Cường Đại Chiến Y

Chương 986: Càn khôn niết bàn




Tuyệt Hằng vô cùng sốt ruột. Anh ta muốn biết kỹ thuật của Giang Cung Tuần lắm rồi.

Anh ta biết tổ tiên của người trái đất rất giỏi, chắc chắn những người này đã để lại những cách luyện tập rất tốt, anh ta nghi ngờ, Giang Cung Tuấn đã học được bí quyết đó.

Khuôn mặt Giang Cung Tuấn trông vô cùng căng thẳng. Bây giờ anh không còn cách nào khác.

Tuyệt Hằng thấy Giang Cung Tuấn do dự, nói: “Anh yên tâm, tôi đã nói thì sẽ giữ lời, chỉ cần nói cho tôi biết cách thôi, từ nay về sau tôi sẽ bảo vệ cho anh, cho dù lớp niêm phong bị mở ra rồi đi nữa anh vẫn có thể sống tốt.”

Thật ra, không phải Giang Cung Tuấn lo vấn đề nói ra cách thức, mà anh lo rằng mình thi triển xong cũng không đánh chết được Tuyệt Hằng.

Năng lực, tài năng của Tuyệt Hằng quá cao, chỉ cần Tuyệt Hằng phòng bị anh, anh sẽ thất bại.

Muốn giết chết Tuyệt Hằng chỉ có thể làm khi anh ta không có chút phòng bị nào.

Cứ để vậy mà thi triển Càn Khôn niết bàn chắc chắn Tuyệt Hằng sẽ đề phòng anh. Giang Cung Tuấn nghĩ xem, làm sao mới có thể làm cho Tuyệt Hằng không nghi ngờ chút nào.

Nghĩ một lúc, anh nhìn Tuyệt Hằng, hít sâu một hơi nói: “Tôi tu luyện một công pháp rèn luyện thân thể tôi, làm cho thân thể của tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng mà cách tu luyện khá khắc nghiệt, thân thể sẽ bị tàn phá sau đó được hồi sinh lại, sẽ mở ra sự đột phá trong chiến đấu”

Giang Cung Tuấn khẽ nói.

“Trừ cái đó ra, tôi còn tu luyện một môn võ khác, môn võ này có thể tu luyện ra hai loại khí có thuộc tính khác hẳn nhau”.

Nói xong, Giang Cung Tuấn nâng hai tay lên. Bên trong tay trái là luồng khí của trời, bên trong tay phải là luồng khí của đất.

Hai loại khí xuất hiện làm cho Tuyệt Hằng ngạc nhiên trợn mắt.

“Thật thần kỳ”

Trong hiểu biết của anh ta, một người chỉ có thể tu luyện được một loại chân khí, trong cơ thể không thể có hai loại khí khác nhau như thế này được, bây giờ anh ta lại nhìn thấy một người trái đất đồng thời lấy ra hai loại chân khí.

Khuôn mặt anh ta thể hiện sự quyết liệt, nói: “Muốn có, tôi muốn có nó, mau nói cho tôi biết. Sau khi nói cho tôi rồi anh chính là người của Thiên Tuyệt, tôi đảm bảo với anh từ nay về sau không ai dám đối xử không tốt với anh.”

Tuyệt Hằng càng thèm muốn có được công pháp của Giang Cung Tuấn hơn.

“Được.”

Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu: “Tôi làm mẫu một lần, anh nhìn cho kĩ nhé”

“Được.”

Tuyệt Hằng nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Hai tay Giang Cung Tuấn nâng lên, trong lòng bàn tay là luồng khí quen thuộc. Ngay sau đó, hai luồng khí chậm rãi chạm vào nhau rồi hòa quyện lại.

Hai luồng khí hòa vào nhau phát ra âm thanh xì xèo như lửa cháy, trong nháy mắt hai luồng khí bắt đầu thay đổi.

Càn Khôn xoay chuyển, trời đất giao hòa, âm dương gặp nhau, sinh ra một lực chưa từng có. Khí trong cơ thể Giang Cung Tuấn không ngừng tuôn ra, trong nháy mắt đã gần cạn kiệt.

Sau khi dung hợp lại, nguồn lực đáng sợ đến mức người thi triển ra nó là Giang Cung Tuấn cũng không chịu được, bên ngoài cơ thể bắt đầu xuất hiện vết rách, máu tươi rướm ra ngoài.

“Tốt quá, sức mạnh này tuyệt quá.”

Tuyệt Hằng nhìn chằm chằm vào khối cầu đang được dung hợp trong lòng bàn tay Giang Cung Tuấn. Khí ở bên trong khối hình cầu mạnh mẽ đến mức anh ta cũng có thể cảm nhận được, điều này làm anh ta không thể tin nổi. Giang Cung Tuấn còn chưa bước vào cảnh giới thần thông mà đã thi triển ra nguồn khí mạnh mẽ đến vậy.

Nếu anh ta có thể học được, vậy sau khi mở niêm phong, anh ta sẽ tung hoành ở trái đất này.

Thái Thụy Anh cũng cực kinh hãi.

Khối hình cầu trong tay Giang Cung Tuần làm cho người ta cảm thấy thật đáng sợ. Nguồn khí này uốn lượn như có như không, làm cho xung quanh Giang Cung Tuấn có một từ trường đáng sợ.

Dưới chân núi có rất nhiều người. Đây đều là những võ giả đã rời khỏi cung Di Hoa, bọn họ chưa đi hẳn mà dừng dưới chân núi nửa ngày rồi.

“Cảm giác thật đáng sợ”

“Có chuyện gì thế này, sao lại có nguồn khí kinh khủng đến vậy?”

Tất cả mọi người đều cảm nhận được nguồn khí đáng sợ trên đỉnh núi. Trong lòng run lên.

Rắc rắc rắc.

Dưới ảnh hưởng của nguồn khí đó, ngọn núi cung Di Hoa bắt đầu có dấu hiệu sụp, mọi người dưới chân núi cuống lên.

“Không được rồi, chạy mau”

Những người này hoảng hốt chạy vội.

Trên đỉnh núi. Giang Cung Tuấn dung hợp hai nguồn khí trong cơ thể mình lại hình thành một loại sức mạnh mới, anh cố gắng hết sức để khống chế sức mạnh này, bởi vì sức mạnh này quá mạnh mẽ, quá khủng khiếp.

Mạnh đến mức anh sắp không khống chế nổi nữa.

“Ha ha.”

Tuyệt Hằng điên cuồng cười.

Quá mạnh. Sức mạnh này thật kinh khủng.

Một người còn chưa bước vào cảnh giới thần thông đã thi triển ra sức mạnh đáng sợ đến vậy, chỉ cần một cách đơn giản như vậy mà sức mạnh đã tăng lên không biết bao nhiêu lần.

“Được được, Giang Cung Tuấn, mau cho tôi biết chiêu này gọi là gì?”

Tuyệt Hằng xúc động đến mức người cũng run run, còn Thái Thụy Anh và những đệ tử khác cảm thấy sự đáng sợ bao trùm xung quanh, không nhịn được mà không ngừng lùi về sau.

Giang Cung Tuấn đứng trong đám phế tích. Anh nâng hai tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một khối cầu lớn tầm quả bóng rổ. Khối cầu phát ra ánh sáng lóa mắt.

Anh nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tuyệt Hằng, khó khăn nói: “Anh nghe kỹ nhé, chiêu này gọi là Càn khôn niết bàn”.

“Được được, Càn khôn niết bàn đúng là đỉnh thật. Được rồi, tôi đã biết sức mạnh của chiêu này rồi, có thể hủy được rồi, tôi có thể cảm nhận được nguồn khí bây giờ của anh không mạnh, nếu cứ cứng rắn thi triển chiều này sẽ tạo ra vết thương rất lớn cho anh, bây giờ anh đã bị bào mòn hết sức mạnh rồi, nếu đánh ra sẽ chết đấy”

Tuyệt Hằng nói, anh ta nghe thấy tiếng thở hổn hển của Giang Cung Tuấn.

anh ta không nghĩ rằng, Giang Cung Tuấn dùng chiêu này để đánh anh.

Bởi vì tuy chiêu này mạnh nhưng không đạt đến mức có thể giết được anh. Bây giờ anh ta đã đạt tới cảnh giới thần thông rồi, một chiêu này không đủ để giết anh. Nhưng mà, lúc này đột nhiên Giang Cung Tuần hét lên.

Quả cầu trong tay anh nhảy ra ngoài về hướng của Tuyệt Hằng.

Lúc này Tuyệt Hằng mới cảm thấy không ổn, khuôn mặt đen lại, nói: “Láo thật, muốn chết à?”

Mắng to một tiếng rồi nhanh chóng tránh đi, nhưng mà không kịp nữa rồi.

Bởi vì anh ta ở rất gần Giang Cung Tuấn, đột nhiên Giang Cung Tuấn ra tay, tốc độ của quả cầu lại nhanh trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt anh ta, rồi nổ mạnh vào người.

Lúc quả cầu nổ lên, anh ta bị nguồn khí đáng sợ ấy đánh trúng. Đoàng.

Đỉnh núi cung Di Hoa bị nổ, dư âm của vụ nổ như sóng biển, không ngừng lan ra. Nơi nó đi qua đều bị tiêu diệt.

Tuy rằng người ở dưới chân núi đã chạy vội đi từ lúc bọn họ cảm nhận được sự đáng sợ rồi, nhưng mà lực sát thương của chiêu này quá lớn, diện tích hủy diệt cũng lớn, nên một ít người đi chậm bị ảnh hưởng của vụ nổ làm chết.

Một lúc lâu sau cú nổ trời đất mới bình thường lại.

Phía xa cung Di Hoa, một đám võ giả ngừng lại nhìn mảnh đất bằng phẳng trên đỉnh núi, lại nhìn vào sự ảnh hưởng từ vụ nổ, khuôn mặt tràn đầy sự sợ hãi và ngạc nhiên.

“Sức công phá thật khủng khiếp”

“Không biết đã xảy ra chuyện gì”

“Giang Cung Tuấn ở trên đỉnh núi, bây giờ chỗ này bị hủy diệt rồi, có phải Giang Cung Tuấn gặp nguy rồi không?”