Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 5: Hóa Ra Em Là Omega!




Nhan Tịch hơi ngượng ngùng mở mắt. "Cậu có thể dùng thuốc ức chế mà! Vũ Phi rất ngây thơ, nếu cô ấy biết được cậu làm như vậy thì chắc chắn sẽ không chấp nhận, cũng sẽ rất đau lòng".

Nghe thấy Nhan Tịch nói như vậy, Lam Cẩn sửng sốt. Sau đó, hắn làm như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, cười khẽ rồi nhìn chằm chằm gương mặt ngơ ngác không hiểu gì của Nhan Tịch. "Không biết tôi nên nói em ngây thơ hay là ngu ngốc? Cô gái kia mà ngây thơ á? Em hẳn là không biết cô ta ở trên giường phóng đãng như thế nào đâu nhỉ? Nhưng mà cô ta lẳng lơ theo thói, tự nguyện muốn lên giường với tôi, vừa nhìn đã biết là chơi qua không ít lần".

Nhìn thấy vẻ mặt của Nhan Tịch từ ngơ ngác chuyển sang kinh ngạc, gương mặt vì xấu hổ mà từ nhạt màu nay lại thoáng đỏ lên. Lam Cẩn hứng thú hỏi lại. "Chẳng lẽ em chưa bao giờ lên giường với cô ta à?".

Nhan Tịch bị Lam Cẩn hỏi vặn, đầu óc hơi ong ong. Cậu thấy rõ hắn có ý châm chọc mình, trước giờ hai người chưa từng tiếp xúc cho nên không biết hắn cũng có một mặt vô liêm sỉ như vậy.

Nhan Tịch nắm chặt tay, dặn lòng phải bình tĩnh, thật bình tĩnh.

Vì e sợ còn đứng đây nghe Lam Cẩn nói huơu nói vượn, châm chọc, mỉa mai nữa thì cậu sẽ không kiềm nổi nữa. Bây giờ mong muốn của Cố Vũ Phi cũng đã truyền đạt xong, cho nên cậu chẳng cần phí thời gian tâm sức ở đây nữa.

Nhan Tịch hung dữ trừng mắt người đàn ông trước mặt một cái, rồi xoay người muốn rời đi.

Thế nhưng —— Lam Cẩn giống như thấy được bộ dáng Nhan Tịch bởi vì nghe hắn nói mấy lời như vừa rồi mà xấu hổ rất buồn cười, vừa khéo ý hắn muốn nhìn thấy dáng vẻ thú vị khác của cậu. Thấy cậu muốn rời đi thì thình lình nắm lấy cổ tay cậu, hơi dùng sức kéo ngược cậu lại. "Tôi chưa nói xong mà em muốn đi?".

"Buông tay ra!". Bàn tay Lam Cẩn vừa nóng vừa có lực, cảm giác từ bàn tay của một người xa lạ làm Nhan Tịch lập tức nổi da gà, cậu dùng sức cố gắng hất tay hắn ra nhưng bàn tay ấy vẫn nắm chặt như trước.

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Nhan Tịch, Lam Cẩn vẫn muốn tiếp tục chọc ghẹo. "Ui chao, sao hung dữ thế hả? Thẹn quá hóa giận à?".

Không đợi Nhan Tịch trả lời, Lam Cẩn lại tiếp tục nói. "Xem ra hai người thực sự chưa làm tình nha! Nhưng hai người cũng yêu đương lâu rồi mà, chẳng lẽ em không được à?".

"Lam Cẩn!". Bởi vì tức giận nên Nhan Tịch trừng mắt nhìn đối phương.

Lam Cẩn để trần thân trên cường tráng nghiêng người về phía cậu, nhìn dáng vẻ cực kỳ tức giận xen lẫn xấu hổ của cậu, đôi mắt màu xám liên tiếp lóe lên sắc vàng, âm thanh cũng trầm xuống. "Nhưng mà —— nhìn em thế này không giống như có thể đè được người khác, mà càng giống bị người khác đè hơn! Cũng không trách được cô ta lại chủ động muốn lên giường với tôi, phí công tìm một người bạn trai vô dụng, đáng thương quá!".

Cho đến thời điểm này, Nhan Tịch chưa bao giờ nghĩ rằng việc bản thân thương cảm và tôn trọng người yêu cũ lại thành cái cớ cho người khác mỉa mai, châm chọc.

Nếu như lúc này còn nhịn được thì cậu không phải đàn ông!

Lúc Nhan Tịch hòa hoãn lại thì nắm đấm đã chào hỏi gương mặt Lam Cẩn.

Trước đây đã từng có một khoảng thời gian dài ở cùng cha mẹ trong khu ổ chuột bẩn thỉu hỗn loạn, luôn đối mặt với cảnh bị người ta vác dao đến nhà đòi nợ. Lớn lên trong hoàn cảnh đó, nếu cậu yếu đuối thì sẽ bị người khác bắt nạt đến chết, cho nên từ nhỏ cậu đã từng đánh người không ít lần. Ở mặt đánh đấm Nhan Tịch chưa từng được dạy dỗ nghiêm túc, nhưng trong cảnh khốn đốn ngày trước thì khả năng trả đòn và phòng thủ đã ăn sâu vào tiềm thức, cho dù đã qua nhiều năm cũng khó mà quên đi.

Tốc độ ra đòn của Nhan Tịch rất nhanh, đừng nhìn thấy cậu gày gò mà xem thường, lực tay của cậu vừa chuẩn vừa mạnh.

Không ai nghĩ tới cậu lại chủ động tung nắm đấm như vậy, ngay cả Lam Cẩn. Vì không hề phòng bị nên hắn không kịp phản ứng, gương mặt đẹp trai ăn trọn cú đấm kia.

Bên tai lúc này chỉ nghe được tiếng la hét hoảng loạn của cô gái kia. "Cậu điên rồi sao? Sao cậu dám đánh Lam Cẩn?".

Lúc này Nhan Tịch không chỉ muốn đánh Lam Cẩn một cái đâu mà còn muốn đánh thêm vài cái, dù sao đánh thì cũng đã đánh rồi, vậy thì phải tặng thêm hắn vài cú nữa mới hả giận. Cũng vừa khéo cộng dồn mối thù đối phương đã chen chân vào tình cảm của cậu và thù mới này tính luôn một thể.

Cậu thực sự đã làm như thế!

Sau khi tặng Lam Cẩn một đấm thì cậu cũng không có ý định muốn rút tay về, ngược lại còn muốn giơ nắm đấm lên nhắm thẳng mặt đối phương mà đấm.

Lần đầu tiên Lam Cẩn không phản ứng kịp, không có nghĩa là hắn sẽ vô duyên vô cớ chấp nhận bị đánh lần thứ hai. Hắn nhanh chóng né tránh kịp thời nắm đấm của Nhan Tịch, còn thuận tay nắm lấy cổ tay gầy gò của người kia, nhưng không hề có ý định phản kích.

Lam Cẩn không phản kích nhưng Nhan Tịch thì không hề dừng lại, biết được sức lực của hai bên quá chênh lệch, cậu nhanh nhẹn giơ chân lên muốn đá vào chỗ hiểm của đối phương. Lợi dụng lúc Lam Cẩn né tránh theo bản năng, Nhan Tịch linh hoạt mà giãy ra.

Đối mặt với những động tác như nước chảy mây trôi của Nhan Tịch, Lam Cẩn khá bất ngờ mà nhíu mày. Khóe miệng bị đấm bỏng rát nhói đau, hắn đưa tay lên lau thì mới phát hiện là đã chảy máu.

Bản thân Lam Cẩn là con trai độc nhất nhà họ Lam, có thể nói là từ đầu đến chân đều được yêu thương nâng niu, cha mẹ hắn cũng không nỡ ra tay đánh hắn, chứ đừng nói đến người ngoài dám lao vào gây gổ.

Không nghĩ tới đời hắn vậy mà lại bị đánh, không chỉ vậy mà hai lần đều là Beta nam.

Ký ức tăm tối khi còn nhỏ cùng chuyện vừa xảy ra đan xen lẫn lộn, làm tâm trạng Lam Cẩn ngay lập tức rơi xuống đáy.

Cô gái đứng bên cạnh nhìn thấy Lam Cẩn chảy máu, hoảng sợ đến mức mặt mày trắng bệch, cuống quýt cầm khăn giấy muốn giúp hắn lau đi.

Nhưng Lam Cẩn đến nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một cái, lạnh lùng đuổi. "Cút!".

Biểu cảm của Lam Cẩn lạnh lẽo rất dọa người, cả cơ thể tỏa ra cái cảm giác đè ép đáng sợ đủ để khiến người ta toát mồ hôi lạnh. Thậm chí ngay cả Beta không có cảm giác gì về pheromone cũng có thể cảm nhận được mùi nguy hiểm trong không khí, cái cảm giác nguy hiểm này như một tín hiệu báo trước cho một trận gió tanh mưa máu sắp sửa xảy ra.

Alpha cấp S đứng trên đỉnh kim tự tháp, đó không chỉ là danh hiệu được tặng cho, mà nó thể hiện bọn họ vượt trội hơn người bình thường ở rất nhiều phương diện, mức độ vượt trội đó thậm chí có thể dễ dàng giết chết một người.

Nhìn Lam Cẩn đang tức giận, cô gái kia cơ hồ rất sợ hãi, cả người run lên. Nghe thấy Lam Cẩn đuổi mình đi, cô ta không dám chần chờ giây phút nào. Thậm chí đến quần áo cũng không kịp mặc, tiện tay vơ lấy cái áo khoác rồi ba chân bốn cẳng chạy mất.

Ánh mắt của Lam Cẩn u ám, con ngươi sâu thẳm sắc bén nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt vừa nãy còn hiên ngang dám vì một nữ nhân chết tiệt mà đánh hắn. Hắn giận đến mức bật cười, ý cười trên khuôn mặt đẹp trai kia càng trở lên bắt mắt, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được nguy hiểm cận kề.

Nhan Tịch chỉ nghe đối phương nhẹ nhàng nói một câu. "Lại đây!".

Cậu còn chưa phản ứng kịp lại thì đã nhận thấy không khí xung quanh mình như bị rút sạch, hô hấp cũng trở lên khó khăn, hai mắt nổ đom đóm, một mùi hương nồng đậm đầy tính uy hiếp ập thẳng về phía cậu. Đó là một loại hương thơm giống như nhựa của một loại cây lâu năm, vừa nồng đậm vừa cay cay rất áp đảo. Mùi hương giương nanh múa vuốt xông thẳng vào mũi cậu, khiến Nhan Tịch lập tức biến sắc. Hai chân cậu mềm nhũn, chật vật ngã ngồi trên mặt đất, cả cơ thể bị cái khí thế ngùn ngụt kia đánh gục đến không thể động đậy được.

Cậu chỉ cảm giác được dưới mũi có chất lỏng chảy ra, trong miệng cũng có mùi rỉ sắt tanh nồng. Nhan Tịch muốn đưa tay gạt đi chất lỏng nhưng bây giờ với động tác tưởng chừng như đơn giản ấy, khiến cậu cố hết sức cũng không làm được.

Nhan Tịch ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Lam Cẩn, người đó mang khí thế của một kẻ chiến thắng đứng ở trên cao. Lúc này, cậu nhận ra đây chính là sức mạnh áp đảo của Alpha cấp S thì đã muộn rồi.

Đây là lần đầu tiên Nhan Tịch là Beta mà lại có thể cảm nhận được mùi pheromone của Alpha, không ngờ lại xảy ra trong tình huống như vậy. Cậu biết pheromone của Lam Cẩn rất có tính công kích nhưng không ngờ nó lại đáng sợ đến mức này. Rõ ràng cậu là Beta, không có khả năng cảm nhận được pheromone, nhưng vẫn bị dồn ép giống bao người khác.

Khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Tịch bởi chịu đau mà hơi nhăn nhó, mồ hôi lạnh phủ đầy trán, cả cơ thể không thể cưỡng lại được mà run rẩy. Khi Beta bị một Alpha thần phục, cậu cảm thấy hối hận vì bản thân đã hành động bốc đồng như ban nãy.

Tuy rằng đáy lòng Nhan Tịch không cam chịu nhưng cậu vẫn chưa đạt được cảnh giới thấy chết không sợ, khao khát được sống thôi thúc cậu dùng hết sức lực vịn cạnh tủ bên cạnh đứng lên. Cậu không dám nhìn người đàn ông trước mặt, xoay người muốn trốn khỏi không gian tràn ngập sự dồn ép của pheromone Alpha, khiến người ta đau đớn khó thở này.

Lam Cẩn không ngờ được đã lúc này mà Nhan Tịch vẫn đứng được lên, hắn hơi kinh ngạc nhưng càng bất ngờ hơn là cũng không muốn chèn ép thêm. Trong đôi mắt màu xám mang theo ý cười, dáng vẻ hắn đầy nhàn nhã không giấu vẻ đắc ý, hệt như dã thú đang săn vờn con mồi. Con thú này uy nghi ngạo nghễ nhìn con mồi bé nhỏ, liếm răng nanh, tự hỏi khi nào ăn là tốt nhất.

Trong lòng Nhan Tịch chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, cậu nào còn lòng dạ đi xem biểu cảm của Lam Cẩn bây giờ ra sao. Cậu nhấc từng bước nặng nề, vất vả lắm mới ra đến cửa. Tay đã chạm vào tay nắm cửa, ngỡ rằng bản thân đã sắp thoát nhưng bất ngờ người phía sau xuất hiện, thình lình đè xuống phủ một bóng mờ lên thân hình cậu. Bàn tay đang nắm cửa bỗng bị một bàn tay to lớn ấm áp khác phủ lên.

Lam Cẩn từ phía sau đi đến, vươn tay ôm ngang lấy Nhan Tịch.

Khi Lam Cẩn tới gần, mùi pheromone của hắn càng nồng đậm hơn, bao phủ lấy toàn thân Nhan Tịch. Bị pheromone mạnh mẽ như vậy bao lấy, mùi thơm mãnh liệt không lối thoát từ từ ăn mòn cậu.

Nhan Tịch cảm thấy trước mắt là một màu trắng xóa, cơ thể gầy gò run lên theo bản năng, cậu chỉ có thể cố hết sức cắn chặt răng, ép bản thân không được ngất đi.

Lam Cẩn nhìn cơ thể cậu bị mùi pheromone của mình làm cho run rẩy, hắn ghé sát bên tai đối phương thì thầm. "Em chạy cái gì? Không phải vừa nãy em còn cao ngạo với tôi đó sao? Em đã lựa chọn được cách chết cho chính mình chưa?".

Trong lúc nói chuyện, hơi thở nóng bỏng của Lam Cẩn phả lên cổ Nhan Tịch. Cảm giác ngứa ngáy khiến cho cậu hơi run, trái tim đập dồn dập mất kiểm soát trong lồng ngực, một cảm giác khác lạ trong cơ thể dâng lên. Thân dưới cậu có dòng điện kỳ lạ men theo đốt sống lưng, chạy thẳng lên sau gáy.

Cảm giác kỳ lạ này khác thường này quá đáng sợ, khiến cho Nhan Tịch giãy dụa không ngừng, cậu giơ khuỷu tay lên muốn đánh vào Lam Cẩn phía sau.

Khi giãy dụa gáy Nhan Tịch lướt qua chóp mũi Lam Cẩn, mái tóc mềm mại bồng bềnh quét lên khuôn mặt hắn. Đồng thời Lam Cẩn cũng ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, giống như đài sen e ấp sắp đến thời kì nở bung giữa hồ nước sau mưa. Mùi hương ấy vừa ngọt ngào vừa trong lành như muốn dụ dỗ người ta thò tay xuống hái, hắn hiểu rõ đây là mùi của Omega.

Cơ thể cường tráng của Lam Cẩn hơi lung lay, vốn dĩ hắn sắp tiến vào kỳ phát tình, vậy mà trên người Nhan Tịch lại có mùi pheromone của Omega mới chết!

Đôi mắt Lam Cẩn tối sầm lại, đồng tử màu xám nguyên bản trở lên nhạt nhòa, cả con ngươi đều nhuộm thành sắc vàng óng. Bản năng của Alpha đối với Omega là yêu thương, nay lại đối diện với Nhan Tịch —— không cần nói cũng biết Lam Cẩn nhanh chóng thu bớt lại pheromone của chính mình. Hắn cố gắng thu lại bản năng dục vọng của cơ thể, đưa tay bóp nhẹ cái cằm nhọn của đối phương để quay đầu cậu qua quan sát.

Người trước mặt, một bên mũi chưa kịp lau còn vương vệt máu, mái tóc xoăn bồng bềnh lộn xộn, hốc mắt đỏ bừng ướt át. Tuy rằng mang dáng vẻ chật vật nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp nhỏ nhắn của cậu, đôi mắt đen như phát sáng, sống mũi vừa nhỏ vừa thẳng, làn da trắng nõn mỏng manh sợ là thổi nhẹ thôi cũng rách, lúc này được nhuộm một màu đỏ hồng bắt mắt. Đôi môi vừa nhỏ vừa mỏng mím chặt lại đầy ngang tàng, bên má phải có nốt ruồi nhỏ xinh, khiến gương mặt vốn đã nhỏ nay càng thanh tú.

Hắn cứ ngẩn người ngắm nhìn Nhan Tịch đã một hồi lâu, dáng vẻ xinh đẹp khiến người khác muốn yêu thương này đúng thật là khá giống Omega.

Lam Cẩn muốn xác nhận lại nên đã cúi đầu ngửi hõm cổ Nhan Tịch, hương hoa sen nhàn nhạt đánh thẳng vào lòng hắn. Nhưng mà không rõ nguyên nhân gì mà mùi hương này rất nhạt nhòa, còn nhạt hơn cả mùi pheromone của mấy Omega cấp thấp hắn gặp qua.

Nếu như không phải hai người tiếp xúc gần như vậy, cộng thêm việc khứu giác và năng lực cảm nhận của hắn vượt trội hơn người bình thường thì chắc chắn khó có thể ngửi thấy mùi pheromone hoa sen chưa nở trên người Nhan Tịch.

Hơi thở của Alpha cấp S vẫn luôn quanh quẩn bên cổ, mỗi lần hơi thở của đối phương phà lên cổ đều khiến cả cơ thể Nhan Tịch phát run.

Vì cái gì mà một Beta như cậu lại nhạy cảm đến như thế cơ chứ?

Bỗng nhiên cậu cảm nhận được phía sau gáy có một bàn tay thô ráp mang theo ấm áp ấn lên gáy mình, vào khoảnh khắc này cả cơ thể Nhan Tịch căng chặt, cậu cảm nhận được nỗi sợ hãi không tên và cảm giác tê dại không nói thành lời. "A! Đừng chạm vào tôi... thả tôi ra!".

Lam Cẩn đang tìm tuyến thể sau gáy Nhan Tịch, thông thường tuyến thể của Omega sẽ nằm sau gáy, lúc bình thường sẽ không nhìn thây chỉ hơi nhô lên dưới da khi tiến vào kỳ phát tình, nhưng nếu ấn nhẹ thì vẫn có thể cảm nhận được. Đương nhiên tuyến thể của Nhan Tịch không giống với các Omega bình thường, Lam Cẩn cẩn thận ấn xuống dò tìm mới hơi hơi cảm nhận được tuyến thể lớn bằng đồng xu ở dưới da, sờ vào còn có cảm giác hơi cứng.

Sau khi tìm được thứ mình mong muốn, Lam Cẩn sung sướng nở nụ cười, hắn cúi đầu ghé vào bên tai Nhan Tịch, nhẹ giọng nói. "Hóa ra em là Omega, thơm quá!".

Nếu đối phương là Omega thì sắp tới hắn có lẽ không cần phải dùng đến phương án kia!