Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 40: Người Của Tôi, Tôi Đương Nhiên Đối Tốt




Chuyện lúc trước tạo thành ảnh hưởng đến như vậy, trước căn phòng cậu thuê vẫn còn rất nhiều ký giả giới truyền thông vây xung quanh gần đó, mục đích là cố gắng đào được tin tức mới nhất. Cho nên sau khi xuất viện, Nhan Tịch không thể quay lại chỗ ở. Trong lúc cậu đang phát rầu thì Trương Tố lại đến thăm.

Chẳng những mang theo bánh kem số lượng có hạn mỗi ngày của tiệm bánh nổi tiếng, mà còn nói với Nhan Tịch rằng anh ta đã sắp xếp chỗ ở mới cho cậu xong rồi, đồ dùng bên trong cũng đã được an bài thỏa đáng, cậu ra viện thì có thể lập tức xách đồ vào ở.

Nhan Tịch có thể hiểu được Trương gia làm như vậy là vì muốn trấn an cậu, nhưng quay đầu lại suy nghĩ thì thấy Trương Tố người này như vậy không khỏi quá ân cẩn chủ động rồi đi? Ngày một ngày hai không nói, nhưng cứ như vậy mãi thì cũng khiến cậu khá hoảng.

Dù sao trên đời này, ngoại trừ người thân gia đình ra thì sẽ không có ai đối xử tốt với cậu, Lam Cẩn trước đó không phải là vết xe đổ rành rành ra trước mắt đó sao?

Nhan Tịch đối diện với Trương Tố vì cậu mà suy xét lo liệu chu toàn mọi mặt, thì thật sự không có cách nào bình tĩnh tiếp nhận nữa.

"Không cần đâu, vô duyên vô cớ sao có thể cứ phiền anh như vậy được! Nếu thật sự không thể tìm được chỗ ở nào khác thì tôi đến khách sạn, tạm bợ ở hai ba ngày là được ——!". Cậu vội vàng xua tay nói.

Trương Tố nở nụ cười ôn hòa, lấy ô mai và bánh kem ra, đưa tới trước mặt Nhan Tịch. "Không cần khách khí với tôi như vậy đâu! Dù sao cũng là do Trương Quyền sai, tại nó mà cậu có nhà không thể về. Tôi sắp xếp chỗ ở tạm thời cho cậu là lẽ đương nhiên, cậu không cần thấp áp lực gì cả, cũng không cần cảm thấy ngại!".

Nhan Tịch cầm bánh kem trong tay, vẫn lắc đầu liên tục. Trong khoảng thời gian này cậu đã nhận quá nhiều sự quan tâm che chở của Trương Tố rồi, nhưng cậu cảm thấy dù cho Trương Tố muốn trấn an người bị hại là mình thì cũng không nhất thiết phải làm đến mức này.

Sau đó Trương Tố lại đưa ra đề nghị sắp xếp cho cậu ở khách sạn năm sao miễn phí, nhưng cũng đều bị Nhan Tịch cương quyết cự tuyệt.

Trương Tố bị từ chối liên tục cũng không giận, ánh mắt sáng ngời nhìn gương mặt trắng nõn của Nhan Tịch đang mặc đồ bệnh nhân trước mặt.

Tâm trạng của cậu có vẻ đã tốt hơn so với một tuần trước, hai gò má trên mặt cũng đã hoàn toàn hết sưng, vết bầm trên người cũng đã tan đi rất nhiều, gương mặt tái nhợt suy yếu cuối cùng cũng đã tìm lại được chút hồng hào. Quần áo bệnh nhân hơi lớn, có chút rộng rãi bao phủ lấy cơ thể gầy gò, khiến cho thân hình cậu trông càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn, mà dáng vẻ cẩn thận bất an của cậu lúc này làm người ta xúc động muốn ôm cậu vào lòng che chở.

"Tôi biết là cậu đang cảm thấy rất bất an, nhưng cậu yên tâm, tôi có thể đảm bảo với cậu, tôi làm tất cả những chuyện này đều là thật lòng muốn đối tốt với cậu, cũng không phải muốn tính kế cậu cái gì hết".

Tuy rằng vẻ mặt Trương Tố rất chân thành nhưng vẫn như cũ không có cách nào khiến Nhan Tịch thỏa hiệp.

Trương Tố cũng không kiên trì nữa, giúp cậu giới thiệu một người môi giới của một công ty bất động sản uy tín, để thuận tiện cho cậu tìm một một chỗ ở mới.

Cũng may vận may của cậu không tệ, trong tay người môi giới vừa hay có một căn hộ dành cho một người ở đang muốn cho thuê.

Cứ như vậy, Nhan Tịch tạm thời thu xếp xong xuôi mọi thứ.

Vài ngày sau đó, chuyện của Trương Quyền rốt cuộc cũng có tiến triển. Tất cả những kẻ có tội đều bị tống vào tù, chờ đợi bọn họ chính là ngày tháng dài đằng đẵng lại dày vò phía sau khung sắt nhà giam.

Chuyện của Trương Quyền có thể thuận lợi và nhanh chóng tuyên án như vậy, cũng khiến Nhan Tịch khá bất ngờ. Mặc dù chuyện xảy ra gây động tĩnh rất lớn nhưng Trương Quyền dù sao cũng là người của Trương gia, không thể nào từ bỏ dễ dàng như vậy được, nhưng trên thực tế Trương gia lại thật sự triệt để buông bỏ, không khỏi làm người ta cảm thán sự bạc tình trong những nhà có tiền có thế.

Chuyện này kết thúc, Nhan Tịch dự định liên hệ với công ty để phục chức.

Đúng lúc này, Trương Tố lại tìm tới cậu đưa phán quyết của tòa án. Sau khi biết được cậu có dự định muốn phục chức đi làm lại, thì rất thoải mái mà giúp cậu liên hệ với giám đốc công ty.

Giám đốc công ty vừa nghe điện thoại của Trương Tố xong thì rất vui vẻ mà bảo cậu ngày mai đi làm lại ở vị trí cũ.

Nhan Tịch không ngờ rằng dưới sự giúp đỡ của Trương Tố, cậu lại có thể thuận lợi phục chức như vậy, chưa kể đến việc phục chức rồi cũng không bị đưa đến chi nhánh khác của công ty.

Chuyện này đối với Nhan Tịch chính là hạnh phúc trời ban.

Ngày phục chức, cậu nhận được điện thoại hỏi han của Trương Tố, sau đó buổi tối hẹn cậu ra ngoài ăn cơm.

Nhan Tịch nhớ tới quãng thời gian nằm viện, cũng đã nhận được không ít sự quan tâm chăm sóc của anh ta. Hiện giờ anh ta lại giúp cậu một việc lớn như vậy, về tình về lý cũng phải là cậu mời người ta đi ăn bữa cơm.

Không nghĩ gì nhiều, cậu đồng ý ngay.

Vì để thể hiện thành ý của bản thân, Nhan Tịch còn cố ý tìm một nhà hàng khá sang trọng.

Đó là nhà hàng lúc trước Lam Cẩn thường dẫn cậu đi ăn, trang trí rất đẹp, đồ ăn cũng rất ngon.

Dạo thăm chốn cũ, nhìn khung cảnh quen thuộc khiến Nhan Tịch không khỏi nhớ tới những kí ức ngọt ngào bên Lam Cẩn, ít nhiều cũng có chút cảm khái cảnh còn người mất.

Lam Cẩn từ sau lần rời khỏi bệnh viện khi ấy thì không thấy tăm hơi, bên cạnh người đàn ông đó đâu thiếu gì người vây xung quanh, có lẽ người ta đã ném cậu ra sau đầu từ bao giờ rồi không biết chừng!

Sau khi cậu và Trương Tố được nhân viên phục vụ dẫn vào nhà hàng, Nhan Tịch buộc bản thân mình dời đi sự chú ý, không cần nghĩ mãi về người đàn ông kia nữa.

Thời gian còn sớm, người trong nhà hàng không nhiều lắm. Hai người tìm chỗ ngồi xuống, chọn đồ ăn, rồi vừa trò chuyện vừa dùng bữa.

Hai người đã khá thân quen, Trương Tố tính tình cởi mở lại hay nói, bầu không khí trong bữa ăn tương đối tốt. Nhan Tịch uống chút rượu vang đỏ Trương Tố mang tới, vừa uống vừa nghe anh ta nói chuyện.

Đợi đến khi ăn gần xong, cậu mới phát hiện một bữa này ăn đã gần ba tiếng. Nhìn thời gian đã khá trễ rồi, Nhan Tịch muốn nhân lúc Trương Tố đi vệ sinh thì đi thanh toán tiền bữa ăn.

Một lòng muốn giành đi đến quầy lễ tân trước, nên bước chân khi đi đường của Nhan Tịch hơi nhanh, vì vậy sơ ý đụng phải người đối diện.

Hai người đều vội vàng nên cú va chạm này không hề nhẹ, Nhan Tịch phải lùi về sau vài bước mới ổn định lại thân thể, còn người kia trực tiếp bị đụng lăn ra đất, trong khi đó còn đụng phải người phục vụ đang bưng rượu bên cạnh, rượu đổ ra lập tức dính lên tay áo cậu ta.

Người nọ đội mũ trai và đeo kính râm kín mít, nên không thấy rõ mặt. Nhưng bị đụng ngã lăn ra đất, còn bị rượu đổ lên tay áo khiến cậu ta tức muốn hộc máu. "Bộ mù hả? Đi không biết nhìn đường sao?".

"Ngại quá....!". Nhan Tịch vội vàng xin lỗi rồi cùng người phục vụ bên cạnh đưa tay ra đỡ người nọ.

Người nọ lại ghét bỏ đẩy tay cậu ra, bò dậy từ trên mặt đất, lấy khăn tay mà người phục vụ đưa qua chà lên tay áo bị dơ, một bên lau một bên không khách khí mà mắng. "Cậu đi vội vã như vậy là vội đi đầu thai à? Cậu có biết cái áo này của tôi mắc cỡ nào không?".

Dường như cậu ta thấy Nhan Tịch ăn mặc tầm thường, cho nên càng không khách khí tiếp tục mắng. "Quỷ nghèo thì nên tìm mấy quán ven đường đi, đừng đến nơi này khiến người buồn nôn!".

Câu nói này có chút quá đáng, Nhan Tịch nhíu mày nhìn người đối diện ăn mặc quý khí nhưng lại che mặt kín mít không thấy rõ. "Là cậu đột nhiên đâm lại đây không phải sao? Tự chân mình mà còn bước đi không được bị đụng vào thì trách ai được? Cơ thể đã ốm yếu mà đầu óc cũng không được tốt ——!!".

Người kia không ngờ Nhan Tịch lại dám nói mình như thế, máu dồn lên não, chỉ thẳng ngón tay gào lên. "Cậu dám nói đầu óc tôi không tốt? Cậu có biết tôi là ai không?".

Bên này ầm ỹ, đã hấp dẫn rất nhiều chú ý của tất cả mọi người trong nhà hàng. Có vết xe đổ trước đó của Trương Quyền, Nhan Tịch không muốn tiếp tục rước lấy phiền nữa nhưng hiển nhiên người kia không muốn dễ dàng bỏ qua chuyện này.

Thấy Nhan Tịch muốn đi, người đó trực tiếp nắm lấy cánh tay cậu. "Đụng vào người tôi, làm bẩn quần áo của tôi rồi còn muốn chạy sao? Tôi nói cho cậu biết, bộ đồ này tôi vừa mới mua hôm nay, hóa đơn còn ở trong túi, tám mươi tám ngàn tệ. Đền cho tôi, một cắc cũng không thể thiếu!".

Lông mày Nhan Tịch càng nhăn lại, giãy tay ra khỏi bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình. "Này, sao cậu không nói đạo lý chút nào vậy? Là cậu đột nhiên lao người tới, quần áo cũng là do cậu tự làm bẩn ——!!".

"Lúc tôi đâm tới, cậu không biết đường tránh ra à? Cậu đi đường không biết nhìn phía trước hả? Không biết né sao?".

Nhan Tịch: "....".

Người phục vụ: "....".

Hiển nhiên là người kia bắt đầu hung hăng làm loạn, quay đầu vênh váo đắc ý nói với người phục vụ. "Quản lý của các anh là ai? Gọi tới đây cho tôi! Chuyện hôm nay còn chưa xong đâu!".

Trong lúc vô tình bị đụng còn đụng phải kẻ ương ngạnh như vậy, Nhan Tịch cảm thấy bản thân mình thời gian gần đây vô cùng xui xẻo, chuyện này chưa xong thì chuyện khác đã tới. Sau ngày hôm nay, cậu thật sự phải tìm một nơi hương khói thật thịnh để thắp nén nhang mới được.

Người nọ vẫn đang hùng hổ mắng mỏ người phục vụ đang không ngừng xin lỗi cậu ta.

Vừa đưa mắt nhìn thoáng qua phía bên cạnh thì Nhan Tịch lập tức thay đổi sắc mặt.

Người kia cũng nhanh chóng bước ngang qua Nhan Tịch, nũng nịu gọi một tiếng. "Ngài Lam ——!!".

Nhan Tịch xoay người lại, nhìn thấy người đàn ông kia đang đứng bên cạnh Lam Cẩn thì không khỏi sững sờ.

Không ngờ tới sẽ trùng hợp như vậy đụng mặt ở chỗ này!

Nửa tháng không gặp, Lam Cẩn vẫn là bộ dáng trầm ổn đẹp trai như trước. Áo khoác đã cởi ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơmi màu sáng, khoác bên ngoài là âu phục nhạt màu, khoe ra cơ thể rắn chắc thon dài không thể nghi ngờ, có vẻ như anh vừa ra khỏi phòng riêng sau khi nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài.

Nhan Tịch có chút ngây ngốc nhìn người đàn ông kia đang kéo cánh tay Lam Cẩn, lúc này mới ý thức được hóa ra người này đến nơi này để gặp anh. Lại nhìn kĩ người nọ thì nhận ra cậu ta chính là ngôi sao nổi tiếng chụp chung cùng Lam Cẩn trên tin tức lúc trước cậu từng xem, tên gọi hình như là Tưởng Khả.

Người cũ gặp người mới, ít nhiều cũng thấy có hơi xấu hổ. Nhưng Tưởng Khả ỷ vào việc bản thân mình có Lam Cẩn chống lưng, nên điệu bộ càng kiêu ngạo. "Ngài Lam, ngài nhìn người này xem, đã đụng vào em làm dơ quần áo của em, không những không xin lỗi còn nói đầu óc em không tốt!".

Lam Cẩn lại giống như không nghe thấy Tưởng Khả ở bên oán giận, đôi mắt màu xanh xám xinh đẹp nhìn khuôn mặt trắng nõn của Nhan Tịch. Mặt mũi hắn không âm trầm như lần trước gặp mặt nữa, ngữ khí bình tĩnh, giọng nói cũng nhẹ nhàng. "Tịch Tịch đến đây ăn cơm à?".

Alpha đối với Omega của mình có lực hấp dẫn trí mạng, ngay khoảnh khắc Lam Cẩn vừa đi tới kia, Nhan Tịch đã cảm nhận được rất rõ ràng mùi pheromone thơm đậm tinh khiết kia. Kiềm chế sự xúc động do pheromone kia dấy lên, Nhan Tịch đáp lại. "Ừm".

"Vết thương đã đỡ hơn chưa?". Lam Cẩn đưa tay vén tóc mái của Nhan Tịch ra, nhìn thấy vết sẹo màu hồng nhạt trên trán cậu. "Vẫn có thể nhìn thấy một chút ——!".

Nhan Tịch vì hành động bất ngờ của Lam Cẩn mà giật mình, sau khi phản ứng lại thì vội vàng lùi về sau một bước, trên mặt vậy mà lại có dấu hiệu nóng lên không kiềm chế được.

Cậu cuống quýt gãi đầu một cái che giấu, sau đó rầu rĩ ừ một tiếng.

Tưởng Khả ở bên cạnh nhìn, thấy bầu không khí giữa hai người có chút vi diệu, nên họ nhẹ một tiếng. "Thì ra là người quen của ngài Lam....! Nếu vậy thì bỏ đi....".

Lam Cẩn quay đầu nhìn Tưởng Khả bên cạnh, dường như nhẹ nhàng cười, giọng nói cũng nhu hòa đi rất nhiều. "Quần áo bẩn rồi thì bỏ đi, ngày mai để Tiểu Vương đưa tới cho cậu mấy mẫu mới nhé!".

Tuy khuôn mặt Tưởng Khả bị kính râm che đi hơn phân nửa nhưng vẫn nhìn thấy rõ được dáng vẻ được sủng mà sợ của cậu ta. "Cảm ơn ngài Lam, ngài đối với em thật tốt ——!".

Đôi mắt màu xanh xám của Lam Cẩn dưới tròng kính hơi híp lại, tuy rằng trên mặt mang theo nụ cười nhưng vẫn khiến người ta nhìn không ra như cũ, nhưng thái độ đối với Tưởng Khả cũng rất cưng chiều. "Đó là điều đương nhiên, người của tôi —— tôi đương nhiên sẽ đối tốt!".

Khuôn mặt trắng nõn dưới kính râm của Tưởng Khả rõ ràng đỏ lên, một dáng vẻ ngạc nhiên thẹn thùng.

Nhan Tịch ở một bên xem hai người tình nồng ý đậm, một người là Alpha của mình, một người là tình nhân mới của Alpha ấy, lúc này bọn họ ở trước mặt mình khoe tình cảm, lập tức thấy vừa quẫn bách vừa chua xót.

Ngay khi Nhan Tịch cảm thấy nên rời đi hay không thì trên người đột nhiên được phủ thêm một chiếc áo khoác, quay đầu lại thì thấy gương mặt tươi cười dịu dàng của Trương Tố. "Ngại quá, vừa nãy ở wc gặp được người quen, cùng trò chuyện đôi ba câu nên chậm trễ chút thời gian!".

Sau đó lại ân cần nói. "Chỗ này gần cửa nhà hàng, trời lạnh như vậy sao không mặc áo khoác, lỡ bị cảm rồi sao?".

Nhan Tịch kéo nhẹ áo khoác trên vai, nhỏ giọng nói. "Tôi vội đi thanh toán tiền nên chưa kịp mặc ——!".

Nụ cười của Trương Tố càng tươi hơn mấy phần, để lộ ra hàm răng trắng sáng, giơ tay lên cưng chiều xoa xoa mái tóc xoăn xoăn xõa tung của cậu. Sau đó mới nhìn về phía Lam Cẩn hai người. "Trùng hợp thật, không ngờ tới đây lại có thể gặp được Lam tổng?".

Khi nhìn thấy Nhan Tịch ở bên cạnh Trương Tố, thần sắc đáy mắt Lam Cẩn lập tức thay đổi, cũng không để ý đến lời Trương Tố mà nhìn chằm chằm Nhan Tịch, vẻ mặt cười như không cười. "Hóa ra Tịch Tịch thật sự đang cùng người khác hẹn hò".

Lời này nói ra, Nhan Tịch nghe vào tai cứ cảm thấy là lạ ở đâu đó. Đúng là tất cả mọi mặt cậu đều không sánh được với Lam Cẩn, cho nên anh khi anh đang cùng nam minh tinh yêu đương mặn nồng thì cậu phải chịu lẻ loi cô độc một mình nhìn lại những ký ức của hai người rồi đau thương khở sở sao?

Cậu không khỏi nhếc miệng cười, khi nhìn về phía Lam Cẩn thì nụ cười càng rực rỡ. "Đương nhiên rồi, nơi này đẹp mà đồ ăn cũng ngon, rất thích hợp hẹn hò ——!".

Ánh mắt Nhan Tịch đảo qua Tưởng Khả đứng bên cạnh Lam Cẩn, nụ cười tươi thêm mấy phần. "Chắc là Lam tổng cũng nghĩ như vậy nhỉ. Đã vậy thì không chậm trễ việc Lam tổng hẹn hò nữa, chúng ta đi thôi ——!".

Dứt lời, Nhan Tịch kéo áo khoác trên vai rồi quay người kéo tay Trương Tố rời đi.

Vẻ cao thâm khó đoán trên mặt Lam Cẩn vẫn không có gì khác biệt, chỉ nhìn chằm chằm Nhan Tịch chủ động đi cầm tay Trương Tố, đáy mắt màu xanh xám lóe lên tia âm trầm lạnh lẽo.