Nhan Tịch tùy theo Lam Cẩn, hai người cứ như vậy ôm nhau một hồi lâu, đến khi cảm nhận được cánh tay anh ôm mình ngày càng chặt, đến mức thở thôi cũng có chút khó khăn, cậu liền giãy dụa.
Lam Cẩn nhận ra cậu giãy dụa thì lập tức buông lỏng khí lực ôm lấy cậu, nhưng cánh tay mạnh mẽ kia vẫn như cũ luyến tiếc không nỡ buông, đành phải dùng chút lực khoác hờ lên cơ thể mảnh khảnh của Nhan Tịch.
Lam Cẩn ôm Nhan Tịch như có như không thế này, khiến khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức hai người có thể cảm nhận được hơi thở của song phương đều đã nóng rực.
Cứ gần gũi đối diện nhau như vậy, lồng ngực kề sát lồng ngực khiến nhịp tim "thình thịch" nảy lên, hô hấp hai bên rối loạn, bầu không khí mập mờ chạm đến đỉnh điểm, mặc kệ ra sao thì hai người cũng đều có cảm giác như đang cách khoảng không mà hôn nhau.
Khi Lam Cẩn đột nhiên đưa tay về phía gương mặt của Nhan Tịch, Nhan Tịch căng cứng người, vô thức ngừng thở.
Hôn môi trong dự đoán đều không xảy ra, chỉ cảm thấy khóe miệng bị đụng vào miết nhẹ, kinh ngạc mở mắt ra, lập tức thấy Lam Cẩn nâng ngón tay dính nước canh màu nâu vừa lau trên khóe miệng cậu xuống.
Nhan Tịch 囧.
Nghĩ tới mình vừa trưng ra khuôn mặt như vậy trịnh trọng nói chuyện với Lam Cẩn, mặt nhỏ của Nhan Tịch lập tức đỏ bừng lên.
Trên mặt Lam Cẩn lại tràn ngập ý cười, nhìn gương mặt nhỏ đỏ bừng trước mắt, rất tự nhiên mà đưa ngón cái dính nước canh đó vào miệng, còn không quên đánh giá một câu. "Rất ngọt".
Hành động mờ ám này của hắn càng khiến khuôn mặt của Nhan Tịch đỏ hơn, nghĩ tới bản thân mình vừa nãy tự mình đa tình, lỗ tai tựa hồ cũng muốn bốc khói, đang muốn chui vào cái lỗ nào dưới đất thì Lam Cẩn đột nhiên sấn tới, thừa dịp đúng lúc Nhan Tịch còn ngơ ngác, chuẩn xác dùng môi mình chặn miệng cậu lại.
Động tác thình lình xảy ra, hiển nhiên Nhan Tịch không kịp phản ứng, sửng sốt khi khớp hàm bị cạy mở, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào trực tiếp đảo quanh khoang miệng ướt át, cuốn lấy đầu lưỡi nhỏ vì kinh ngạc mà vô thức rụt lại, dùng sức mút mát đảo quanh, giống như đói khát đã lâu.
Nhan Tịch bị môi lưỡi ấm nóng làm cho thất thần, đầu óc trống rỗng, khoang miệng mẫn cảm không ngừng bị trêu chọc, đầu lưỡi bị quấn lấy mút vào, thân thể gầy gò bị kích thích mà có chút run rẩy, chân mềm nhũn, eo cũng tê dại.
Hai người thở dốc ôm chầm lấy nhau, Lam Cẩn khao khát hôn môi đối phương thật lâu, vừa nóng nảy vừa gấp gáp, loại cảm giác hận không thể đem —— người con trai xinh đẹp mà hắn mong nhớ ngày đêm, cũng là người luôn khơi dậy dục vọng của hắn —— cùng nhau nuốt chửng vào bụng! Nhưng chỉ thế này thì thật không đủ... mãi mãi không thể đủ...
Hai đôi môi vẫn dán chặt vào nhau, thậm chí hôn ngày càng sâu hơn, miệng Nhan Tịch đã phát đau rồi, hô hấp dồn dập, dưới thế tiến công dồn dập của Lam Cẩn thì liên tiếp bại trận rút lui, thế nhưng Lam Cẩn lại không hề buông tha, trực tiếp đem cậu đè lên trên tường, vây cậu dưới thân thể cường tráng của mình, hôn sâu chiếm lấy.
Nhan Tịch chịu không nổi, muốn thoát thân nhưng cơ thể đã mềm nhũn, sau lưng đang áp vào tường, không có đường lui, ánh mắt bởi vì thiếu oxi mà càng trở nên mơ màng.
Đến cuối cùng khi Lam Cẩn không đã thèm mà buông Nhan Tịch ra, mi mắt Nhan Tịch đã ướt đẫm, đôi môi sưng đỏ, ngực phập phồng thở hổn hển.
Lam Cẩn lại thuận thế để trán cậu áp lên vai mình, đôi tay vẫn ôm chặt cậu như cũ.
Nhan Tịch không nhìn thấy biểu cảm trên vẻ mặt của Lam Cẩn lúc này, nhưng lại cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh đang phả lên xương quai xanh của mình, thân thể cao lớn kia cũng nhẹ run rẩy, dường như đang cố gắng áp chế thứ gì.
Một lúc lâu sau, Lam Cẩn mới nâng khuôn mặt Nhan Tịch trên vai mình lên.
Nhan Tịch lập tức thấy rõ ràng đôi mắt anh đã đỏ bừng, hơi thở thở ra cũng cực nóng, yết hầu gợi cảm nhấp nhô, chuyên chú nhìn cậu chằm chằm, đáy mắt lóe lên ánh sáng, mang theo thú tính đã gần đến giới hạn.
Đối mặt với ánh mắt như thế, trong lòng Nhan Tịch không khỏi run rẩy, vô thức rụt cổ lại, ý thức được Lam Cẩn có chút không đúng, liền ân cần quan tâm nhỏ giọng hỏi. "Lam Cẩn, anh không sao chứ?".
Lam Cẩn cười với cậu, lại chớp mắt vài cái, ánh mắt đã không còn tính xâm lược như vừa nãy, mà đã tràn đầy thâm tình, hôn một cái lên chóp mũi Nhan Tịch, giọng khàn khàn nói. "Anh không sao, Tịch Tịch, anh chính là đang rất vui vẻ... thật sự rất vui vẻ...".
-
Ngày hôm sau, Nhan Tịch hiếm khi dậy sớm. Thời điểm ra khỏi phòng rửa mặt thì bị gió lạnh thổi một trận run người, lúc này mới phát hiện cửa sổ phòng khách không biết mở toang từ lúc nào.
Vừa rụt cổ vừa đóng cửa sổ lại, Nhan Tịch thuận thế nhìn thoáng qua cửa phòng Lam Cẩn, cửa phòng đang đóng, lại nhìn qua đồng hồ, giờ này hẳn Lam Cẩn vẫn chưa tỉnh dậy.
Nhan Tịch rửa mặt rồi chui ngay vào phòng bếp, nghĩ đến trong khoảng thời gian này mỗi sáng cậu tỉnh dậy thì Lam Cẩn đã chuẩn bị xong bữa sáng, khó có được dịp cậu dậy sớm hơn Lam Cẩn, hẳn là cũng nên làm một bữa sáng thật ngon cho anh.
Lúc đợi ốp la trứng, Nhan Tịch không khỏi bắt đầu ngây người, nói thật, từ mối quan hệ vô cùng tệ với Lam Cẩn trước kia, cậu vẫn luôn cho rằng giữa hai người hoàn toàn không có khả năng lại tình xưa nối lại hay phát sinh thêm bất cứ thứ gì.
Mọi chuyện tiến triển đến nước này, cũng là điều cậu không ngờ tới, nhưng cậu có thể chắc chắn rằng Lam Cẩn bây giờ và Lam Cẩn trước kia là hai người hoàn toàn khác nhau.
Lần này, cậu hẳn sẽ không cược thua nữa đâu...
Thế nhưng vì cớ gì mà trong lòng cậu vẫn luôn ẩn ẩn một cảm giác khác thường không nói lên lời, điều này khiến cho cậu cảm thấy bất an.
Bởi vì thất thần, cho nên bữa sáng đơn giản thôi mà cũng khiến cho Nhan Tịch luống cuống tay chân, thật vất vả mới làm xong thì cũng đã đến giờ đi làm.
Lam Cẩn vẫn không có dấu hiệu thức dậy như cũ, Nhan Tịch cũng không nghĩ nhiều, chỉ vội vàng ăn hết phần ăn của mình, sau đó ra cửa.
Đến công ty, Tiểu Đào hưng phấn bừng bừng sà đến, không cần nghĩ cũng biết là tại sao.
Ngày hôm qua lúc cơm nước xong xuôi đã hỏi qua Lam Cẩn, liền đem câu trả lời của anh một năm một mười kể lại hết cho Tiểu Đào.
Tiểu Đào khi đó rất nghiêm túc mà cầm cuốn sổ nhỏ ghi chép lại, còn không quên gật đầu như giã gạo tán thành.
Sau đó vẫn không có bỏ qua cho Nhan Tịch, không ngừng nài nỉ cậu, vừa cười vừa ngọt ngào nịnh nọt, sống chết cũng muốn ăn vạ bằng được Nhan Tịch tan tầm thì đi mua quà cùng cô nàng, luôn miệng nói cái gì mà, nếu cậu là người duy nhất biết bí mật về người này của cô thì phải phụ trách đến cùng.
Nhan Tịch làm không lại Tiểu Đào, chỉ có thể liều mình mà bồi cùng quân tử, đáp ứng thỉnh cầu của cô nàng.
Đúng lúc này, Nhan Tịch nhận được tin nhắn Wechat của Lam Cẩn, nói anh đã ăn bữa sáng mà Nhan Tịch làm, rất ngon, anh rất thích.
Anh thậm chí còn đăng lên vòng bạn bè, kèm theo ảnh chụp bữa sáng, thật ra chỉ là trứng ốp la và lạp xưởng hun khói đơn giản đến không thể đơn giản hơn, thậm chí trứng còn có chút bị cháy đen, dù cho chụp đẹp đến đâu thì cũng chẳng thể áp đi được sự bình thường của nó, nhưng Lam Cẩn lại làm như đó là thứ gì quý giá lắm vậy, một bộ dáng muốn cho cả thế giới này biết.
Nhan Tịch nhìn status Lam Cẩn đăng trong vòng bạn bè, văn chương sến súa đến mức buồn ói, đọc không đọc ra miệng nổi, nhưng trong lòng lại ngọt như được nếm mật.
Vốn dĩ cả một buổi sáng không nhìn thấy Lam Cẩn đâu, cậu còn lo lắng anh bị bệnh hay không thoải mái ở đâu đó, nhưng hiện tại nhìn thấy tin nhắn anh gửi cho mình, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm trở lại.
Nhan Tịch nhân cơ hội nói với Lam Cẩn chuyện tối nay cùng Tiểu Đào đi mua quà sinh nhật, cho nên cậu sẽ không trở về ăn cơm.
-
Sau khi tan làm, Tiểu Đào lập tức kéo Nhan Tịch đến trung tâm thương mại, thời gian vẫn còn sớm cho nên hai người quyết định chọn quà tặng sinh nhật trước rồi sau đó mới đi ăn cơm.
Vốn còn cho rằng có lời đề nghị của Lam Cẩn, hai người có thể đến thẳng trung tâm thương mại mua xuống thứ đã chọn trước đó, kết quả hai người đi dạo một vòng cũng không mua được món quà sinh nhật nào có thể xứng với kỳ vọng của Tiểu Đào và Alpha của cô nàng.
Nhan Tịch thực sự chịu không nổi thể lực của mấy cô gái khi được đi dạo phố, cậu ôm ly trà sữa ngồi liệt ở băng ghế ven đường không chịu đứng lên, nhìn Tiểu Đào không chút mệt mỏi lại còn cực kỳ hưng phấn kia, nhịn không được mà oán hận. "Alpha cô thích rốt cuộc là nhân vật nào vậy? Đã có nhiều tham khảo để lựa chọn như thế rồi chúng ta tùy tiện chọn một cái là được, vì cớ gì mà cái này không được cái kia cũng không được chớ...?".
"Cậu không hiểu, cậu không hiểu đâu...".
Nhan Tịch: "....".
Đúng là tôi đang không hiểu đây!
Nói đến Alpha mình thích, Tiểu Đào lại bắt đầu thao thao bất tuyệt. "Tại cậu không biết anh ấy có bao nhiêu ưu tú đấy thôi, cậu biết tập đoàn Lam thị không? Anh ấy chính là giám đốc chi nhánh của tập đoàn Lam thị, quản lý của một xí nghiệp lớn đấy, nghe anh ấy nói anh ấy thường xuyên gặp mặt Lam Cẩn, Lam Cẩn đại tổng tài trước đó đến thăm hỏi cậu mà chúng ta đã từng gặp gỡ qua đó, cậu nói xem có phải anh ấy rất suất xắc không?".
Từ miệng Tiểu Đào nghe được cái tên quen thuộc, Nhan Tịch lập tức cảm thấy có gì đó không thích hợp, do dự nói. "Tiểu Đào, người đó đáng tin không?".
Tiểu Đào nháy mắt với cậu. "Anh ấy là đối tượng xem mắt mà người nhà giới thiệu cho tôi, đương nhiên là đáng tin cậy".
"Thế nhưng tập đoàn Lam thị gần đây không phải xảy ra chuyện sao? Hẳn là qua một khoảng thời gian nữa cô sẽ nghe thấy tin phá sản.... Cô đừng để bị lừa....".
Nhắc đến tập đoàn Lam thị, trong lòng Nhan Tịch lập tức khó chịu không thôi.
Tiểu Đào vừa nghe Nhan Tịch nói Alpha mà mình sùng bái là kẻ lừa đảo, lập tức nóng nảy, mắt hạnh cũng trừng lên. "Sao cậu có thể nói lung tung như vậy? Từ Chính không phải là kẻ lừa đảo!".
"Trời đất chứng giám, tôi không có nói lung tung, sự thật chính là như vậy...".
Dù sao Tổng giám đốc của Lam thị vẫn còn đang nằm ở nhà cậu đấy.
Dường như sợ Tiểu Đào không tin tưởng mình, cậu lại tiếp tục nói. "Lúc trước Lam thị bị đối thủ tận lực nhằm vào, mắt xích tài chính xuất hiện lỗ hổng vô cùng nghiêm trọng, tổng giám đốc, tổng giám đốc cũng không có nhà để về, chớ nói chi là mấy giám đốc chi nhánh đó....".
Tiểu Đào nhìn Nhan Tịch y như nhìn một kẻ ngốc. "Mắt xích tài chính của Lam thị xảy ra vấn đề? Tổng giám đốc cũng không có nhà để về? Cậu nghe được tin lá cải này từ đâu ra thế? Không hợp với lẽ thường như vậy mà cậu cũng tin? Lam thị cũng không phải là mấy cái xí nghiệp nhỏ động một chút là phá sản kia, đó là Lam thị đấy, mấy ngàn mấy chục ngàn nhân viên, dù cho anh ta muốn phá sản thì chính phủ cũng tuyệt đối sẽ không để nó phá sản được, huống chi một tập đoàn lớn như Lam thị, đoạn thời gian trước ở nước ngoài còn thành công khai phá dự án mới siêu lớn nữa đó....".
Nếu như là lúc trước, người khác có nói Lam thị đột nhiên phá sản, Nhan Tịch chắc chắn cũng sẽ không tin tưởng, dù sao cũng là một tập đoàn khổng lồ cỡ vậy mà.
Nhưng người báo tin tức này cho cậu biết là Lam Cẩn, ai cũng sẽ không lấy tài sản của bản thân mình và gia đình ra làm chuyện giỡn chơi, huống chi nếu Lam thị thật sự không có chuyện gì thì đường đường là một Tổng giám đốc như Lam Cẩn, một ngày bận đến trăm công nghìn việc thì làm sao có thể ngày nào cũng rúc trong căn phòng thuê cũ kỹ của cậu như thế kia, lại còn cam tâm tình nguyện nấu cơm giặt đồ cho cậu chứ?
Tiểu Đào thấy Nhan Tịch im lặng thật lâu không nói một lời, dường như còn sợ cậu chưa tin liền trực tiếp lấy điện thoại ra, mở ra ảnh chụp chung của Alpha cô ấy thích và Lam Cẩn.
"Cậu xem, đây là ảnh chụp chung tháng trước cắt băng khánh thành chi nhánh của công ty, Lam Cẩn cũng tham gia đấy, nếu đúng như cậu nói Lam thị xảy ra chuyện, vậy chi nhánh lớn như vậy bọn họ làm sao có thể thuận lợi khai trương được đây?".
Nhan Tịch nhìn người trong tấm ảnh chụp, Lam Cẩn trầm tĩnh nội liễm kia là dáng vẻ cậu không thể không quen được, thế nhưng không biết tại sao cậu lại cảm thấy rất xa lạ.
Thật sự không còn tâm trạng đi dạo phố với Tiểu Đào, Nhan Tịch tùy tiện bịa ra một lý do rồi vội vàng rời đi trước, Tiểu Đào cũng đã nhìn ra sắc mặt kỳ lạ của Nhan Tịch, cũng lo lắng cho cậu nên chỉ nhìn cậu rời đi mà không nói gì thêm nữa.
Nhan Tịch vội vàng rời khỏi trung tâm thương mại, cậu tìm một con ngõ nhỏ yên tĩnh vắng vẻ suy nghĩ một lúc, sau đó gọi điện cho Nghiêm Tĩnh giám đốc thị trường của công ty cũ.
Thật ra người đầu tiên cậu muốn liên lạc là Dịch Nham Nhuệ, nhưng cẩn thận ngẫm lại nếu Lam Cẩn cố tình muốn giấu thì khẳng định đã sớm nói trước với những bạn bè thân cận của anh, cũng đã sớm dặn dò nhân viên trong công ty, nhưng Nghiêm Tĩnh bên này, hẳn là Lam Cẩn chưa chú ý tới.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, đã lâu không liên lạc cùng Nghiêm Tĩnh, vốn dĩ nên hàn huyên trước vài câu nhưng Nhan Tịch hiện tại không có tâm trạng đi suy nghĩ nhiều như vậy, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi Nghiêm Tĩnh về tình hình của tập đoàn Lam thị gần đây.
Sau khi cúp máy, hốc mắt Nhan Tịch đã đỏ bừng, có trời mới biết cậu đã mang tâm trạng như thế nào để trở về nhà.
Lam Cẩn lừa cậu, người đàn ông này lại một lần nữa lừa gạt cậu....
Mình là tên ngu ngốc, sao hết lần này đến lần khác đều vấp ngã ở một người mang tên Lam Cẩn này....
Lúc về đến nhà, Lam Cẩn mới ra khỏi phòng tắm, thân trên không mặc áo, thân dưới chỉ mặc một cái quần ngủ, đầu tóc còn ướt sũng, nhìn thấy Nhan Tịch đột nhiên trở về thì có chút sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì thuận tay lấy áo ngủ mặc lên người, nhanh chóng đi về phía Nhan Tịch đón cậu.
"Tịch Tịch, sao nhanh như vậy đã trở về rồi? Ăn cơm tối chưa? Anh đi làm cho em....".
"Lam Cẩn...". Nhan Tịch mất kiên nhẫn đánh gãy lời Lam Cẩn, cậu nhìn dáng vẻ người đàn ông đang lo lắng cưng chiều trước mặt, chỉ cảm thấy hai hốc mắt nóng vô cùng. "Anh đã nói sẽ không bao giờ trêu đùa em nữa!".