Cường Đại Chiến Y

Chương 690: Đại hội trao đổi võ thuật quốc tế




Nhớ đến việc trăm năm trước thua trận, không phải Khải Tâm không bị ảnh hưởng.

Trận chiến ấy, ông ta thua cuộc vẫn luôn nghẹn khuất trong lòng ông ta.

Sau khi thất bại, ông ta trở về nước Đại Ưng, bắt đầu điên cuồng bế quan, luyện võ hết mình, mục đích chỉ có nâng cao thực lực của bản thân, báo thù, rửa hận.

“Trăm năm rồi”  Khải Tâm ngồi trên ghế, nhìn về phía xa xa, khuôn mặt ông ta vừa thản nhiên vừa ưu sầu, thở dài nói: “Không biết đã qua trăm năm rồi, người năm đó đánh bại ta còn sống hay không, nếu còn sống, chắc chắn trăm năm qua cũng sẽ không dậm chân tại chỗ.

Khải Tâm biết, người đánh bại ông ta năm đó chắc chắn sẽ không dậm chân tại chỗ, chắc chắn cũng đã tiến lên.

Cũng vì điều này mà mấy năm nay ông ta không dám làm chuyện gì thiếu suy nghĩ cả.

Bởi vì, ông ta sợ thất bại. “Cổ Môn…” Ông ta nhẹ giọng thì thào. Ông ta nhớ rõ, người đánh bại ông ta tự xưng tên là Cổ Môn. Ông ta vẫn còn nhớ rõ, người đó họ Mộ Dung. Trăm năm trước mới chỉ bốn mươi tuổi, thực lực đã cực kỳ khủng bố. Mà trăm năm trước ông ta đã tám mươi tuổi rồi. Năm nay ông ta đã một trăm tám mươi tuổi. Ông ta biết, ông ta chẳng sống được bao lâu nữa.

Cho dù ông ta đã là kỵ sĩ Thần, là pho tượng trong lòng mọi người, thực lực lớn mạnh, nhưng mà thời gian trôi đi, với tình huống cơ thể ông ta như bây giờ, có lẽ không quá ba năm nữa tự nhiên sẽ chết.

“Không còn thời gian nữa” Khải Tâm khẽ thì thào. Nếu không báo thù, ông ta sẽ đem theo nuối tiếc xuống dưới mồ. “Khải ơi”. Ông ta mở miệng gọi.

Giọng nói của ông ta vừa vang lên, một bóng người nhẹ nhàng lại nhanh chóng tiến vào.

Người này giống như một bóng dáng mờ nhạt khác, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện bên người Khải Tâm, người này quỳ xuống, cúi đầu, giọng nói trầm thấp, tang thương truyền đến: “Chủ nhân”.

“Khải à, ta đã kéo dài hơi tàn hơn trăm năm, sống đến một trăm tám mươi tuổi, chỉ còn tầm hai năm nữa, đại nạn của ta sẽ xuất hiện, dựa theo tính toán của chính mình, ta còn có thể sống được ba năm nữa thôi”

Khải Tâm nhẹ nhàng nói.

Sống đến gần hai trăm tuổi rồi, chuyện gì ông ta cũng đã trải qua, kiến thức cũng đã tiếp nhận rất nhiều, đến với cuộc đời này cũng không còn gì tiếc nuối nữa.

Nhưng ông ta vẫn còn một tiếc nuối lớn nhất.

Người tên Khải kia vẫn cúi đầu, quỳ một gối trên mặt đất, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ yên lặng lắng nghe lời nói của Khải Tâm.

“Trăm năm qua ta vẫn có một tiếc nuối tiếc nuối này đã ở cùng ta cả trăm năm, tiếc nuối này cũng trở thành tâm bệnh, không giải quyết được việc này, ta chết không nhắm mắt”.

“Khải à, ta giao cho cậu một việc.” “Chủ nhân, ngài cứ phân phó”

“Cậu hãy thay ta triệu tập các cao thủ trên thế giới, tới đỉnh Olympia trao đổi võ thuật một lần”.

Nghe vậy, Khải không thể không ngẩng đầu lên.

Ông ta cũng là một ông già, tuổi tác cũng không hơn kém Khải Tâm bao nhiêu, khuôn mặt ông ta mang theo sự chần chừ, muốn nói lại thôi, nghĩ một lúc, ông ta nói: “Chủ nhân, người định làm như vậy thật sao? Một khi người đã ra tay, lực lượng còn lại bên trong cơ thể sẽ tiêu tan rất nhanh, vậy đến cả ba năm cũng không nổi”.

“Sống đủ dài rồi, chung quy vẫn phải tìm một việc muốn làm, trước khi chết cuối cùng có thể giải quyết được tâm bệnh đã ở trong cơ thể ta trăm năm qua, nhớ kỹ, trọng điểm mời đến các võ giả môn võ cổ ở Đại Lan đấy, như vậy đi, cậu tự mình đến Đại Lan một chuyến, tìm ra võ giả mang học Mộ Dung, mời ông ta đến tham gia hội trao đổi võ thuật lần này. Ở đại hội, ta sẽ đánh bại ông ta một cách quang minh chính đại”

“Rõ” Khải gật đầu.

“Không chỉ Đại Lan, gửi tin tức đến toàn bộ các cao thủ trên toàn thế giới đến Olympia, nếu năng lực lớn mạnh, nhà họ Khải chúng ta sẽ tặng cho Chúng Thần kiếm, đồng thời có thể nhận được một nửa số gia sản của nhà họ Khải.”

“Cái gì, Chúng Thần kiểm á?”

Trong mắt Khải đầy sự khiếp sợ: “Chủ nhân, người hãy suy nghĩ kĩ đi, đây là tượng trưng cho kỵ sĩ chúng ta, tặng ra bên ngoài, những kỵ sĩ khác sẽ không còn tín ngưỡng.”

Khải Tâm hơi phất tay, cắt lời của Khải.

“Ta đã nghĩ chuyện này rất kỹ rồi, mấy trăm năm nay cũng chưa sinh ra một linh hồn kỵ sĩ nào đủ mạnh, cũng không ai có thể nắm được Chúng thần chi kiểm trong tay, hơn nữa đây chỉ là một chảo dầu, cho dù ta có đưa tặng, người ngoài cũng chưa chắc có thể đem thanh kiếm này đi. Ta chỉ muốn trước khi chết đánh một trận thoải mái với toàn bộ các cao thủ trên toàn thế giới, để lại cho thế hệ sau một chấm tròn kết thúc hoàn mỹ.”

“Rõ, thuộc hạ lập tức đi làm”. Khải không ở lại đây lâu, ông đứng dậy, xoay người bước ra ngoài.

Khải Tâm cũng bước ra ngoài, đứng ở trên tường của tòa thành, nhìn xa xăm.

Lúc này, trên khuôn mặt già nua có sự kiên định chưa từng thấy.

“Lúc này, ta phải lập uy cho giới kỵ sĩ, khiến cho toàn bộ thế giới biết rằng, kỵ sĩ mới là những kẻ mạnh nhất đang tồn tại”.

Mà lúc này, Giang Cung Tuấn đang nghỉ ngơi ở tòa thành của hoàng gia Đại Ưng.

Không biết ngủ được bao lâu, anh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Anh mơ hồ đứng dậy, cầm lấy điện thoại nhìn xem, phát hiện người gọi là Mộ Dung Xung.

Anh không khỏi nhíu mày, thầm nói: “Thời điểm này, anh trai của nhà Mộ Dung gọi điện thoại đến làm gì vậy, chẳng lẽ thủ đô xảy ra chuyện gì rồi”. Hãy tìm đọc trang chính ở [ trùmtr uyện.c om ]

Nghĩ vậy, anh khẩn trương hẳn lên.

Nhanh chóng nhận cuộc gọi, anh không nhịn được hỏi: “Anh Mộ Dung, có chuyện gì thế, có phải thủ đô đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Mộ Dung: “Không phải đâu, tôi mới nghe được một tin tức, muốn hỏi xem anh đã biết hay chưa”

“À, có tin tức gì thế?” Biết được không phải thủ đô xảy ra chuyện gì không may, Giang Cung Tuấn thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Anh đang ở Đại Ưng?” “Đúng vậy, sao thế?”. “Anh đối đầu cùng ông già nóng tính Khải Tâm kia sao?” “Khải Tâm là ai?” Giang Cung Tuần ngạc nhiên hỏi.

Mộ Dung Xung giải thích: “Khải Tâm là đại tướng của đội quân kỵ sĩ nước Đại Ưng, trăm năm trước ông ta dẫn theo một đội kỵ sĩ tiến công Đại Lan, cuối cùng bị tôi đánh bại, tôi nghĩ ông ta đã chết từ lâu rồi, không ngờ vẫn còn sống, tôi vừa mới nhận được tin tức nói Khải Tâm tổ chức một lần cho các võ giả trao đổi võ thuật với nhau. Địa điểm ở ngay nước Đại Ưng, đỉnh Olympia đấy, mà lần này nếu ở trong đại hội trao đổi võ thuật đánh thắng được ông ta, sẽ có được một nửa khối tài sản của nhà họ Khải, còn nhận được Chúng Thần kiếm.

Mộ Dung nói các tin tức một cách đơn giản nhất cho anh nghe. Sau khi Giang Cung Tuấn biết được, anh khá ngạc nhiên. Sao anh không biết đến chuyện này vậy?

“Giang Cung Tuấn, lần này anh đến Đại Ưng, xuất hiện trong tầm mắt của Khải Tâm, ông ta mới nhớ ra phải tổ chức đại hội so tài võ thuật lần. này, chắc chắn ông ta sẽ gửi lời mời cho tôi, muốn tôi đi tham gia hội võ lần này, muốn ở trong đại hội này đánh bại tôi. Cách đây trăm năm đã bị sỉ nhục, tôi nói trước với anh, lần này tôi sẽ không đi đâu, vừa lúc anh đang ở Đại Ưng, anh đại diện cho võ giả của nước Đại Lan tham chiến đi.”

Mộ Dung trịnh trọng nói: “Đây cũng không phải trò đùa đâu, tôi nghe nói, lần này toàn bộ các cao thủ, người tài trên thế giới này đều tham gia, anh phải bảo vệ tôn nghiêm của giới võ giả vào thời điểm mấu chốt như thế này đấy, ngàn vạn lần không được thua trận, còn có Chúng Thần kiếm nữa, đây là tín ngưỡng của kỵ sĩ, có vị trí cực cao trong lòng của các kỵ sĩ. Hơn nữa thanh kiếm này còn có uy lực rất mạnh, anh phải đạt được vị trí đầu tiên, đem thanh Chúng Thần kiếm này về đấy.”

“Nghe nói kỵ sĩ chỉ nghe theo lệnh của Chúng Thần kiếm”

“Nắm Chúng Thần kiếm cũng giống như nắm được toàn bộ kỵ sĩ. trong tay”

Mộ Dung nói cực kỳ nhiều.

“Đi, tôi biết rồi, nếu thời điểm đại hội bắt đầu tôi còn chưa rời khỏi Đại Ưng, vậy tôi sẽ đến tham gia một chút, bàn luận về võ thuật với các cao thủ trên toàn thế giới”

“Được rồi, cúp máy đây” Mộ Dung cúp máy. Giang Cung Tuần túy ý để điện thoại ở một bên.

“Đại hội võ thuật quốc tế, đại hội này còn phấn khích hơn nhiều so với đại hội ở Thiên Sơn ngày đó”.

Giang Cung Tuấn nghĩ ngợi một lúc rồi không nghĩ nữa.

Anh định nhanh chóng rời khỏi đây thăm dò chuyện của Khai Hiểu Đình.

Sau khi giải quyết sẽ xem xét xem có tham gia đại hội võ thuật quốc tế lần này hay không, nếu kịp thì sẽ tham gia.

Nếu không kịp, anh cũng chỉ có thể không tham gia, sớm ngày trở về Đại Lan, giải quyết vấn đề bên trong Đại Lan mới là chuyện quan trọng nhất.