Cường Đại Chiến Y

Chương 661: Giết hay không giết




Đường Sở Vị nói, dọa cho Giang Vô Song giật mình. Cô ta không ngờ Đường Sở Vị có thể nói ra những lời như vậy.

“Sở Vi, cô thế này là có ý gì?” Cô ta nghi hoặc nhìn Đường Sở Vi.

Đường Sở Vi cười cười: “Đùa thôi. Nhưng mà Vô Song, cô thực sự phải cố gắng lên. Hiện tại kẻ địch của Giang Cung Tuấn rất nhiều, chỉ khi giải quyết được những phiền toái này thì mới có thể thực sự về ở ẩn được, nếu không anh ta không thể nào có được cuộc sống yên ổn”.

“Tôi biết” Giang Vô Song cũng không suy nghĩ nhiều, cô ta lộ ra vẻ mặt lo lắng, nói: “Tôi cũng rất muốn giúp Giang Cung Tuấn, tôi cũng rất cố gắng, thế nhưng thực lực của tôi quá kém, nhà họ Giang căn bản không có ai tin phục tôi. Hơn nữa Giang Lưu … ai”

Giang Vô Song thở dài bất đắc dĩ một tiếng. Đường Sở Vi yên lặng lắng nghe, không nói chuyện.

Tuy rằng cô không thoải mái với Giang Vô Song, thế nhưng Giang Vô Song thực sự rất thông minh. Có cô ta giúp đỡ Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn có thể đỡ lo lắng hơn rất nhiều.

Mà cô cũng nhìn ra được, Giang Vô Song thích Giang Cung Tuấn.

Chỉ cần Giang Vô Song có thể ngồi vững trên chiếc ghế trưởng tộc nhà họ Giang, như vậy với danh vọng nhà họ Giang, có thể mượn hơi được không ít môn phái Cổ Võ hoặc là gia tộc Cổ Võ..

“Tôi còn có chuyện khác, tôi đi trước đây”. Đường Sở Vi không dừng lại ở nhà họ Giang mà xoay người rời đi.

Giang Vô Song nhìn bóng lưng Đường Sở Vi, không khỏi nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao mình cảm giác Đường Sở Vi đã thay đổi rất nhiều, thay đổi đến mức xa lạ, không còn là Đường Sở Vị trước kia nữa!”.

Cô ta lắc đầu, cũng không suy nghĩ nhiều. Đường Sở Vi rời khỏi nhà họ Giang. Cô thuê một phòng tổng thống ở một khách sạn năm sao trong Thủ đô. Cô rút điện thoại, gọi cho người phụ trách Vương Thiên Điện ở Thủ đô. Sau khi gọi điện thoại, cô chờ ở trong phòng.

Khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Đường Sở Vi đi ra mở cửa. Đứng ở bên ngoài là một người đàn ông, người này mặc một chiếc áo khoác màu đen, đầu đội mũ, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ màu đen.

“Vào đi.” Đường Sở Vi xoay người đi vào trong. Người đàn ông đi theo phía sau lưng. Trong phòng, Đường Sở Vi ngồi trên ghế sô pha. Người đàn ông đeo mặt nạ, mặc áo khoác đen đứng một bên. Đường Sở Vi nhìn anh ta một cái, phân phó: “Bỏ mặt nạ xuống.”

“Chuyện này?”

Người đàn ông hơi do dự, chợt một giọng nói khàn khàn truyền đến: “Thiếu chủ, theo quy củ. của bản môn, trong bất kỳ tình huống nào cũng phải đeo mặt nạ, không thể dùng khuôn mặt thật của mình đi gặp người khác.”

Viu! Anh ta vừa dứt lời, một thanh kiếm màu đen đã gác trên cổ anh ta. Tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức anh ta không phản ứng kịp. Đường Sở Vi lạnh lùng nói: “Tôi bảo anh tháo ra”

Người đàn ông đeo mặt nạ sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi. Một lúc lâu sau anh ta mới phản ứng lại được, chậm rãi tháo mặt nạ trên mặt xuống.

Lúc này Đường Sở Vị mới nhìn rõ khuôn mặt anh ta.

Dáng vẻ anh ta chừng bốn mươi tuổi, vẻ ngoài rất bình thường, không có gì đặc biệt.

Đường Sở Vị biết, người trước mắt này chính là người phụ trách Thiên Vương Điện ở Thủ đô, là một trong mười đại trưởng lão của Thiên Vương Điện.

Tu vi Tam cảnh. Còn những thứ khác thì cô cũng không biết.

“Tên là gì?” Đường Sở Vị thu kiếm, ngồi xuống, thờ ơ hỏi.

“Thưa, thưa Thiếu chủ, thuộc hạ tên Mạc Niên”

“Ừ, tốt” Đường Sở Vị nói: “Từ giờ trở đi, anh sẽ làm việc cho tôi, tất cả những gì tôi phân phối cho anh, anh không được tiết lộ ra ngoài, đặc biệt là Điện chủ, không được cho Điện chủ biết, nếu không…”

Vẻ mặt Đường Sở Vi lạnh lùng. Ánh mắt lạnh lùng của cô khiến Mạc Niên hoảng sợ trong lòng. Trong lòng anh ta nổi lên một trận gió lốc. Người kia là Đường Sở Vì sao?

Anh ta còn nhớ rõ, hơn hai tháng trước, khi Đường Sở Vi mới tới Thủ đô, cô chỉ là một cô gái trẻ bình thường. Hiện tại, chỉ một ánh mắt của cô cũng có thể khiến anh ta run sợ.

“Thiếu, Thiếu chủ, cô thế này không phải là kêu tôi phản bội Điện chủ sao? Nếu để tiện chủ biết, tôi sẽ chết”

“Chết?” Đường Sở Vi vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Có tin hiện tại tội giết anh hay không?” Vẻ mặt lạnh lùng của Đường Sở Vị khiến Mạc Niên biết, cô không nói đùa. Anh ta hít sâu một hơi, hỏi: “Thiếu chủ, cô muốn tôi làm gì?” Đường Sở Vị phân phó: “Đi điều tra tin tức của Giang Lưu nhà họ Giang cho tôi.”

“Nhà họ Giang?” Mạc Niên sửng sốt.

“Ừ” Đường Sở Vi gật đầu nói: “Trước khi trời tối, tôi phải có được tất cả tin tức của ông ta, đi xuống đi.”

“Vâng.” Mạc Niên cũng không nói thêm gì, xoay người rời khỏi.

Sau khi rời khỏi phòng khách sạn, anh ta tê liệt ngồi trên mặt đất một lúc lâu, sau đó mới đứng lên. Vẻ mặt anh ta cứng lại, không biết có nên nói chuyện này cho Điện chủ biết hay không. Nhưng suy đi nghĩ lại, anh ta thấy đây cũng không phải là chuyện to tát gì, cho nên tạm thời sẽ không nói ra.

Anh ta nhanh chóng rời khỏi đó, bắt đầu đi điều tra Giang Lưu nhà họ Giang. Mà Đường Sở Vị thì ở lại khách sạn chờ. Tốc độ của Mạc Niên rất nhanh, chưa đến buổi tối anh ta đã quay lại rồi.

“Thiếu chủ, tài liệu có cần đều ở trong này.” Đường Sở Vị nhận lấy tài liệu mà Mạc Niên đưa tới, mở ra xem cẩn thận. Giang Lưu là người nhà họ Giang, là con trai của Giang Phùng. Năm đó khi tranh giành vị trí trưởng tộc với Giang Lạc, sau khi thất bại liền rời khỏi Thủ đô.

Mãi đến thời gian gần đây ông ta mới quay lại. Trong tài liệu cho thấy, thực lực của ông ta ở Thất cảnh. Nhưng đây chỉ là phỏng đoán thông qua các dấu hiệu, về phần ông ta ở cảnh giới nào thì cũng không rõ.

Mà trong tài liệu còn ghi, thủ hạ của Giang Lưu có tứ đại cao thủ.

Tu vị của bốn người này đều ở Tứ cảnh.  Sau khi xem xong những thông tin này, Đường Sở Vị hơi dừng tay, nói: “Được rồi, anh đi xuống đi.”

Mạc Niên nhìn Đường Sở Vi, không nhịn được hỏi: “Thiếu chủ, tại sao cô muốn điều tra Giang Lưu nhà họ Giang?”

Đường Sở Vị nhìn anh ta một cái, thản nhiên nói: “Việc không nên hỏi thì đừng hỏi.”

“Vâng.” Mạc Niên không hỏi nhiều, liền nhanh chóng rời đi.

Đường Sở Vi đứng dậy, đi ra ban công. Đây là tầng hai mươi tám, đứng trên ban công gần như có thể nhìn thấy được ánh đèn của toàn thành phố.

“Giang Lưu…” Cô khẽ thì thào.

“Giết hay không giết?” Cô cũng do dự.

Giang Lưu nhà người nhà họ Giang, là con trai của Giang Phùng, là chú của Giang Thời và Giang Quốc Đạt, là lão tổ của Giang Cung Tuấn.

Nếu giết ông ta, sau này Giang Cung Tuấn mà biết, trách tội cô thì phải làm sao? Nếu như giết, ông nội trách tội cô thì sao bây giờ?

Thế nhưng, Giang Lưu là chướng ngại vật trên con đường trở thành tộc trưởng của Giang Vô Song. Nếu không giết ông ta, Giang Vô Song sao có thể ngồi vững ở nhà họ Giang?

Không ngồi vững được ở nhà họ Giang, sao có thể giúp Giang Cung Tuấn? Đường Sở Vi khó xử. Giờ khắc này, cô không cách nào quyết định được. Cô rất mâu thuẫn.

“Giết!” Sau một hồi suy nghĩ, vẻ mặt cô trầm xuống.

Nhưng mà, chuyện này không thể để cho Giang Cung Tuấn biết được, cũng không thể để cho người ngoài biết.

Cô thay một bộ quần áo, tìm một chiếc mặt nạ, sau đó đeo mặt nạ ra khỏi cửa. Nhà họ Giang. Giang Lưu đang tụ họp với một số thành viên quan trọng của gia tộc.

“Lão tổ, Giang Vô Song phải chết, đêm dài lắm mộng, trước tiên cứ giết con nhóc Giang Vô Song kia đi.”

Có người đề nghị giết Giang Vô Song.

Ngồi ở vị trí đầu não là một ông lão khoảng tám mươi tuổi. Ông ta mặc quần áo thời Thanh, giống như một vị quan lớn trong phim truyền hình vậy.

Vẻ mặt ông ta mang theo sự bất đắc dĩ, nói: “Có thể giết, tôi đã sớm giết rồi. Nếu thực sự giết cô ta, Giang Lạc sẽ không bỏ qua.”

“Vậy làm sao bây giờ?”.

“Không cần nóng nảy, con nhóc kia dù thế nào cũng không thể qua mặt tôi, cứ từ từ chơi với cô ta.”

Vào thời khắc này, một ngọn gió thổi tới, cửa phòng bỗng nhiên bị thổi mở ra.

“Có chuyện gì vậy, đang yên đang lành gió ở đâu thổi tới?” Người nhà họ Giang trong phòng tất cả đều mang vẻ mặt nghi hoặc.