đạm, hòa nhã, nhưng hắn lại phát hiện bản thân có chút mê đắm nàng… “Uy hiếp đủ chưa? Có thể buông ra để ta mặc quần áo được chưa?” Doãn Hoa Nông oán hận nghiến răng nói, nghĩ tới vừa nãy tim đập liên hồi vì sự dịu dàng của hắn, nàng không khỏi tự rủa thầm mình.

Lời nói của nàng khiến Liệt Hạo Thiên đang thất thần tỉnh lại, hắn xoay người thả nàng ra, trầm giọng nói: “Ngươi tốt nhất nhớ kỹ lời ta nói, đừng nghĩ giở trò. Mặc y phục cho đàng hoàng, qua một canh giờ nữa sẽ tới Liệt Gia Bảo.” Doãn Hoa Nông không để ý đến hắn, xoay người tự mặc quần áo vào, nhưng trong lòng đã có tính toán khác. Nàng nghĩ nếu đi theo hắn, chỉ sợ sẽ mãi mãi không thoát thân được, nàng còn lâu mới suốt đời đi theo một nam nhân đã không thương lại còn coi thường mình, nghĩa phụ cũng đã từng nói, chân mệnh thiên tử của nàng không những tài cao thế lớn mà còn tuấn tú kiệt xuất, như rồng giữa biển người, thế gian hiếm có, còn là một kẻ si tình nữa cơ. Làm sao nàng lại bỏ qua đức lang quân như ý vậy, chịu thiệt đi theo một nam nhân vừa bá đạo, vừa quái gở lại còn lãnh khốc như hắn chứ?

(Momo: anh si tình mà, mỗi tội anh không si tình với chị mà với vợ anh cơ =]])

Mặc dù nàng đã đánh mất trinh tiết quý báu, đã có lỗi với chân mệnh thiên tử tương lai của mình, nhưng đối phương là gã tình si, sao có thể để ý chút chuyện nhỏ nhặt này chứ, huống chi nàng còn bị ép buộc nữa mà!

Nghĩ đến đây, nàng quyết định cho dù đến Liệt Gia Bảo rồi cũng sẽ tìm cơ hội chạy trốn, có lẽ nên quay trở về núi Tiên Hà của nghĩa phụ tạm tránh một thời gian trước.

Liệt Hạo Thiên thấy nàng không nói một lời, không chút nào để ý đến uy hiếp của hắn thì cằm dưới liền hơi chuyển động. Nàng là người đầu tiên dám quay lưng lại khi hắn ra lệnh, hơn nữa còn là một người con gái.

Đang nổi giận đùng đùng muốn đưa tay bóp chết cô gái này thì ánh mắt hắn vô tình liếc thấy những vết cắn đỏ đỏ, tím tím trên vai nàng, trái tim lập tức mềm nhũn. Được rồi, tạm tha cho nàng lần này vậy! Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của nàng lần cuối, hắn xoay người bước nhanh rời khỏi phòng.

Đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên Doãn Hoa Nông không phát hiện ra hắn đã rời khỏi phòng, nàng vẫn còn đang thầm tính toán chuyện khác. Nàng tin tưởng chỉ cần thoát khỏi Liệt Hạo Thiên, chẳng bao lâu nữa sẽ tìm thấy chân mệnh thiên tử của mình….

***********************

Liệt gia bảo, Giang Nam đệ nhất đại bảo, nằm ở chân núi đất đai rộng lớn, phía sau hồ nước, kiến trúc sừng sững nguy nga dưới ánh nắng chói chang trông thật tráng lệ và hùng vĩ, chiếu rọi lên những mái ngói lưu ly lấp lánh ánh kim, cứ như một toà cung điện nhỏ.

Liệt Hạo Thiên dẫn theo Doãn hoa Nông cùng một nhóm hạ nhân xuống thuyền xong, thuận theo con đường lát đá xanh đi về phía hai con sư tử đá trước cửa lớn của Liệt Gia Bảo.

Doãn Hoa Nông trợn mắt há mồm nhìn khu nhà rộng lớn trước mắt, mặc cho Liệt Hạo Thiên mạnh mẽ nắm chặt cổ tay, đem nàng dẫn mang vào trong nhà.

Hai tên hộ vệ trước cổng vừa thấy chủ từ về, lập tức kính cẩn khom người hô: “Bảo chủ”. Liệt Hạo Thiên khẽ vuốt cằm, không hề dừng chân, tiếp tục kéo Doãn Hoa Nông đi vào bên trong.

Giữa ban trưa, ánh mặt trời xuyên qua đám mây chiếu ánh sáng rực rỡ chói chang xuống vạn trượng bên dưới, bao phủ cả tòa nhà Liệt Gia Bảo trong xuân ý dạt dào, rừng xanh như tô điểm cho toà đình ngói hồng thêm nổi bật tựa như tiên cảnh nơi trần thế.

Đập vào mắt đều là rường cột chạm khắc tinh xảo, hành lang gấp khúc, uốn lượn cùng với nhà cửa xa hoa, Doãn Hoa Nông nghẹn họng chăm chú nhìn những thứ trước mặt, không sao nói nên lời, toàn bộ những thứ này đều là của Liệt Hạo Thiên hay sao? Nam nhân này quả nhiên là người rất có tiền, sớm biết vậy nàng sẽ nâng giá cao thêm một chút, hung hăng chém hắn một khoản để xoa dịu nỗi phẫn hận trong lòng.

Liệt Hạo Thiên hình như đang có ý trốn tránh gì đó, không đưa nàng đi về phía đại sảnh mà ngược lại tiến về chỗ hậu viện.

Đứng sừng sững sau hậu viện là một toà lầu đơn độc, nằm ngay chính giữa, phía trên treo một tấm biển tao nhã đề ba chữ ‘Ức Điệp Lâu’ khiến Doãn Hoa Nông sinh lòng hiếu kỳ! ‘Ức Điệp Lâu’, nghĩa cũng như tên, nhất định là vì tưởng nhớ một người nào đó mà đặt nên cái tên này, có lẽ là một người con gái! Đúng là tình thơ ý họa, rất cảm động lòng người nha!

“Ức Điệp Lâu này dùng để tưởng niệm đến người con gái như thế nào vậy?” Nàng không nhịn được mở miệng hỏi. Trong toà lầu này nhất định đã từng diễn ra một mối tình lưu luyến si mê dây dưa không dứt, sẽ không phải là hắn và một vị cô nương khác đã từng trải qua một đoạn tình cảm ôm ấp ở đây đấy chứ? Không hiểu sao, suy đoán như vậy lại khiến đáy lòng nàng dâng lên cảm giác ghen tuông khó hiểu.

Vẻ mặt Liệt Hạo Thiên tối sầm, hắn lạnh lùng thốt lên: “Ngươi không cần biết điều này, từ nay về sau ngươi sẽ ở trong Ức Điệp Lâu, không có lệnh của ta, không cho phép ngươi chạy loạn khắp nơi.” Doãn Hoa Nông lập tức chu miệng không vui nói: “Tại sao? Ta mặc dù bán thân cho ngươi, nhưng cũng không phải là một tù nhân, ngươi không thể nhốt ta ở trong phòng, tốt xấu gì cũng phải cho ta đi thăm thú xung quanh Liệt gia bảo tiện thể chào hỏi mọi người trong đây luôn chứ?”

“Không cần!” Liệt Hạo Thiên chém đinh chặt sắt cự tuyệt: “Chủ tử của ngươi chỉ có một mình ta, không cần biết đến những người khác; vả lại xuất thân của ngươi sẽ gây ra nhiều phiền phức.”

“Hừ!” Doãn Hoa Nông tức giận hừ một tiếng. “Nói thẳng ra là ngươi cho rằng ta không phải người bình thường, sẽ làm tổn hại đến tôn nghiêm của ngươi, sẽ khiến ngươi cảm thấy nhục nhã đúng không?” Thế nên vừa nãy hắn mới không dẫn nàng đi vào đại sảnh? Nếu đúng là lý do này thì thật quá ghê tởm mà! Mặc dù nàng ở thanh lâu bán nghệ nhưng cũng chưa từng làm ra chuyện gì để người khác phỉ nhổ hết.

“Tuỳ ngươi muốn nói gì cũng được, dù sao không có sự cho phép của ta thì không được phép bước ra khỏi Ức Điệp Lâu một bước!” Dứt lời, hắn thô lỗ kéo nàng đi vào trong.

Doãn Hoa Nông không cam lòng liên tục giãy dụa, nhưng khi nàng vừa bước chân vào căn nhà, cả người lập tức ngây ngẩn.

Nàng chưa từng nhìn thấy toà lầu nào đặc thù như thế này, rộng rãi, thoáng mát lại thâm thuý, dưới mái hiên cong cong, phía bên trái có một hành lang vươn dài hướng về phía tây, bước ra ngoài liền thông đến một tiểu lầu khác, nhìn cứ như nối liền với lầu chính, thật ra vốn là hai toà nhà tách biệt riêng rẽ, chỉ dựa vào hành lang quanh co, uốn lượn để nối thông với nhau.

“Đợi lát nữa, ta sẽ phái mấy nha hoàn tới đây hầu hạ giúp ngươi xử lý mọi chuyện, trước tiên ngươi nghỉ ngơi một chút, cơm trưa lát nữa sẽ có người tự nhiên mang tới.” Thông báo ngắn gọn mấy câu, hắn không nhìn nàng lấy một lần, xoay người rời khỏi Ức Điệp Lâu.

“Này, ngươi đừng đi!” Doãn Hoa Nông hô to, chỉ có điều không còn kịp nữa, nàng tức giận dậm chân đầy ảo não. Hắn đừng tưởng giam được nàng trong này, nàng nhất định sẽ đấu tranh vì quyền lợi của mình.

Đột nhiên một sáng ý chợt xẹt qua trong đầu, trên môi nàng chậm rãi hiện ra một nụ cười tinh quái. Hắn càng không muốn nàng xuất đầu lộ diện, thì nàng lại càng xuất hiện cho hắn xem.

Nàng cũng không có ý định dùng cơm trưa trong phòng mà muốn quang minh chính đại đi vào đại sảnh dùng bữa cùng mọi người. Mặc dù nàng không quen biết những người khác, nhưng cái này không quan trọng, nàng muốn cho hắn biết, nàng không phải người có thể để hắn tùy ý sỉ nhục, ép buộc hay sai khiến, tốt nhất là làm hắn tức chết mới thôi.

Nghĩ đến đây, nàng cười càng vui vẻ hơn, gần như đã tưởng tượng ra lúc hắn nhìn thấy mình đi vào đại sảnh thì sẽ tức giận mà không cách nào phát cáu, rồi chỉ có thể tận lực kìm nén đến khi mặt tái mét như thế nào…