Cường Đại Chiến Y

Chương 1016: Phá trận




Mạch Doanh muốn giết sạch mọi người nhưng Giang Cung Tuấn lại cảm thấy ý tưởng này có hơi không thực tế.

Dù ải thứ nhất đã chết không ít người nhưng vẫn còn tới bảy tám ngàn, hơn nữa những người qua được không thể nào yếu, nếu muốn giết hết thì không dễ dàng chút nào.

Cho đến lúc này muốn có được tiên phủ thì chỉ có một cách là phải nghĩ cách xông qua chín ải. Sau khi nghĩ vậy, Giang Cung Tuấn bước nhanh hơn, tiến về con đường xuống núi quanh co khúc khuỷu.

Hai bên sườn núi tràn ngập hoa thơm cỏ lạ, trái cây toả sáng lấp lánh, mỗi bông hoa ngọn có ở đây đều là linh quá, ẩn chứa năng lượng thần kỳ, ăn vào rất có lợi cho người tu luyện, có thể nhanh chóng tăng thực lực. Nhìn thuốc quý có ở khắp mọi nơi, Giang Cung Tuấn càng lúc càng khát khao có được tiên phủ.

“Được rồi, cần phải có được tiên phủ này, nơi này lớn như một tỉnh thành vậy, nếu cải tạo lại thì cho mấy ngàn người ở cũng không thành vấn đề, nếu tận thể tới thật cũng có thể lựa chọn những tinh anh ở lại đây, nghỉ ngơi lấy lại sức” Giang Cung Tuấn đã lập ra kế hoạch cho tương lai.

Rất nhanh anh đã vượt lên phía trước, đi phía trước đều là những cao thủ chân chính. Trong đó Giang Cung Tuấn cũng chỉ nhận ra được vài người: Tuyệt Hằng, Phượng Thiên, Thương Chân, Hà Tuyết Tùng, Hiên Viên, Thần Bảo Lang. Những người khác thì Giang Cung Tuấn không quen biết ai, nhưng họ đều rất mạnh, chỉ kém thần thông đại viên mãn một chút mà thôi.

Mạnh nhất có lẽ là Thần Bảo Lang và Mạch Doanh, bọn họ hẳn là đã tiến vào siêu phàm cảnh, nhưng siêu phàm cảnh có mạnh tới nỗi đàn áp được số đông không?

Giang Cung Tuấn cảm thấy không thấy không thể nào, dù tiến vào siêu phàm cảnh cũng không thể nào mạnh tới mức có thể diệt sạch người ở đây.

Không đi được bao lâu ải thứ hai đã xuất hiện.

Trên đường núi xuất hiện mấy khối nham thạch kỳ lạ, lúc mọi người đi tới đám nham thạch đó biến thành một trận pháp vây bọn họ vào bên trong.

Trong trận pháp sương trắng mờ ảo, tầm nhìn chỉ còn lại mấy mét.

Vù!

Lúc này, Giang Cung Tuấn nghe được tiếng xé gió trong không khí, anh nhanh chóng phản ứng né tránh. Kiểm khí lướt qua cổ, không bị chém trúng, nhưng cô lại bị một thứ rất sắc của qua để lại một vệt máu.

Anh tránh được nhưng một tu sĩ Thương giới phía sau lại bị đánh trúng, thân thể bị kiểm khí nổ tung chia năm xẻ bảy. Giang Cung Tuấn thấy một màn như vậy thì hít ngược một hơi lạnh, cẩn thận đề phòng tập trung nhìn xung quanh.



“A!”

Trong đám sương trắng không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Giang Cung Tuấn nghe thấy cũng tái mặt, quá tàn khốc, chỉ cần lơ là một chút là sẽ mất mạng ngay. Anh không hiểu gì về trận pháp, không biết ra khỏi đây như thế nào chỉ có thể đi theo đám đông.

Vù vù vù.

Kim khí không ngừng chém tới, vài người đi phía trước tránh được nhưng cũng có rất nhiều người không tránh được trực tiếp bỏ mạng.

“Giang Cung Tuấn.” Một giọng nói truyền đến, anh xoay người, Mạch Doanh chạy tới kéo anh, nói: “Trận pháp này rất mạnh, cẩn thận nếu không chết không nhắm mắt ngay, tôi biết cách thoát khỏi trận pháp, đi theo tôi.”

Mạch Doanh kéo Giang Cung Tuấn đi, tay hắn thật mềm, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên anh tiếp xúc với hắn gần thế này. Anh có thể ngửi được trên người Mạch Doanh có một mùi hương thanh sạch, còn thơm hơn mùi nước hoa của phụ nữ.

“Tôi, tôi không qua ải nữa, tôi muốn ra khỏi đây”

“Em gái, đừng bỏ anh lại!”.

Trong trận pháp không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, rất nhiều người đen đủi bị kiểm khí tàn sát. Nhưng Giang Cung Tuấn cũng không rảnh lo cho người khác, đi theo phía sau Mạch Doanh.

Mạch Doanh tinh thông trận pháp, hắn kẻo Giang Cung Tuấn chạy trong làn sương trắng dày đặc, trực giác của hắn rất nhạy bén, có thể cảm nhận được kiểm khí rất nhanh, không ngừng né tránh được các loạt tấn công. Chạy khoảng chừng mười phút thì ra khỏi được làn sương trắng, hai người là người đầu tiên thoát ra thoát ra khỏi trận pháp.

Giang Cung Tuấn quay lại phía sau nhìn những tảng đá kỳ lạ kia hít sâu một hơi, nếu không có Mạch Doanh dẫn đường, anh đã không thể thoát khỏi trận pháp, nói không chừng còn chết thảm trong đó rồi.

“Cảm ơn” Giang Cung Tuấn nói, anh rất ít khi nói cảm ơn, lần này anh thật sự mang ơn Mạch Doanh. Anh cảm thấy hắn không phải người xấu, giống như hắn đã nói, không phải Ma tộc ai cũng là ma đầu tội ác tày trời.

“Đừng khách sáo” Mạch Doanh cười. Hắn cười lên rất đẹp, khóe miệng có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt. . Truyện Teen Hay



Trong nháy mắt Giang Cung Tuấn còn cho rằng hắn là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần.

“Cậu, rốt cuộc cậu là nam hay nữ?” Giang Cung Tuấn hỏi.

“Cậu nói xem?” Mạch Doanh cười nhìn Giang Cung Tuấn, kéo tay anh đặt trên ngực mình: “Muốn kiểm tra không Giang Cung Tuấn kịp thời buông tay Mạch Doanh ra, xấu hổ cười nói: “Thôi khỏi”.

Anh nói sang chuyện khác: “Vì sao cậu lại mang theo tôi thoát trận, nếu một mình cậu ra được rồi đi tiếp thì sẽ có cơ hội trở thành người đầu tiên vượt qua chín cửa ải, có cơ hội có được tiên phủ rồi”

Mạch Doanh chớp mắt, cười nói: “Bởi vì tôi là Ma tộc, trong cơ thể cậu có ma khí rất mạnh, thân thể cậu cũng là của Ma tộc. Sau này chúng ta sẽ là người cùng tộc, còn có thể sẽ trở thành người một nhà nữa”.

Mạch Doanh nhắc tới Ma tộc kéo lên hứng thú của Giang Cung Tuấn đối với những chuyện thời thượng cổ, anh nói: “Ma tộc có liên quan đến chuyện trái đất đang bị phong ấn phải không, còn nữa, vì sao Ma tộc ai cũng có thể giết chết. Tôi nghe nói thời viễn cổ Ma tộc xâm lấn trái đất đánh nhau với con người một trận rất kịch liệt, cuối cùng trái đất bị phong ấn, những việc này cậu có biết không?” Giang Cung Tuấn rất muốn biết những đoạn lịch sử không muốn ai biết này.

Nghe Giang Cung Tuấn nói, sắc mặt Mạch Doanh trở nên khó coi.

Suy nghĩ một lúc lâu sau hắn mới mở miệng: “Những chuyện thời viễn cổ rất phức tạp, không nói được là ai đúng ai sai, do lập trường không giống nhau mà thôi. Còn việc phong ấn trái đất đúng là có liên quan đến tộc tôi, còn trái đất là do những siêu cao thủ tộc tôi hợp lại phong ấn”

“Vì sao phải phong ấn trái đất?” Giang Cung Tuấn không hiểu hỏi Mạch Doanh. Mạch Doanh lắc đầu, nói: “Chuyện đó tôi cũng không rõ”. “Được rồi” Mạch Doanh đã nói không biết, Giang Cung Tuấn cũng không hỏi thêm nữa. Hai người cùng nhau đi tiếp.

“Đúng rồi” Mạch Doanh bỗng nhiên ngừng lại, quay sang nhìn Giang Cung Tuấn. “Sao vậy?” Giang Cung Tuấn cũng nhìn hắn.

Mạch Doanh ngây người, nói: “Thân thể của cậu làm sao mà có được, tôi đã điều tra qua, cậu có huyết mạch con người thuần khiết. Ba năm trước muốn lấy tuyệt chiêu đánh chết Tuyệt Hằng, nhưng cuối cùng phải trả giá bằng mạng sống, sau đó biến mất ba năm trở về đã biến thành bộ dạng bây giờ?”.

Mạch Doanh cũng rất tò mò về Giang Cung Tuấn. Sau khi biết được tình huống của anh, hắn đặt biệt dùng bảo vật bí mật để liên lạc với thầy đang ở Ma giới.

Thầy chỉ nói ma liên có địa vị rất cao ở Ma giới, là pháp bảo bản mạng của ba Đại Ma Để ở Ma giới.

Ma đế, chính là tồn tại chỉ cao vô thượng ở Ma giới. Đừng nói Ma giới, dù là đối với muôn vàn thế giới cũng được xem là siêu cấp cao thủ, hắn cảm thấy buồn bực, bảo vật như thế sao lại rơi vào tay Giang Cung Tuấn chứ.