Cường Đại Chiến Y

Chương 994: Tới Lan Lăng Quốc




Sau khi Giang Cung Tuấn bước vào cảnh giới thần thông, anh liền rời khỏi Thiên Sơn đi tới hoàng cung của Long Quốc.

Anh vừa đến, Trần Vũ Yến cũng xuất hiện.

“Anh Giang, có đột phá không, sao lại ra nhanh như vậy?” “Được.” Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu: “Đã đến cảnh giới thần thông rồi”

“Hả?”

Trần Vũ Yến khiếp sợ: “Mới, mới đến cảnh giới thần thông thôi à?”

“Chuyện này, vậy trước khi anh đánh chết người mà đã hóa giải tầng phong ấn thứ tư ả?” Trần Vũ Yến khiếp sợ, không tin rằng bây giờ Giang Cung Tuấn mới bước vào cảnh giới thần thông.

Dựa theo lời Giang Cung Tuấn, vậy trước đây anh còn chưa bước vào cảnh giới thần thông, anh chưa bước vào cảnh giới thần thông mà đánh chết người cực mạnh đá hóa giải xong tầng phong ấn thứ tư của cảnh giới thần thông?

Giang Cung Tuấn cười cười, anh cũng không muốn nói nhiều về chuyện anh chết đi sống lại thế nào.

“Không nói chuyện này nữa, tôi định đến Lan Lăng Quốc chơi với Vi Lam, sau đó đi quét sách sinh vật của Thương giới ở trái đất, cô giúp tôi chuẩn bị tài liệu, đánh dấu những người mạnh của Thương giới cho tôi, tôi sẽ đi diệt từng tên một”

Nghe vậy, Trần Vũ Yến lo lắng không thôi.

“Anh Giang, sinh vật của Thương giới xuất hiện trên trái đất có rất nhiều kẻ mạnh, không kém Tuyệt Hằng là bao, thậm chí có vài người còn mạnh hơn cả Tuyệt Hằng, anh thật sự định đánh sao? Có nắm chắc phần thắng trong tay không?”

“Nắm chắc á?”

Giang Cung Tuấn chẳng có gì nắm chắc cả. Bởi vì anh chưa chiến đấu hết sức bao giờ, cũng không biết rằng anh cố gắng hết sức thì sẽ mạnh như thế nào nữa.

“Tuy rằng tôi không nắm chắc chắn nhưng mà người trái đất đã bị bóc lột, hành hạ nhiều năm như vậy, cũng phải lấy lại mặt mũi, nói cho bạn sinh vật Thương giới biết rằng trên trái đất chúng ta cũng có người mạnh”

Trần Vũ Yến gật đầu nói: “Được, để tôi đi chuẩn bị”

“Đúng rồi, mấy năm nay vẫn không có tin tức của Bách Hiểu Sinh sao?” Giang Cung Tuấn hỏi.

Trần Vũ Yên lắc đầu: “Không, Bách Hiểu Sinh vẫn chưa từng xuất hiện”

Giang Cung Tuấn nhớ lại, trong trí nhớ của anh, lần cuối cùng nhìn thấy Bách Hiểu Sinh chính là cùng nhau đi tìm Tàng Kinh Các.

“Chẳng lẽ, anh Bách Hiểu Sinh đã tìm ra bí quyết gì trong Tàng Kinh Các, mấy năm nay đang bế quan tu luyện đấy chứ, nếu không sao trái đất đã loạn như thế này rồi anh ta còn chưa xuất hiện.”

Giang Cung Tuần tự nhủ thầm, sau đó, anh cũng không nghĩ nhiều nữa.

Trần Vũ Yến quay người đi ra lệnh rồi sửa lại tin tức về những người mạnh ở Thương giới, sau đó nhanh chóng giao tư liệu về bọn họ cho Giang Cung Tuấn.

Anh để bảo trong tay áo rồi lên máy bay trực thăng riêng của Long Quốc đến Lan Lăng Quốc.

Lần này có Trần Vũ Yến đi theo anh, đáng ra chỉ có một mình Giang Công Tuấn đi thôi, nhưng mà Trần Vũ Yến nói rằng cô đã ở Long Quốc mấy năm rồi, mấy năm nay không hề rời đi bây giờ muốn nhân cơ hội này ra ngoài một chút.

Giang Cung Tuấn cũng không nói gì, vốn dĩ Trần Vũ Yến là người của phái Thiên Sơn, bây giờ lại đến Long Quốc giúp đỡ anh. Cô muốn đi ra ngoài anh cũng không thể nào không đồng ý được.

Trên máy bay, Giang Cung Tuấn nhắm mắt nghỉ ngơi. Trần Vũ Yến ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn Giang Cung Tuấn một lần.

Lần này, Giang Cung Tuấn trở về, cô cảm thấy Giang Cung Tuấn có gì đó không giống trước đây, nhưng mà không giống ở đâu thì cô lại không nói ra được.

Trên người Giang Cung Tuấn có một thứ gì đó thu hút người khác, khiến cho cô không tự chủ được mà dựa vào người Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn ngửi thấy mùi thơm mát bên cạnh mình, anh cảm nhận được ngay, mở mắt ra thấy cả người Trần Vũ Yến đang dựa vào mình, anh nhẹ giọng ho khan. Lúc này Trần Vũ Yến mới tỉnh lại, cô nhớ ra hành động của chính mình, mặt cô đỏ lên.

“Tôi, tôi làm sao thế này?”.

Cô khẽ lắc đầu, vội vàng nói: “Đúng rồi, anh Giang, mấy năm nay anh đã đến nơi nào thế, với cả ba năm trước toàn bộ cung Di Hoa đều bị đánh phẳng, theo lý mà nói thì anh làm gì có khả năng sống sót, sao anh có thể sống sót được?”

Cô hỏi anh để dời đi sự xấu hổ của mình.

“Chuyện này một hai câu không nói rõ ràng được, sau này có thời gian sẽ nói cho cô biết.”

Giang Cung Tuấn không muốn nói nhiều về những chuyện xảy ra trên cơ thể mình. . Chap mới luôn có tại == T r u m T r u y e n . N E T ==

“Được.”

Trần Vũ Yến nhẹ giọng đồng ý, cũng không nhiều lời.

Máy bay nhanh chóng tới nơi, Lan Lăng Quốc dần hiện ra.

Lan Lăng Quốc là đất nước Chiêu Tử Vương lập ra, đây cũng là một đất nước có chế độ quân chủ, nghĩa là vua của đất nước này có toàn quyền xử lý.

Hai người đến nơi trực tiếp tiến đến hoàng cung của Lan Lăng Quốc. Bọn họ đến cửa của hoàng cung bị thị vệ của Lan Lăng Quốc chặn đường.

“Người nào? Đây là cấm địa của hoàng cung, người ngoài không được tiến vào”.

Trần Vũ Yến đứng ra nói: “Tôi là Trần Vũ Yến của Long Quốc, có việc muốn gặp vua của Lan Lăng Quốc.”

“Long Quốc?” Thị vệ liếc nhìn Trần Vũ Yến, nói: “Chờ tôi đi thông báo.”

Hai người kiên nhẫn chờ bên ngoài hoàng cung.

Lúc này, trong một căn phòng ở hoàng cung của Lan Lăng Quốc, Chiêu Tử Vương đang nằm hấp hối trên giường, sắc mặt ông ta tái nhợt, hơi thở mong manh.

Lan Đà đang chữa trị cho ông, một lúc lâu sau mới dừng lại.

“Ba.”

Khuôn mặt Lan Đà tràn ngập sự lo lắng, nói: “Vết thương lại chuyển biến xấu rồi, cứ thế này không phải là cách, con phải nhanh chóng nghĩ cách, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của ba.”

“Ầy.”

Chiêu Tử Vương thở dài, vết thương này đã nửa năm rồi.

Nửa năm nay Lan Đà luôn đưa chân khí vào giúp ông giữ mạng, nhưng mà không thể trị hết được.

Vết thương của ông ta đương nhiên ông ta biết rồi, nếu không tìm ra cách ông ta sẽ phải chết.

Ông ta khó khăn đứng dậy, Lan và tiến đến giúp.

Chiêu Tử Vương dựa vào thành giường nói: “Đúng rồi, dạo này Lan Tâm đang làm gì?”

Lan Đà nói: “Linh khí đất trời bắt đầu có lại, em gái có khứu giác nhạy bén với các vật thần kỳ, nên em ấy đã rời khỏi nói là muốn đi tìm thuốc chữa bệnh cho ba”

“Cơ thể của nó thế nào rồi?” Chiêu tử Vương lại hỏi. Lan Đà nói: “Vết thương cũng ổn định rồi, chỉ cần không dùng đến chân khí sẽ không bị hóa mà.”

“Tình huống của nó giống như Sở Vi vậy” Chiêu Tử Vương lo lắng nói: “Ba chết cũng không sao, chỉ là không yên tâm cho con bé Lan Tâm được, mấy năm nay nó đã chịu khổ rồi”

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Lan Đà bước đến mở cửa phòng.

Một thị vệ quỳ rạp xuống đất, cung kính nói: “Báo, bên ngoài có một nam một nữ, nói là Trần Vũ Yến đến từ Long Quốc muốn gặp bệ hạ”

“Hả, Trần Vũ Yến á?”

Lan Đà ngạc nhiên, nói: “Để tôi tự đi xem.”

Nói xong, anh xoay người nói với Chiêu Tử Vương: “Ba ơi, người của Long Quốc tới tìm, con đi xem thế nào.”

“Đi đi.”

Chiêu Tử Vương phất tay, lúc này Lan Đà mới xoay người rời đi.

Anh nhanh chóng bước ra cửa.

Anh nhìn thấy một nam một nữ đàn trò chuyện trước cửa, đến khi nhìn rõ người đàn ông kia, anh ngạc nhiên trợn tròn mắt. Anh cảm thấy có lẽ mình nhìn nhầm rồi, phải dụi mắt mấy lần.

“Giang Cung Tuấn?”

Anh khiếp sợ nhanh chóng bước tới, nắm lấy tay Giang Cung Tuấn kích động kêu lên: “Giang Cung Tuấn, đúng là cháu sao, cháu còn sống sao?”

“Vâng, cháu đây cậu ơi”

Giang Cung Tuấn nói.

“Ha ha… thằng nhóc này”

Lan Đà cười lớn, vỗ bả vai Giang Cung Tuấn, vui mừng nói: “Cậu đã nói rồi, thằng nhóc này không dễ chết thể đâu.”