Sáng ngày thứ ba Giang Cung Tuấn ở thành Bất Chu.
Trời vừa sáng thì xuất hiện một cảnh tượng kì dị trong trời đất. Phía trên khu vực phía trên của thành Bất Chu xuất hiện một cánh cổng huyền ảo, trên cổng còn lơ lửng những ký tự lớn. Mấy ngày nay Giang Cung Tuấn đều dành thời gian ở trong sân tu luyện, vừa thấy cánh cửa huyền ảo xuất hiện, nhìn chằm chằm một lúc, cũng không biết những kí tự lớn lơ lửng trên đó là cái gì.
Những từ này rất cổ xưa và vô cùng bí ẩn. Dường như có sự sống, không ngừng chuyển động.
Rất nhanh Mạch Doanh, Tam Hoài Linh và những cao thủ trong Ma giới cũng xuất hiện.
Giang Cung Tuấn lập tức đi tới cạnh Mạch Doanh hỏi: “Nhìn xem, đây là cánh cổng huyền ảo vừa mới xuất hiện. Cánh cổng này nối liền với vết nứt phong ấn trên bầu trời, trên bầu trời xuất hiện mấy ký tự lớn, những ký tự này là có ý gì?”
Mạch Doanh còn chưa nói gì, Tam Hoài Linh đã gật đầu nói:”Biết rồi.”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn nhìn Tam Hoài Linh: “Những ký tự này có ý nghĩa gì?”
“Thời Không Chi Môn”
“Sao?”
Giang Cung Tuấn sững người, hỏi: “Thời không chi môn, rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
Tam Hoài Linh lắc đầu, nói: “Tôi không rõ, nhưng nếu tôi đoán không nhầm, cánh cửa này được kết nối với một thời gian và không gian nhất định. Sau khi đi xuyên qua cánh cửa này chúng ta có thể đi vào thời gian và không gian không xác định”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Là thời gian mà nơi này bị phong ấn sao?”
Tam Hoài Linh lắc đầu: “Không chắc, có thể là một vùng nào đó bị phong ấn hoặc cũng có thể là một không gian nhỏ, là cái gì thì phải đi vào mới biết.”
“Cánh cửa này chính là Tạo hóa xuất hiện sau thiện tại sao?” Giang Cung Tuấn hỏi.
Tam Hoài Linh gật đầu: “Đúng đến tám chín phần”
Lúc này trên bầu trời xuất hiện rất nhiều người. Những người này từ trong thành Bất Chu bay lên, không chút do dự trực tiếp tiến vào trong cánh cửa huyền ảo, biến mất trong ánh mắt của rất nhiều người.
Một người, hai người, mười người, trăm người… Những cao thủ tiến vào trong không trung ngày càng nhiều.
“Chúng ta cũng đi.” Tam Hoài Linh nhìn Mạch Doanh.
Mạch Doanh cũng nhìn Giang Cung Tuấn nhưng Giang Cung Tuấn lại có chút lưỡng lự. Bởi vì anh không biết thời cổng chi môn rốt cuộc là gì, anh không biết mình sẽ xuất hiện ở đầu sau khi bước vào cánh cổng thời gian và không gian, nếu anh không thể quay lại thì sẽ rất phiền phức.
Anh vẫn còn đang do dự, không biết có nên đi theo không.
Mạch Doanh dường như nhìn thấu sự do dự trong lòng Giang Cung Tuấn, nói: “Giang Cung Tuấn, đi thôi, không sao cả, nếu đi được thì nhất định sẽ trở về được, cánh cổng thời gian và không gian, thế giới không biết đến, thời gian và không gian không rõ, chắc chắn phải có Tạo hóa lớn trong đó”.
Giang Cung Tuấn ho nhẹ một tiếng.
“Hừm”
“Cho dù là có may mắn xuất hiện đi nữa, cũng không còn đến lượt tôi, cao thủ ở nơi ba nghìn phong ẩn nhiều như vậy, hơn nữa còn có cả thiên tài đã phong ấn mấy vạn năm trước thậm chí cả mười mấy vạn năm”.
“Nhiều cao thủ đến tranh cướp may mắn như vậy, muốn lấy được đúng là khó như lên trời”
Giang Cung Tuấn thở dài.
Mặc dù người thủ hộ sau khi dặn dò, muốn anh bằng mọi cách phải chiếm được Tạo hóa, nhưng xét theo tình hình hiện tại thì khó, quá khó để giành được.
Mạch Mạc cười: “Tạo hóa này không phải cứ mạnh là giành được, phải có duyên, đi thôi, đi xem cũng không mất gì”
Mạch Doanh nói như vậy, Giang Cung Tuấn cũng quyết định đi xem cùng họ.
“Được.” Anh gật đầu nhẹ.
“Đi” Tam Hoài Linh nói.
Anh ta dẫn đầu bay lên không, xuất hiện giữa không trung, thuộc hạ cũng đi cùng ngay sau anh ta.
Sau cùng là Mạch Doanh, Giang Cung Tuấn đi theo sau Mạch Doanh xuất hiện trước cánh cửa thời gian và không gian.
Cánh cửa này vắt ngang trên bầu trời, hai bên là vết nứt phong ấn nối liền trái đất và ba ngàn thế giới, cánh cửa rất lớn, cao tới một trăm mét, hai bên cánh cửa vẫn có thể nhìn thấy những ký tự thần kỳ, văn tự từ thời xa xưa, đến cả những người trong Ma giới như Tam Hoài Linh cũng không hề biết ý nghĩa của những ký tự này.
Trong cửa lớn, sương trắng mù mịt.
Không thể nhìn xuyên qua màn sương trắng và biết những gì ẩn nấp đằng sau cánh cổng. Một cao thủ xuất hiện giữa không trung, bước vào cánh cổng thời gian và không gian, và biến mất khỏi trái đất.
Tam Hoài Linh tiến lên, bước vào cánh cổng thời gian và không gian.
Ngay sau đó, đám thuộc hạ của anh ta cũng bước vào.
“Giang Cung Tuấn, chúng ta cùng đi.”
Mạch Doanh nhìn Giang Cung Tuấn.
“Được.”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Hai người bước lên, tiến vào cánh cửa thời gian và không gian thần bí. Lúc bước vào cánh cửa thần kỳ, Giang Cung Tuấn chỉ cảm thấy có một sức mạnh lớn vô cùng bao phủ lấy cơ thể, cảm thấy bản thân bị khống chế hoàn toàn.
Cơ thể của anh bị sức mạnh của cánh cổng không gian ôm trọn lấy, đồng thời một lực hút mạnh mẽ từ trong cánh cổng không gian thời gian tỏa ra, cơ thể anh bị cuốn vào trong cánh cổng.
Trong khoảng thời gian ngắn, hoa mắt chóng mặt, anh gần như mất đi lý trí tạm thời. Trạng thái diễn ra trong khoảng năm giây, sau năm giây, Giang Cung Tuấn đã xuất hiện ở một nơi xa lạ.
Giang Cung Tuần quan sát bốn phía.
Đây là một thế giới xa lạ, anh đang đứng là ở trên một dãy núi, xung quanh có cây cổ thụ sừng sững cao chọc trời, trong rừng tràn ngập nguồn khí nguyên sinh.
Phảng phất nghe thấy tiếng gầm thét của con quái vật vô danh. Anh bay lên không trung.
Bay cao lên mấy nghìn ki-lô-mét, nhìn xung quanh, dưới sự quan sát của anh, khu vực này toàn là núi.
“Đây là đâu?”
Giang Cung Tuần hoài nghi trong lòng.
“Mạch Doanh đâu?”
Anh nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Mạch Doanh khiến anh cảm thấy khó hiểu, anh bước vào cánh cửa thời gian và không gian cùng Mạch Doanh, nhưng lại không thấy Mạch Doanh, lẽ nào sau khi bước vào cổng thời gian và không gian, sẽ bị dịch chuyển đến những địa điểm khác nhau?
“Chào mừng đến với vùng đất hồi ức”
Khi Giang Cung Tuấn còn đang thắc mắc, một giọng nói từ phương trời xa truyền đến.
“Ai, là ai nói vậy?”
Giang Cung Tuấn cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.
Lúc này, giọng nói lại vang lên.
“Vùng đất hồi ức là một thế giới phép thuật và là một thế giới đặc biệt, từ nay trở đi hoàn thành thử thách có thể khiến thời gian quay ngược lại một khoảng, hoàn thành thử thách càng khó thì thời gian quay ngược lại càng lâu”
“Truy tìm quá khứ, truy tìm nguồn gốc của thế giới”
“Trỉa qua hàng loạt thử thách, vượt qua các khoảng thời gian, hoàn thành đủ các thử thách, chớp mắt có thể trở về thời trời đất còn sơ khai.”
“Người ta đồn rằng, trời đất vừa mở ta, phóng ra những chùm tia sáng, những tia sáng này ẩn chứa ý nghĩa tối thượng của thế gian.”
“Từ xa xưa, trời đất đã mở ra thế giới hồi ức vài lần, nhưng không ai có thể quay ngược thời gian, không ai có thể nhìn thấu ý nghĩa cuối cùng của trời đất là gì”
“Các vị, có thể đi đến bước này, có thể thấy được may mắn của mọi người rồi”
Một giọng nói vang lên trong thế giới vô định, nó văng vẳng bên tại tất cả mọi người trên vùng đất hồi ức. Giang Cung Tuấn nghe xong những lời này, hoàn toàn sững sờ.
“Vùng đất hồi ức, rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
“Hoàn thành thử thách, xuyên qua thời gian, không gian, một bước trở về thời kỳ sơ khai của trời đất”
Giang Cung Tuần thở dài.
Anh không ngờ rằng, trên thế giới này, lại vẫn còn một vùng đất thần kỳ như vậy.