Cường Đại Chiến Y

Chương 160: Chồng Cháu Là Thần Y




Tính tình nhà họ Hà thế nào Đường Sở Vi biết rõ.

Trước đây, cô bị chê bai, bị khinh thường, cô không có gì để nói.

Bây giờ, nhiều người nói chồng cô như vậy, trong lòng cô cũng không vui.

Cô nhìn mấy người nhà họ Hà, nói: “Chông cháu không phải kẻ vô dụng, chồng cháu là thân y, vết thương của cháu là do anh ấy chữa trị, chỉ cần chồng cháu muốn thì danh hiệu thần y số một sẽ là của anh ấy”

Hà Diệp Mai bị nói không ngóc đầu lên được, không biết phải đối đáp thế nào với nhà họ Hà.

Nghe Đường Sở Vi nói đến y thuật của Giang Cung Tuấn, bà ta cũng nói theo: “Đúng vậy, con rể em cũng không phải cái gì cũng tệ, vết thương của Sở Vi nghiêm trọng thể nào chắc mọi người đều biết rôi, cả người đều bị bỏng, sẹo khắp người, nhưng Giang Cung Tuấn chỉ mười ngày là chữa khỏi, đây không phải là thần y chứ là gì?”

Nghe vậy, mọi người đều im lặng.

Tìm không ra lời nào để phản bác.

Mà ánh mắt ông cụ đứng đầu nhà họ Hà cũng dừng trên người Giang Cung Tuấn.

Ông ta là người làm cách mạng, năm đó lúc chiến tranh kháng Nhật bị thương để lại đi chứng.

Bây giờ tuổi già rồi, thân thể mỗi ngày một xấu đi.

Ông ta từng đi thành phố Tử Đằng để tìm Phương thần y khám.

Nhưng, các cuộc hẹn sẵn của Phương thần y đều được sắp xếp đến mấy năm sau.

Ông ta cũng chỉ có thể mời bác sĩ bình thường ở thành phố Tử Đằng kê thuốc cổ truyền để điều dưỡng thân thể.

Ông cụ Hà vẫn chưa mở miệng.

Thì một con cháu trong nhà họ Hà đã mở miệng nói: “Thân thể ông nội cũng có ít bệnh cũ, nếu anh là thần y sao không chẩn đoán cho ông nội thử xem, xem thử anh rốt cuộc có thật sự là thân y không hay là người có tiếng mà không có miếng”

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn, vẻ mặt cầu khẩn, nói: “Chồng ơi, anh khám giúp ông ngoại đi.”

Thời đại này, mọi người chú trọng mặt mũi.

Đường Sở Sở không muốn bị người khác xem thường.

Cũng không muốn Giang Cung Tuấn bị người khác xem thường.

Giang Cung Tuấn rất không tình nguyện.

Ở tình huống bình thường thì anh sẽ không tùy tiện khám bệnh cho người khác.

Nhưng Đường Sở Vi lên tiếng, anh cũng gật đầu, đứng dậy đi đến trước Hà Huỳnh Đồng, ông cụ Hà.

Hà Huỳnh Đồng mặc một bộ quân áo màu xanh kiểu xưa, là kiểu dáng quần áo cách mạng những năm sáu mươi, còn đội một chiếc mũ.

“Ông ngoại”

Giang Cung Tuấn bước đến gọi một tiếng.

Hà Huỳnh Đồng nhẹ gật đầu, nhìn anh, nói: “Cậu khám thử đi, khám không ra nguyên nhân tôi cũng không trách cậu.”

Ánh mắt cả nhà đều đồn lên người Giang Cung Tuấn.

Bọn họ cũng muốn xem thử Giang Cung Tuấn đã chữa trị vết thương của Đường Sở Vi rốt cuộc có phải thật sự giỏi y thuật không.

Giang Cung Tuấn nhìn Hà Huỳnh Đồng, nắm lầy tay ông ta rôi bắt mạch.

Y học cổ truyền coi trọng nhìn, nghe, hỏi, sờ.

Trong những trường hợp bình thường, cần phải dùng nhìn, nghe, hỏi, sờ mới có thể chẩn đoán được tình hình cơ thể của một người.

Nhưng, đó là bác sĩ y học cổ truyền bình thường.

Mà Giang Bắc thì chỉ cần sờ.

Cũng chính là bắt mạch là anh đã có thể xem rõ được tình trạng cơ thể của một người.

Sau khoảng một phút, Giang Cung Tuấn buông tay.

Đường Sở Sở không kìm được hỏi: “Thế nào?”

Cô biết Giang Cung Tuấn biết y thuật, nhưng y thuật của Giang Cung Tuấn rốt cuộc giỏi cỡ nào thì cô lại không biết.

Cho đến hôm nay lúc Giang Cung Tuấn dùng một cây kim bạc thì có thể khiến người khác tê dại, cô thật sự đã bị anh-làm chấn động.

Vẻ mặt cô mang theo sự chờ mong, Chờ mong Giang Cung Tuấn có thể đem đến kinh ngạc, tăng thể diện cho cô.

Giang Cung Tuấn hơi do dự nhìn Hà Huỳnh Đồng.

Hà Huỳnh Đồng hơi xua tay, nói: “Cơ thể tôi, tôi biết rõ, cậu cứ nói đi đừng ngại, chỉ cần cậu nói đúng thì tôi sẽ không trách cậu”

Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Tình trạng cơ thể của ông ngoại rất gay go”

“Nói bậy…

Giang Cung Tuấn vừa nói xong câu này, một người con cháu trong nhà họ Hà đứng dậy, mắng: “Giang Cung Tuấn, ông nội tôi sức khỏe tốt, người rất có tính thần, sao anh lại có thể nói cơ thể ông nội rất gay go, anh đang nguyền rủa ông nội sao?”

“Đúng vậy”

“Thăng nhóc này, giỏi y thuật chỗ nào chứ”

“Không xem ra cũng thôi đi.”

Những người khác trong nhà họ Hà tôi một câu, anh một câu, liên tục thể hiện sự bất mãn với Giang Cung Tuấn.

“Là ai đang nói dóc vậy?”

Một giọng nói truyền đến.

Theo giọng nói truyền tới, có một người đàn ông trung niên cao gầy mặc áo trắng bước đến.

“Bác sĩ Lý, anh đến rồi”

Mọi người lần lượt đứng dậy.

Ngay cả Hà Huỳnh Đồng cũng đứng lên chào.

người đàn ông trung niên bước đến.

Người đàn ông trung niên đó tên là Lý Danh, là bác sĩmà Hà Huy Thành đặc biệt mời lương cao từ thành phố Tử Đăng đến, phụ trách việc khám bệnh cho Hà Huỳnh Đồng.

Mấy năm nay, thuốc bào chế đều là Lý Danh kê cho, mới khiến Hà Huỳnh Đồng càng ngày càng có tinh thần.

Lý Danh bước đến, nhìn Hà Huy Thành, gọi: “Hà tổng”

Rồi nhìn Hà Huỳnh Đồng: “Ông cụ Hà”

Cuối cùng ánh mắt mới dừng trên người Giang Cung Tuấn, mặt lộ ra vẻ khinh thường, nói: “Mấy năm nay, ông cụ Hà vẫn luôn dựa theo đơn thuốc điều trị thân thể tôi kê, tuy đã hơn tám mươi tuổi nhưng tỉnh thần lại rất tốt, sống thêm hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề”

“Đúng vậy, bác sĩ Lý là thành viên của hiệp hội y học cổ truyền ở thành phố Tử Đăng, đã từng là bác sĩ điều trị của một bệnh viện lớn, nếu không phải sử dụng mối quan hệ thì nhà họ Hà cũng không mời được ông ấy đâu.”

“Bác sĩ Lý, mấy ngày gần đây tôi cảm thấy thân thể không có tinh thần, anh bớt thời gian bắt mạch cho tôi, kê thuốc cho tôi để tôi điều dưỡng lại.

Người nhà họ Hà đều nịnh bợ Lý Danh.

Mà Giang Cung Tuấn thì liếc nhìn Lý Danh nói: “Chính là anh đã kê thuốc bậy bạ cho ông ngoại?”

“Cái gì; kê thuốc bậy bạ?”

Lý Danh vừa nghe, sắc mặt lập tức trầm xuống, quát lên: “Anh biết y thuật không?”

Hà Huy Thành cũng tối mặt, nói: “Giang Cung Tuấn, mau xin lỗi bác sĩ Lý, bác sĩ Lý hành nghề hai mươi năm, chẳng lẽ anh có thể bì được sao?”

Giang Cung Tuấn hừ lạnh, nói: “Bây giờ tinh thần ông ngoại xem có vẻ như không tệ, nhưng không được bao lâu, tình trạng như thế này sẽ cơ thể sẽ hoàn toàn suy sụp, tuổi tác ông đã lớn, cơ quan đang dần lão hóa, chức năng cũng từ từ suy thoái, mà anh lại kê một đống thuốc bồi bổ cơ thể cho ông thì thân thể làm sao có thể tiêu hóa được?”

Nói xong, anh nhìn Hà Huỳnh Đồng: “Ông ngoại, ông hãy ôm ngực, hít thở sâu, nín thở vài giây xem thử”

Hà Huỳnh Đồng nhìn Giang Cung Tuấn, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, hít một hơi, sau đó từ từ nín thở.

Mấy giây sau.

“A”

Hà Huỳnh Đồng lập tức hét lên, vươn tay ôm ngực, mặt lộ vẻ đau đớn.

“Chuyện gì vậy?”

Cảnh này làm chấn động người nhà họ Hà.

Mà Giang Cung Tuấn thì nói tiếp: “Thân thể của ông ngoại hấp thụ quá nhiều dinh dưỡng, tuy rằng điều này có thể tạm thời ổn định khả năng sống, nhưng thời gian dài sẽ là tải trọng đối với các cơ quan trong cơ thể”

Nhà họ Hà đều bị hù sửng sốt.

Giang Cung Tuấn thật sự là thần y sao?

Mà Giang Cung Tuấn thì ngồi xổm xuống, ấn lên đầu gối của Hà Huỳnh Đồng.

Hà Huỳnh Đồng lại đau đớn hét lên.

Giang Cung Tuấn tiếp tục nói: “Lúc ông ngoại còn trẻ đầu gối bị thương, tuy đã giải phâu bình phục nhưng để lại di chứng, mỗi lần trời mưa sẽ đau đớn khó nhịn được, hơn nữa hơi đụng nhẹ vào cũng đau nhức.”

“Còn có, ông ngoại ăn quá nhiều đồ bổ, dẫn đến huyết khí quá mạnh, nhưng mạch máu của ông ngoại lại lão hóa không chịu nổi huyết khí tràn đầy như thế, dẫn đến mạch máu bị vỡ, chắc ba tháng trước ông ngoại vừa phẫu thuật chữa trị mạch máu”

Câu nói của Giang Cung Tuấn hoàn toàn khiến nhà họ Hà bị chấn động.

Hà Huy Thành không bị cuốn theo, anh ta nhìn Đường Sở Vi cười: “Đường Sở Vi, là em đã nói tình trạng thân thể của ông ngoại với Giang Cung Tuấn đúng không, thật ra anh ta hoàn toàn không biết y thuật, chỉ làm bộ làm tịch bắt mạch rồi nói ra thông tin đã biết trước để giả thần giả quỷ lừa mọi người.”

Lời này vừa nói ra không ít người chợt nhận ra.

“Hóa ra là vậy”

“Tưởng thần kỳ hóa ra là đã biết trước.”

“Tôi đã nói mà, chỉ bắt mạch thì làm sao có thể thần kỳ như thế”