Cường Đại Chiến Y

Chương 277: Không tốn chút sức lực




Giang Cung Tuấn nhìn thời gian, bây giờ là mười hai giờ đêm.

Anh chìm vào suy nghĩ trong giây lát, rôi dặn dò: “Tôi cân một vài thứ, đưa giấy bút, tôi ghi ra, anh nhanh chóng đi chuẩn bị cho tôi”

Hắc Xà lập tức dặn dò: “Chuẩn bị giấy bút”

Rất nhanh đã có người mang giấy bút lên.

Giang Cung Tuấn viết ra nguyên liệu cần thiết làm mặt nạ da người, có viết thêm một vài tên thuốc, Hắc Xà nhìn danh sách Giang Cung Tuấn viết, bất giác nhíu mày, hỏi: “Cậu cần thuốc làm gì?

“Cái này anh không cân hỏi nhiều, nhanh chóng chuẩn bị, thời gian không còn nhiều nữa rồi”

Hắc Xà lập tức đi chuẩn bị.

Còn Giang Cung Tuấn, thì bắt đầu nhắm mắt nghĩ ngơi.

Hắc Xà chuẩn bị mọi thứ rất nhanh.

Chưa tới một tiếng sau, những thứ Giang Cung Tuấn cần hắn đều đã mang đến.

Giang Cung Tuấn bắt đầu làm mặt nạ da người, sau khi làm xong, thì bắt đầu pha chế thuốc, cứ như vậy làm đến bốn giờ sáng, cách trời sáng cũng chỉ còn hai giờ đồng hồ.

Giang Cung Tuấn bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài, không ít tên sát thủ đang ngôi.

Những tên sát thủ này đều không ngủ, bởi vì bọn chúng biết tối đêm nay rất quan trọng, ngôi làng này rất có khả năng sẽ bị quân đội bao vây, bọn họ phải luôn giữ vững tính thần.

Giang Cung Tuấn bước ra, những tên sát thủ này lộ ra vẻ phòng bị nhìn chằm chằm anh.

Giang Cung Tuấn bước đến bật cửa ngồi xuống, nhìn những tên sát thủ bên ngoài, khuôn mặt hiện lên nụ cười ung dung, nói: “Đều là người của mình cả, không cần phải căng thẳng, chúng ta cứ việc tán dóc đi”

“Bọn tao chẳng có gì để nói với mày cả.” Một người đàn ông tâm hai mươi bảy tuổi cất giọng, trên mặt bôi đầy thuốc màu, nhìn không ra được khuôn mặt chính xác.

Lúc Giang Cung Tuấn làm mặt nạ, anh đã gọi điện thoại cho Giang Ly, muốn một vài tin tức vê hoàn cảnh trước đây của những sát thủ trong danh sách những sát thủ mạnh nhất.

Anh nhìn người đàn ông vừa cất giọng, dựa vào cách ăn mặc của người này, cũng đoán ra được người này là ai.

Không rõ tên thật của hắn, biệt hiệu Ngọ Dạ Nam Phong, một sát thủ cấp SSS, xếp thứ năm trên bảng xếp hạng, sức chiến đấu vô cùng mạnh.

Giang Cung Tuấn nhìn hắn ta, cười nhàn nhạt: “Ngọ Dạ Nam Phong, xếp thứ năm trong bảng xếp hạng sát thủ.”

“Hm”“

Ngọ Dạ Nam Phong hừ lạnh một tiếng.

Giang Cung Tuấn nhìn đám sát thủ, cười nói: “Lễ nào các anh không biết, xác suất gặp nguy hiểm đi về thành phố Tử Đằng lần này cao như thế nào hả, bây giờ Tiêu Diêu Vương đang quản lý thành phố Tử Đằng, bây giờ năm tỉnh đã bị phong tỏa, các anh vào rất dễ, nhưng muốn ra lại rất khó, cộng với việc Hắc Xà đã bỏ rơi cả các rồi.”

Giang Cung Tuấn không kìm được mà nói.

“Có lẽ các anh không biết, Hắc Xà vốn không có ý định đưa các anh cùng đi, kế hoạch lân này của Hắc Xà vốn không phải vì để giết tôi, mục đích thật sự của hẳn là muốn cứu đại ca Độc Bộ Vân, hẳn ta đã giao

kèo thành công với Hoàng đế, hoàng đế dẫn theo Độc Bộ Vân, còn đưa cho hẳn một chiếc trực thăng, giúp hắn ta an toàn rời khỏi, còn hắn đưa đầu của tôi cho hoàng đế.

Sắc mặt của từng tên sát thủ trở trầm ngâm.

Không cân Giang Cung Tuấn nói, bọn chúng cũng đã biết.

Có điều vì mười tỷ, mạo hiểm như vậy cũng đáng.

Chỉ cần trời sáng, bọn chúng sẽ có cách rời đi, rời khỏi thành phố Tử Đăng, tiếp tục sống thì có thể có được mười tỷ, có được mười tỷ này, bọn họ có thể thoái ẩn.

Những người ở đây đều suy nghĩ như vậy.

Một cô gái liếc Giang Cung Tuấn một cái: “Chúng tôi chết, cậu cũng chẳng sống được.”

Cô gái này nhìn có vẻ mới chỉ mười bảy tuổi, mặc đồ đồng phục, mái tóc dài màu đen, nhìn có vẻ rất ngây thơ, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài, thì sẽ không thể nghĩ ra được cô bé có liên quan tới sát thủ.

Trong tài liệu mà Giang Ly gửi, Giang Cung Tuấn biết, cô bé này cũng là một sát thủ cấp SSS, đứng thứ ba trong bảng xếp hạng, biệt hiệu nữ lưu manh.

Đừng xem cô ta còn nhỏ tuổi, thật ra dáng vẻ học sinh trung học này đều do cô ta ngụy trang.

€ô ta lòng dạ độc ác, giết người không chớp mắt.

Giang Cung Tuấn nhìn cô ta, cười nói: “Vậy thì cô đã sai rồi, Hắc Xà không tin hoàng đế, cho nên mới hợp tác với tôi, chỉ cân Hắc Xà không giết tôi, thì tôi tuyệt đối có thể sống sót rời khỏi đây, vả lại Hắc Xà biết hắn ta không thể giết được tôi, nên mới hợp tác với tôi.”

Một lão già hỏi: “Hắc Long, cậu nói với chúng tôi những điều này là có ý gì?”

Ông già này chính là người trước đây tự trói mình ở núi Ngũ Cốc.

Ông ta xếp thứ tư trên bảng xếp hạng, không rõ tên thật, biệt hiệu Đăng Đồ Lãng Tử.

Trong tài liệu Giang Ly gửi, ông già này rất háo sắc, tiền cả đời này của lão đều đổ lên người đàn bà.

Giang Cung Tuấn châm một điếu thuốc, im lặng hút.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người anh, chờ anh cất giọng.

Rất lâu sau đó, Giang Cung Tuấn mới cất giọng, nói: “Chúng ta nói chuyện nhân sinh đi, mọi người vì sao lại làm sát thủ?”

Nghe thấy những lời này, mọi người đều nhìn Giang Cung Tuấn với ánh mắt nguy hoặc, không hiểu Giang Cung Tuấn đang có ý gì.

Giang Cung Tuấn nói: “Vậy để tôi nói thay mọi người vậy, mọi người vào sinh ra tử, là bởi vì tiền, tôi tin trong số mọi người ở đây không ít người cũng có gia đình, mọi người muốn kiếm tiền, muốn cho gia đình một cuộc sống tốt hơn, suy nghĩ của mọi người là, sau khi kiếm đủ tiền sẽ rút lui, sống một cuộc sống bình thường”

Mọi người đều im lặng.

Lời của Giang Cung Tuấn nói sai.

Bọn họ làm nghê sát thủ, là bởi vì kiếm tiền.

Giang Cung Tuấn nói tiếp: “Hắc Xà đồng ý đưa cho mọi người mỗi ngày mười tỷ, tôi tin Hắc Xà cũng sẽ không nuốt lời, bởi vì Hắc Điện không thi tiền, nhưng mọi người không còn mạng để cầm mười tỷ, trời vừa sáng, thì giờ đến của mọi người cũng đến.”

“Mọi người cho rằng, mọi người có thể thoát khỏi vòng vây của quân đội bao vây sao?

“Ám sát, mọi người thật sự là tay lão luyện”

“Nhưng đối đầu với quân đội, mọi người sẽ không có bất kỳ cơ hội sống sót.”

Giang Cung Tuấn nói rõ từng chữ.

“Cậu nhóc, rốt cuộc cậu muốn nói gì?”

“Đừng úp úp mở mở nữa”

“Đừng vòng vo nữa, có gì thì cứ nói thẳng ra”

Giang Cung Tuấn cười nhạt một cái: “Thật ra, điều tôi muốn nói rất đơn giản, mọi người muốn tiền tôi có thể cho mọi người, mọi người muốn sống một cuộc sống bình thường, tôi cũng có thể cho mọi người, chỉ cần mọi người bỏ súng xuống, không tiếp tục làm sát thủ, quy phục tôi, ở bên cạnh tôi, làm việc cho tôi, vậy những gì mà mọi người kỳ vọng sẽ đến, điều quan trọng nhất là có thể sống sót.”

Giang Cung Tuấn nói ra mục đích của bản thân.

“Mọi người tự suy nghĩ đi, đúng rồi, tôi phải nhắc nhở mọi người, cách trời sáng chỉ còn hai tiếp đồng hồ, thời gian không còn nhiều nữa rồi.”

Giang Cung Tuấn nói xong, đứng dậy, bước vào trong phòng.

Bên ngoài.

Đám sát thủ đều im lặng Những gì mà Giang Cung Tuấn nói rất có lý.

Về việc ám sát bọn họ là những tay lão luyện, nhưng đối mặt với quân đội, xác suất bởi họ chiến thắng là rất thấp.

Giang Cung Tuấn bước vào phòng, tựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không lâu sau đó, có người bước vào.

Anh nheo mắt.

Một người đàn ông tâm bốn mươi tuổi, mặc chiếc áo khoác màu đen, nước da ngăm đen, giống như làm việc ở công trường, bị cháy năng.

“Hắc Long, tôi đồng ý quy phục cậu, tôi đồng ý đi cùng cậu.”

Người đàn ông trung niên cất giọng.

Giang Cung Tuấn nhìn hắn ta, khuôn mặt hiện lên nụ cười.

Mèo Hoang, sát thủ cấp SSS, đứng thứ sáu trên bảng xếp hạng.

Anh không ngờ, nhanh như vậy đã có sát thủ đồng ý quy phục anh.

Có điều, anh vẫn chưa yên tâm với đám sát thủ này.

Anh cầm viên thuốc trước đây đã chế đưa cho hẳn.

Mèo Hoang nhận lấy, cầm viên thuốc trong tay nhìn một hồi, nhíu mày, hỏi: “Đây là gì?”

Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Đây là thuốc.

độc, tôi không tin anh, chỉ có thể dùng thuốc độc này khống chế ảnh trước, nếu như anh thật sự nghe lời, thì có thể có được thuốc giải, nếu không, thì chờ thuốc phát tác dụng mà chết, tự anh nghĩ kỹ đi, tôi không ép anh”

Mèo Hoang có chút do dự, sau đó nuốt viên thuốc Giang Cung Tuấn chế.

Nuốt xong, anh cất giọng nói: “Tôi cần mười tỷ, đưa tôi mười tỷ, nửa đời còn lại tôi sẽ bán mạng cho anh”

Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Nói rất hay, nói rất hay.”

Mười tỷ?

Anh lôi đâu ra mười tỷ.

Hắc Xà đã đồng ý cho bọn họ mười tỷ, chỉ cần anh có thể chiêu mộ đám sát thủ này, sẽ có thể đòi tiền Hắc Xà.

“Anh về nghỉ ngơi đi” Giang Cung Tuấn vẫy nhẹ tay.

“Vâng”

Mèo Hoang quay người rời đi.

Hắn ta chưa đi được bao lâu, lại có người bước vào.

Là một người phụ nữ, mặc một bộ đồ da màu đen bó sát cơ thể, quần da, gợi lên những đường cong cơ thể nóng bỏng, còn nhuộm một đầu đầu tóc màu bạch kim.

Giang Cung Tuấn nhìn người phụ nữ bước vào.

Nhìn một lượt từ đầu đến chân.

Xinh đẹp, thân hình gợi cảm.

“Hắc Long, tôi giúp cậu làm việc, với điều kiện cậu đưa cho tôi mười tỷ, đồng thời có thể bảo vệ mạng sống của tôi.”

Tử Vũ vừa bước vào đã thẳng thắn nói ra điều kiện.

Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Không thành vấn đề”

Anh cầm thuốc độc đã chế, đưa cho Tử Vũ: “Nuốt nó.”

“Đây là cái gì?”

“Đây là thuốc độc, sau khi nuốt nó xong, mỗi tuần đều phải uống một lần thuốc giải, nếu như không có thuốc giải, sẽ phát độc, khắp người lở loét, ba người sau sẽ chết.”

Tử Vũ hơi biến sắc.

Giang Cung Tuấn bình thản nói: “Tự cô nghĩ kỹ đi, nghĩ kỹ xong rồi hãy uống, tôi sẽ không ép cô.

Tử Vũ hơi do dự, sau đó nuốt thẳng viên thuốc mà Giang Cung Tuấn chế.

Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Được rồi, cô về nghỉ ngơi đi, sau khi trời sáng, tôi sẽ dẫn cô rời khỏi đây”

Tiếp theo đó, những tên sát thủ có tên trong bảng xếp hạng lũ lượt kéo tìm Giang Cung Tuấn.

Bọn họ đã cân nhắc cẩn thận, lần này thật sự rất nguy hiểm, chín phần chết một phần sống Vả lại điều kiện mà Giang Cung Tuấn đưa ra rất hấp dẫn, vì mạng sống, vì tiền, bọn họ đều đã thỏa hiệp, chọn đi cùng Giang Cung Tuấn, đồng thời cam tâm tình nguyện nuốt thuốc độc.

Giang Cung Tuấn không tốn chút sức lực đã chiêu mộ được vài tên sát thủ mạnh.

Có được những tên sát thủ mạnh này, kế hoạch tiếp theo của anh sẽ càng thuận lợi hơn rất nhiều.