Cường Đại Chiến Y

Chương 276: Tiền cược của vụ mạo hiểm hơn




Hắc Xà biết, muốn cứu được đại ca ra rất nguy hiểm, mặc dù hoàng để đã đồng ý nhưng hản ta không tin vào hoàng đễ.

Đây là thành phố Tử Đằng, là lãnh thổ của Đại Lan.

Hoàng đế là người đứng đầu ngũ đại sư, chỉ huy binh mã trong thiên hạ, chỉ cân hoàng để bao vây nơi này, hắn ta có mọc cánh cũng khó lòng thoát được, đến lúc đó không những không cứu được đại ca ra, mà ngay cả tính mạng của hắn cũng khó mà giữ được.

Giang Cung Tuấn là lá có duy nhất của hắn ta.

Nhưng hắn suy đi nghĩ lại, thay vì giáo nộp mạng sống của Giang Cung Tuấn cho hoàng đế, không bằng hợp tác với anh, như vậy cơ hội sẽ lớn hơn một chút.

Giang Cung Tuấn hút thuốc, chìm vào suy nghĩ.

Độc Bộ Vân là người như thế nào anh không rõ, nhưng Hắc Điện là tổ chức như thế nào thì anh rất rõ, là một tổ chức sát thủ, người của Hắc Điện hai tay đều dính đầy máu tươi, Hắc Xà tuyệt đối không phải là dạng gì tốt lành.

Nhưng, anh dụ Hắc Xà đến, không phải vì muốn chiêu mộ thêm vài cao thủ, giúp việc cho anh sao? “Anh muốn hợp tác như thế nào?” Giang Cung Tuấn nhìn Hắc Xà.

Hắc Xà nói: “Tôi biết cậu có quan hệ không tâm thường với Tiêu Diêu Vương, bây giờ cả thành phố Tử Đằng đều bị Tiêu Diêu Vương nắm trong tay, chúng tôi mọc cánh cũng khó lòng thoát được, tôi muốn gọi điện cho Tiêu Diêu Vương, lúc khẩn cấp, để cho chúng tôi một con đường thoát, chỉ cần tôi cứu thoát được đại ca, Hắc Điện sẽ là của cậu, tất cả người của Hắc Điện đều chịu lệnh của cậu.”

“Ha~”

Giang Cung Tuấn nở nụ cười nhàn nhạt: “Anh có rằng tôi sẽ hợp tác với anh sao?”

Anh đứng dậy kéo lấy Hứa Linh, quay người đi. Vừa bước ra khỏi tâng hâm, mấy mươi đầu súng đã chản ngang trước mặt hai người.

“Để cậu ta đi” Hắc Xà hét lớn.

“Vâng.

Đám người đó lập tức thu súng lại.

Giang Cung Tuấn bước ra khỏi tầng hầm.

Bên ngoài là những sát thủ nằm trong danh sách những sát thủ mạnh nhất.

Bọn họ đều đang đợi, đợi trời sáng.

Trời sáng rôi bọn họ sẽ nghĩ cách rời đi, đến lúc đó có thể nhận được mười tỷ, có được số tiền này, bọn họ có thể lui ẩn thật sự, sống những tháng ngày bình thường.

Giang Cung Tuấn bước đến, những người đó lập tức đứng dậy, ai nấy nét mặt đều rất cảnh giác.

Hắc Xà bước đến.

Một tên sát thủ thăm dò hỏi: “Hắc Xà đại ca, như vậy là sao?”

Hắc Xà thản nhiên nói: “Không có gì, để cậu ta đi”

Giang Cung Tuấn không để ý đến những kẻ đó, kéo Hứa Linh bước đi.

Nhưng chân Hứa Linh rất tê, vừa đi được vài bước, khuôn mặt đã lộ ra vẻ đau đớn.

Giang Cung Tuấn không kìm được hỏi: “Cô sao vậy?”

“Tôi, chân của tôi rất tê, rất đau.”

Giang Cung Tuấn nhìn đôi chân dài trắng ngần của cô một cái, hỏi: “Tê chỗ nào?”

“Ở đây” Hứa Linh chỉ vào chân trái.

Giang Cung Tuấn lấy tay bóp nhẹ vào cẳng chân cô vài cái.

“Thấy sao rồi?”

“Ổn hơn rồi”

Giang Cung Tuấn đứng dậy, kéo Hứa Linh đi.

Những tên sát thủ có tiếng trong giới đều tề tụ, nhưng không một ai động thủ, cứ như vậy để cho Giang Cung Tuấn và Hứa Linh rời đi.

Trong thôn rất nhiều người, Thôn này phòng bị vô cùng nghiêm ngặt, nhưng Giang Cung Tuấn lại dễ dàng ra khỏi.

Sau khi đã đi xa ngôi làng, Giang Cung Tuấn dừng lại.

Anh ngồi trên một tản đá, chiềm vào suy nghĩ.

“Giang, anh Giang, chúng ta không đi tiếp à?”

Hứa Linh bất giác nhíu mày, thăm dò hỏi anh thật sự muốn hợp tác với bọn người bệnh hoạn đó sao?”

Một hồi sau, Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu, nói: “Hoàn cảnh bây giờ của tôi cô không hiểu, cô trở về thành phố Tử Đằng trước đi, tôi ở lại đây xem thử tình hình.”

Giang Cung Tuấn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm một lần.

Hắc Điện là một tổ chức rất mạnh.

Người của Hắc Điện đều là cao thủ.

Nếu như thật sự có thể nắm giữ Hắc Điện, đối với kế hoạch sau này của anh mà nói là một sự trợ giúp rất lớn.

“Tôi không đi”

Hứa Linh giống như đứa trẻ đang hờn dỗi, bĩu môi nói: “Anh không đi, thì tôi cũng không đi.”

Giang Cung Tuấn nhìn cô một cái, lớn tiếng quát nói: “Cô có biết đây là đâu không, biết những người trong đó là những người như thế nào không, bọn họ đều là sát thủ, cô ở lại đây không những rất nguy hiểm, mà còn gây cản trở hành động của tôi.”

Hứa Linh bị quát đến lú cả người.

Hai mắt cô rưng rưng.

“Ngồi ở đây chờ đi”

Giang Cung Tuấn quay người bước về phía thôn.

Rất nhanh anh đã vào thôn.

“Ha ha, Hắc Long, tôi biết ngay mà, cậu chắc chăn sẽ hợp tác với tôi.”

Hắc Xà nhìn thấy Giang Cung Tuấn quay lại, hắn ta đi tới, dang hai cánh tay ra, muốn ôm Giang Cung Tuấn một cái thật chặt.

“Cút”

Giang Cung Tuấn nhắc chân lên đá hắn ra.

Nhưng chân anh vẫn còn đang bị thương, vừa chắc chân lên đã đau đến mức phải cắn chặt răng.

Hắc Xà lùi ra sau vài bước, né cú đá của anh.

Giang Cung Tuấn nói: “Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe.”

Hắc Long tiện tay ném cho cậy một chùm chìa khoá, nói: “Xe ở đầu thôn”

Giang Cung Tuấn cầm chìa khoá bước đi.

Lúc anh quay về, Hứa Linh đã đến thôn, có điều ở đây có không ít người canh gác trang bị đầy đủ vũ khí, cô ta không dám bước vào.

Cô ta không biết Giang Cung Tuấn vào thôn làm gì, có sốt ruột đứng trước thôn đi qua đi lại.

“Anh Giang…”

Giang Cung Tuấn bước đến, khuôn mặt cô lộ vẻ vui mừng, chạy nhào vào trong lòng anh.

Giang Cung Tuấn kịp thời đưa tay ra, chắn ngang trước ngực cô, ngăn cô lại.

Anh chỉ không muốn Hứa Linh nhào vào lòng mình, nhưng không ngờ lại đụng trúng ngực của cô.

Khuôn mặt Hứa Linh trong phút chốc ửng đỏ.

Giang Cung Tuấn ngượng ngùng, nhanh chóng bỏ tay xuống, cầm chìa khóa xe ra, nhét vào tay của cô, cười một cách ngượng ngùng, nói: “Cô lái xe đi trước đi”

Hứa Linh đỏ mặt, hỏi: “Vậy còn anh?”

Giang Cung Tuấn nói: “Tôi có việc quan trọng cần làm, sau khi cô trở về hãy tới nhà họ Đường xem thử Sở Vi, có lẽ cô ấy đã bị doạ sợ, giúp tôi an ủi cô ấy với, nhưng, hãy nhớ đừng nói với cô ấy những chuyện này”

Hứa Linh cắn nhẹ môi, suy nghĩ một chút, rồi gật đầu nói: “Được.”

Cô bấm chìa khoá.

Một trong số chiếc xe trong thôn sáng đèn, cô bước đến, mở cửa xe ra.

Sau khi lên xe, cô hạ cửa kính xuống, nhắc nhở anh: “Anh cẩn thận đó”

Nói xong cô khởi nổ máy, lái xe rời khỏi.

Giang Cung Tuấn nhìn Hứa Linh đã rời đi, mới quay lại thôn.

Bên trong một ngồi nhà cấp bốn trong thôn.

Giang Cung Tuấn ngồi trên chiếc sô pha cũ kỹ.

Đối diện anh chính là Hắc Xà.

Giang Cung Tuấn không kiềm được, hỏi: “Cụ thể muốn tôi làm việc gì?”

Hắc Xà nói: “Hoàng đế đã hứa, trước trời sáng sẽ mang đại ca đến nơi này, vả lại là một mình hắn đến, còn chuẩn bị một chiếc trực thăng, đưa tôi rời khỏi đây, với điều kiện, tôi giao nộp cậu cho hắn, có điều tôi không tin hoàng đế,tôi muốn cậu hợp tác với tôi,…, giúp tôi an toàn rời khỏi, còn về cậu…” Hắc Xà nhìn Giang Cung Tuấn, búng tay một cái.

Cửa phòng mở ra, một người đàn ông bước vào. Hắc Xà chỉ vào người đàn ông đó, nói: “Tôi đã †ìm một kẻ chết thay cho cậu rồi, cậu chỉ cần làm một chiếc mặt nạ da người giống cậu là được, còn cậu sẽ đứng ở trong bóng tối, đến lúc đó tôi đưa người này cho hoàng đế”

Hắc Xà dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Nếu như tôi có thể thuận lợi đưa đại ca trở về, nếu như tôi gặp phải mai phục, vậy lúc đó cần cậu ra mặt giúp đỡ”

“Anh yên tâm, tôi nói thì tôi sẽ làm, chỉ cần có thể an toàn rời khỏi đây, sau này Hắc Điện sẽ do cậu quản lý”

“Còn dám người ngoài kia thì sao?” Giang Cung Tuấn nhìn ra ngoài một cái.

“Bọn chúng?”

Khuôn mặt Hắc Xà lộ ra vẻ trầm mặc, nói: “Nhiệm vụ của bọn chúng đã hoàn thành, sáng mai có thể rời đi, còn về chuyện có rời đi được hay không, vậy phải xem bản lĩnh của bọn chúng.”

Giang Cung Tuấn đã hiểu.

Đám sát thủ bên ngoài đã bị bỏ rơi.

€ó thể sống tiếp để rời khỏi hay không, phải xem số mạng của bọn họ Được, tôi đồng ý với anh”

Giang Cung Tuấn không nghĩ ngợi gì liền đồng ý.

Đây là một canh bạc.

Nếu thắng anh sẽ có được toàn bộ Hắc Điện, vô số thuộc hạ của Hắc Điện sẽ làm việc cho anh.

Nếu thua, cũng chính là thả một kẻ địch lớn rời đi.

Đây là một canh bạc rất đáng giá.