Cường Đại Chiến Y

Chương 766: Vẫn là tám mươi mốt kim nghịch thiên dễ dùng




Tơ thép bốn phía xung quanh tạo thành một cái lưới, dồn ép Giang Cung Tuần vào một góc.

Lúc này, tơ thép đang không ngừng co lại, gắt gao siết chặt Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn phát động toàn lực, lưới thép trên người anh cũng bị lay động.

Thế nhưng, sợi tơ thép này rất quỷ dị, có tính đàn hopif, sau khi bị lay động, lại có vào, siết chặt Giang Cung Tuấn hơn.

Giang Cung Tuấn có Kim Cương Bất Phôi Thần Công hộ thân, nhưng bây giờ tầng ánh sáng màu vàng bên ngoài cơ thể của anh đã bị phá vỡ, tơ thép đang siết chặt vào da thịt của anh.

Anh gồng mình, mặt nổi đầy gân xanh.

Kim Cương Bất Phôi Công đã được thi triển đến cực hạn.

Mặc cho tơ thép quỷ dị như thế nào, cũng không hoàn toàn vây siết anh. “Phá cho ta!”.

Giang Cung Tuấn gầm lên giận dữ.

Sức mạnh toàn thân bộc phát.

Lưới thép đang vây siết anh, trong nháy mắt bị phá bung.

Một màn này, thông qua màn hình giám sát nhìn thấy rất rõ ràng.

“Chậc chậc, không tầm thường”

Gia Cát Nhị thấy cảnh này, không khỏi tán thưởng nói: “Không hổ là Kim Cương Bất Phôi Thần Công, vậy mà có thể phá rách lưới thiên của tôi, nhưng, lúc này chỉ vừa mới bắt đầu thôi, để tôi nhìn xem, thằng nhóc cậu kiên trì được bao lâu?

Giang Cung Tuấn sau khi phá rách lưới thiên cơ, lúc này mới thở phào một hơi.

Anh đưa tay lau mồ hôi trên mặt, quét mắt nhìn bốn phía xung quanh.

Bốn phía xung quanh đều là tường đồng vách sắt.

Lúc trước anh đã thử qua, cho dù là kiếm khí của Thập Tam Kiếm, cũng không thể phá vỡ được. Anh không hiểu trận pháp, cũng không biết nguyên lý trong đó, anh thận trọng đi đến chỗ lối đi phía trước đã bị bịt kín. Vận chân khí Thiên Cương đến cực hạn, đánh một chưởng ra.

Râm!

Chưởng lực kinh khủng rơi trên bức tường sắt.

Trong nháy mắt, mặt đất rung chuyển.

Thế nhưng, tường sắt vẫn không hề lay động chút nào. “Đáng chết, rốt cuộc là chế tạo từ vật liệu gì không biệt, đánh thế nào cũng không vỡ”

Trong lòng Giang Cung Tuấn bỗng cảm thấy sốt ruột. Bây giờ ngoại trừ anh ra, tất cả mọi người, đều đã bị bắt.

Anh nhất định phải tìm được đường ra, mau chóng đi cứu người, nếu không, tính mạng của những người này sẽ gặp nguy hiểm.

Lần này anh đến, là vì muốn cứu người.

Cho dù không thể cứu được người trở về, thì những người đi cùng anh đến đây, anh nhất định phải mang họ bình an trở về.

Trong lúc Giang Cung Tuấn đang chìm trong suy tư, suy nghĩ phải thoát ra như thế nào, anh loáng thoáng nghe được tiếng vang, dường như là âm thanh chuyển động của bánh răng.

Ngay sau đó, cửa sắt phía trước nhanh chóng mở ra.

Một vài người đã cầm kiểm xông vào.

Ở một căn phòng khác.

Gia Cát Nhị vừa cười vừa nói: “Những người đá này được chế tạo cẩn thận, cho dù là một cường giả siêu cấp, cũng sẽ bị ép chết.”

Ân Dương Lãng thông qua màn hình giám sát nhìn những người đã xuất hiện.

Tổng cộng có mười tám người đá.

Ông ta nghi hoặc, những người đá này không có năng lượng, tại sao lại có thể di chuyển được?

Gia Cát Nhị dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Âu Dương Lãng, vừa cười vừa nói: “Đây là kỹ thuật cổ đại kết hợp với công nghệ cao tạo ra, hay nói một cách đơn giản, chính là người máy, thế nhưng những người đá này có điểm khác người máy, chờ xem kịch vui đi.”

“Ừm”.

Âu Dương Lãng chậm rãi gật đầu.

Giang Cung Tuấn nhìn thấy những người đá xông đến, trong tay bọn chúng đều đang cầm một thanh kiếm đá rất to, mặt đất rung chuyển.

Anh hơi lùi lại phía sau.

Thế nhưng lùi một một chút lại tiến vào trong cung điện, trận pháp lại khởi động, mũi nó lại ùn ùn bắn ra.

Một lần nữa thị triển Kim Cương Bất Phôi Thần Công, chống lại mũi nỏ.

Lúc này, mười tám người đá cũng đã lao đến.

Giang Cung Tuản nghĩ nhân lúc cửa sắt mở ra sẽ xông ra ngoài, thế nhưng người đã vừa đi vào, cửa sắt đã khép lại ngay tức khắc.

Một tên người đá trong số đó vung kiếm chém đến. Giang Cung Tuấn không sợ, giơ tay đỡ một chiêu này.

Tay anh bắt được kiểm đá, trong nháy mắt này, anh cảm thấy một áp lực đáng sợ.

Nhất thời, anh có chút không thể chống đỡ được áp lực ấy, vội vàng buông tay ra, đồng thời đánh ra một chưởng, tấn công người đá.

Người đã bị chấn động đẩy lui vài mét.

Thế nhưng lại không hề vỡ thành từng mảnh.

Giang Cung Tuấn khiếp sợ trong lòng. Anh là võ giả cảnh giới thứ tám, một chương đánh ra, cho dù là một ngọn núi, cũng phải nứt. Bây giờ đánh lên thân người đá, lại không thể khiến nó vỡ thành mảnh. Cái này rốt cuộc là được làm từ cái gì?

Thời điểm anh vẫn còn đang khiếp sợ trong lòng, một người đá khác cũng phát động tấn công.

Người đá này rất có điểm đặc biệt, tấn công Giang Cung Tuấn từ nhiều phía, mà Giang Cung Tuấn vận công lực đến cực hạn, thể nhưng cũng chỉ có thể khiến đám người đá lung lay lui lại vài bước, không thể hủy diệt chúng hoàn toàn được.

“Đáng giận!”

Thời điểm anh bị phân tâm, sau lưng liền bị kiểm đá đánh trúng.

Cho dù có Kim Cương Bất Phôi Thần Công hộ thân, anh cũng cảm thấy rất khó chịu, cảm giác phía sau lưng mình như có một ngọn núi lớn chèn ép, huyết khí trong cơ thể của anh cuộn lên.

“CMN!”

Giang Cung Tuấn mắng to, đồng thời nhanh chóng né tránh.

Mà Âu Dương Lãng thông qua màn hình giám sát nhìn thấy cảnh này, không khỏi cười ha ha thành tiếng: “Tiên sinh, Trần Thiện Cơ này của ông quả nhiên lợi hại”

“Đó là điều tất nhiên Gia Cát Nhị mặt đầy đắc ý, nói: “Đây chính là tuyệt học gia truyền của dòng họ Gia Cát nhà chúng tôi, tôi kết hợp với công nghệ hiện đại cao, khiến uy lực của Trần Thiên Cơ tăng thêm một bậc, là một trong những biến hóa của Trận Thiên Cơ, nếu như Giang Cung Tuấn có thể phá hủy mười tám người đá này, thì thứ đang đợi cậu ta đằng sau sẽ càng kinh khủng hon.”

Âu Dương Lang cười nói: “Trận pháp đáng sợ như vậy, cho dù là cảnh giới thứ tám, cũng sẽ bị ép chết tươi.”

“Cứ chờ xem kịch là được rồi”

Hai người đang xem kịch.

Mà Giang Cung Tuấn, thì đang lâm vào khổ chiến.

Anh không còn Hình Kiếm, không thể thi triển Thiên Tuyệt Thập Tam Kiểm được.

Anh bây giờ cũng chỉ có thể vận dụng Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng.

Thế nhưng lĩnh ngộ của anh về Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng không sâu, lúc trước cũng mới chỉ học được hai chưởng.

“Rầm!”

Chưởng lực đáng sợ đánh ra.

Một chưởng ấn hư ảo quét qua, rơi xuống một tên người đá.

Người đá này nháy mắt bị đánh bay, đập vào vách tường phía xa, sau đó ngã âm xuống đất.

Người đã không vỡ thành từng mảnh, lại đứng dậy một lần nữa, lao về phía của Giang Cung Tuấn.

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn càng ngày càng nghiêm trọng.

Anh biết nơi này bố trí thiên la địa võng, thế nhưng anh đã quá coi thường Âu Dương Lãng rồi.

Đúng lúc này, từ trong ống tay áo của anh rơi ra một sợi tơ thép.

Sợi tơ thép này là do tám mươi mốt kim nghịch thiên tạo thành.

Anh cầm sợi tơ thép, xuất hiện ở sau lưng một tên người đá, tơ thép cuốn quanh đầu nó, anh bỗng dùng sức kéo mạnh ra sau.

Chân khí đáng sợ không thể làm người đá vỡ vụn, nhưng lúc này, đầu của người đá đã bị sợi tơ thép do tám mươi mốt kim nghịch thiên cắt rời rơi xuống đất.

Sau khi cắt xong, Giang Cung Tuấn mới nhìn lại, bên trong người đá, có cơ quan kết cấu rất chặt chẽ cùng một số bảng mạch.

Vẫn là tám mươi mốt kim nghịch thiên dễ dùng”

Giang Cung Tuấn nhếch miệng, nở một nụ cười nhàn nhạt.

Sau đó, anh nhanh chóng xuất thủ.

Thời gian không đến một phút, mười tám người đá nằm rải rác trên mặt đất, biến thành một đống phổ thạch.

Thấy cảnh này, Gia Cát Nhị giận tím người, quát: “Thằng khốn kiếp, cái này chính là người đá do tao cẩn thận chế tạo đấy!”. Gia Cát Nhị nổi giận.

Ngay lúc Giang Cung Tuấn đang thở dài một hơi, Trần Thiên Cơ lại một lần nữa xuất hiện biến hóa.

Giang Cung Tuấn lại nghe được âm thanh bánh răng chuyển động. Không đợi anh kịp phản ứng, trên vách đá bỗng xuất hiện một cái gương.

Một cái, hai cái, mười cái…

Nháy mắt, bốn vách đá xung quanh tất cả đều là gương.

Đúng lúc này, trên đỉnh xuất hiện một tia sáng.

Tia sáng xuất hiện, nháy mắt chiếu vào gương, tấm gương bắt đầu phản xạ lại ánh sáng.

Trong khoảnh khác, cung điện dưới lòng đất bỗng trở nên sáng chói.

Ánh sáng rất chói, đâm vào mắt khiến Giang Cung Tuấn không thể mở mắt ra được, cho dù ngay cả khi đã nhắm mắt, anh cũng cảm thấy rất đau.

“Ong ong ong” Giang Cung Tuấn vừa nhắm mắt lại, liền nghe thấy bốn phía xung quanh truyền đến âm thanh ong ong ong. Âm thanh này, quấy nhiễu thính lực của anh.

Anh muốn mở mắt ra xem tình hình, thế nhưng vừa mở mắt, hai mắt đã bị ánh sáng đâm mạnh vào khiến anh cảm thấy đau nhói.

Hai mắt bất giác lại nhắm nghiền.

Một cây trường mẫu bay đến, tấn công từ phía sau anh, cho dù có Kim Cương Bất Phôi Thần Công hộ thân, anh cũng bị sức mạnh khủng khiếp này làm cho loạng choạng lui lại mấy bước.