Cường Đại Chiến Y

Chương 984: Tuyệt vọng Tuyệt Hằng kinh ngạc




Linh khí ở trái đất vô cùng loãng, bây giờ lại có nhiều linh khí hội tụ như vậy. Có nghĩa là người đang luyện tập này có một cách thức rất cao cấp.

Anh ta tùy ý giơ tay, kình khí thoát ra ngoài.

Giang Cung Tuấn đang ở trong đám hỗn loạn kêu gọi Cửu Chuyển Kim bị nguồn lực này kéo lên, cơ thể không theo khống chế mà bay lên, cuối cùng rơi xuống trước người Tuyệt Hằng.

“Chưa chết sao?”

Thái Thụy Anh ngạc nhiên. Anh ta ra tay như thế nào anh ta biết rõ, đã đánh ở mức độ thần thông rồi không ai có thể sống nổi. Nhưng bây giờ Giang Cung Tuấn vẫn sống sót.

Cơ thể Giang Cung Tuấn rơi mạnh xuống đất, làm cho vết thương của anh nặng hơn, anh không thể kiềm chế được mà phun máu tươi, phun mấy lần làm máu tươi nhiễm đỏ mặt đất.

“Giang Cung Tuấn…”

Nhìn thấy Giang Cung Tuấn còn sống, Giang Vô Song định đi sang, muốn đỡ Giang Cung Tuấn đang ngã quỵ đứng dậy.

Nhưng cô còn chưa đến gần đã bị đánh bay ra ngoài, tiếp tục bị thương.

Cô khó khăn đứng dậy, nhìn đám người Tuyệt Hằng, Thái Thụy Anh, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc các người muốn làm gì?”

Tuyệt Hằng không để ý đến Giang Vô Song.

Anh ta đi về phía Giang Cung Tuấn, dẫm lên người anh rồi cúi xuống nói: “Thằng nhóc kia, tập luyện bằng cách nào thế?”

Anh ta là đệ tử lớn nhất của phái Thiên Tuyệt. Nhưng ở trái đất bao lâu rồi anh ta cũng không thể nào trong một khoảng thời gian ngắn mà hội tụ được linh khí đất trời nhiều đến vậy. Thế mà một thằng nhóc của trái đất lại làm được.

Chuyện này có nghĩa rằng kỹ thuật mà Giang Cung Tuấn lấy để luyện tập còn cao cấp hơn của phái Thiên Tuyệt.

Anh ta phải biết được.

Ngực Giang Cung Tuấn bị dẫm lên. Đau đớn làm khuôn mặt anh vặn vẹo.

Anh cảm thấy vô cùng tức giận, muốn phản kháng lại, nhưng mà vừa kêu gọi khí trong người mình thì trong cơ thể lại truyền đến đau nhức như bị kim châm vậy, sự đau nhức làm cho chút khí anh vừa mới hội tụ lại tiêu tán ngay lập tức.

Bị nhục nhã. Bao nhiêu năm ra đời đến giờ, chưa bao giờ anh phải chịu nhục thế này.

“Đồ rùa kia”

Anh ta mắng to, bên trong hàm răng cũng đầy máu tươi. “Thả anh ấy ra”.

Giang Vô Song dùng hết sức để cái cơ thể tàn tật của cô xông lại, ra tay với Tuyệt Hằng, nhưng mà chưa tới gần Tuyệt Hằng đã bị hơi thở của anh ta đẩy lùi, chỉ với hơi thở này đã làm cho cô hộc máu.

Tuyệt Hằng mạnh đến quá đáng, mạnh đến mức khiến cho mọi người tuyệt vọng.

“Sao Chiêu Tử Vương, Bách Hiểu Sinh còn chưa xuất hiện?”

“Nếu không xuất hiện, võ giả trái đất xong đời rồi.”

Không ít người đều đang cầu trời khấn phật, cầu cho Chiêu Tử Vương, Bách Hiểu Sinh đến nhanh, đánh bại những người này.

Giang Cung Tuấn bị người ta dẫm dưới chân, đến động cũng không động được.

“Xương cốt cứng đến vậy sao?”

Sắc mặt Tuyệt Hằng tối lại: “Tôi cũng muốn nhìn xem, xương cốt cô cứng đến mức nào! Anh ta nhấc chân, đạp một phát vào cổ chân Giang Cung Tuấn.

Rắc. Chỉ nghe thấy tiếng xương gãy vang lên.

“A” Giang Cung Tuấn đau đớn kêu lên, đau đến mức đôi mắt trừng lớn.

“Nói nhanh, anh tập luyện bằng kỹ thuật gì?” Tuyệt Hằng lại ép hỏi.

Nhưng mà, trừ tiếng hét duy nhất ấy, Giang Cung Tuấn không mở miệng thêm nữa. Tuyệt Hằng lại công chân, anh ta không ngừng đập mạnh.

Khiến cho tứ chi của Giang Cung Tuấn đều bị gãy.

Giang Cung Tuấn ngất đi vì quá đau đớn. Cách đó không xa, khuôn mặt đám võ giả tái nhợt đi. Đan Thiến giơ tay che miệng để mình không phát ra âm thanh, nhưng mà cô không kiềm chế được nước mắt. Cô muốn đi cứu Giang Cung Tuấn, nhưng thực lực của cô quá kém, bây giờ cô đi sang chính là tìm đường chết.

Y Đình Nhi cũng cuống cuồng lên, cô nhìn xung quanh tìm kiếm Giang Vô Song, bảo Giang Vô Song nghĩ cách, nhưng mà Giang Vô Song bây giờ cũng đã bị thương nặng, chỗ này chồng chỗ khác.

Giữa một đám võ giả. Giang Thời mang theo hai người cực giỏi của Giang Triều, nhìn Giang Cung Tuấn bị tra tấn. Bọn họ cũng muốn ra tay cứu giúp. Nhưng mà thực lực của bọn họ đều rất thấp, mới bước vào cảnh giới thứ chín, nhưng còn dựa vào vật bên ngoài mới được.

Chỉ cần là Thái Thụy Anh cũng sẽ giết bọn họ trong một giây thôi. Chứ nói gì đến người mạnh hơn Thái Thụy Anh nhiều lần là Tuyệt Hằng. Khả năng chịu đựng của Giang Cung Tuấn vượt qua dự đoán của Tuyệt Hằng.

“Thằng nhóc kia, đúng là coi thường anh rồi, đúng rồi, xem như là tiền mừng ngày hôm nay đi, nghe nói hôm nay anh cưới ba cô vợ, tôi cũng muốn nhìn xem anh có thể kiên trì đến lúc nào.”

Tuyệt Hằng cười nhạt, sau đó lại tiếp tục giơ tay dùng lực. Giang Vô Song đang ngã quỵ ở phía xa bị một lực lượng cuốn lấy.

Cơ thể Giang Vô Song ngã quy bên cạnh người Giang Cung Tuấn.

Tuyệt Hằng rút kiếm. Đây là một thanh kiếm cực sắc bén, anh ta đặt thanh kiếm lên cổ Giang Vô Song, khuôn mặt tỏ ra nghĩ ngợi nói: “Giang Cung Tuấn, nếu tôi giết cô ta, anh có đau lòng không?”

“Muốn giết cứ giết, không cần nhiều lời.”

Khuôn mặt Giang Vô Song tái nhợt.

Chết à? Cô không hề sợ. Có thể chết cùng một chỗ với Giang Cung Tuấn cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

Cô cố gắng hướng về phía Giang Cung Tuấn, giơ tay kéo tay anh. Tứ chi của Giang Cung Tuấn đều bị phá, tất cả đều là máu, Giang Vô Song ôm lấy anh, máu tươi dính đầy tay cô.

“Giang Cung Tuấn.”

Cô đau lòng gọi tên anh. Cô bắt được Giang Cung Tuấn.

Nhưng mà Tuyệt Hằng lại giơ tay, lực lượng trên tay anh ta mạnh mẽ tách hai người ta, anh ta cầm kiếm, tiếp tục đi về phía Giang Vô Song, mũi kiếm sắc bén xoẹt qua khuôn mặt trắng bệch của cô.

Kiếm đâm vào da cô, làm trên khuôn mặt xuất hiện một vết thương rất ghê người. Giang Vô Song đau đớn kêu lên. Lúc này, Giang Cung Tuấn gần như hôn mê rồi, tiếng hét đầy khổ sở và đau đớn của Giang Vô Song làm anh tỉnh lại một chút.

Anh muốn đứng lên nhưng không còn sức lực nữa. Ngay cả sức để mở mắt cũng không có.

“Giang Vô Song, cô sao rồi?”

Yết hầu anh hơi di chuyển, phát ra âm thanh chỉ có anh nghe thấy được.

“Thằng nhóc, sức chịu đựng không tồi, đến bây giờ rồi vẫn có thể tỉnh táo được”

Giọng nói của Tuyệt Hằng truyền đến. Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu. Anh nâng Cửu Chuyền Kim đến mức cao nhất. Cửu Chuyền Kim chính là môn võ rèn luyện cơ thể tốt nhất, mức độ tàn phá ở cấp giữa, trong chiến đấu có thể tạo ra đột phá.

Giang Cung Tuấn dùng sức chín trâu hai hổ, mạnh mẽ đứng dậy rồi khoanh chân ngồi xuống đất. Bây giờ hai chân của anh như vô dụng rồi, dưới đùi không còn cảm giác nữa, đau đến chết lặng. Nhưng mà anh vẫn cố gắng ngồi dậy.

Anh nhìn thấy Giang Vô Song nằm trên mặt đất, khuôn mặt toàn máu, nhìn thấy có võ giả bị đánh xuyên qua người, đã không còn hơi thở nữa, anh hít sâu một hơi.

Anh mệt mỏi ngẩng đầu, nhìn Tuyệt Hằng gian nan nói: “Muốn biết kỹ thuật của tôi thì thả mọi người ở đây đi, để cho bọn họ an toàn rồi tôi sẽ cho anh biết cách”

Nghe thấy vậy, Tuyệt Hằng nhìn các võ giả, nhàn nhạt nói: “Còn không mau cút đi?”

Những người này như được miễn tội chết, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi. Thậm chí bọn họ còn không thèm liếc nhìn Giang Cung Tuấn, người đã cứu bọn họ một cái.

“Anh Giang.”

Đan Thiển và Y Đình Nhi không muốn rời đi, hai người tiến lại gần, nhìn Giang Cung Tuấn, người có thể chết bất cứ lúc nào.

Giang Cung Tuần nhìn hai người nói: “Đưa, đưa Giang Vô Song rời đi.”

Lúc này, Giang Vô Song đã đứng dậy. Khuôn mặt cô toàn là máu, nhìn Giang Cung Tuấn khóc.

“Giang Cung Tuấn, xin lỗi, tôi.”

Giang Cung Tuấn mệt mỏi lắc đầu, ý bảo cô đừng nói chuyện.

“Vi Lam ở…”

“Được rồi, đưa cô ấy đi.”

Giang Cung Tuấn lại nói.

“Anh Giang, vậy còn anh?” Đan Thiến hỏi.

Giang Cung Tuấn không còn sức lực nói: “Tôi có tính toán riêng.”

Lúc này hai người mới mạng Giang Vô Song rời đi.

Giang Cung Tuần nhắm hai mắt lại, bắt đầu dùng toàn bộ ý nghĩ để gọi Cửu Chuyển Kim chữa thương.