Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 39: Đời Này Em Chỉ Có Thể Có Một Alpha Là Tôi!




Sau đó, rất nhiều cư dân mạng cùng nhau đặt câu hỏi. Vì sao Trương Quyền tác oai tác quái, ngang ngược đột nhập trái phép nhà dân, làm ra nhiều việc phạm pháp như vậy mà lại không hề sợ cảnh sát bắt. Chẳng lẽ là gã có ô dù gì đó rất cường thế bao che?

Nghi vấn này vừa đưa ra đã dấy lên một làn sóng mới. Việc này liên quan đến uy tín của các cơ quan ban ngành chính phủ, cho nên phía sở cảnh sát lập tức tỏ rõ thái độ, đối với sự việc liên quan đến Trương Quyền sẽ tiến hành điều tra nghiêm ngặt, sẽ không buông tha cho bất cứ phần tử nào có dấu hiệu bao che và tham nhũng.

Rất nhanh, ô dù bao che Trương Quyền cũng bị đưa ra ánh sáng. Dưới áp lực dư luận, sở cảnh sát liền đưa ra thông cáo, chắc chắn sẽ xử phạt nghiêm minh, trừng trị nghiêm khắc đối với những hành vi vi phạm pháp luật và những người phạm tội.

Chuyện này ầm ĩ đến như thế, cho dù Trương gia có thế lực đến đâu thì cũng chẳng có ai dám đứng ra công khai đi ngược chiều gió. Chưa kể chính vì ảnh hưởng từ chuyện này mà công ty nhà bọn họ cũng lao đao, các xí nghiệp chi nhánh dưới tên sản nghiệp của bọn họ đều tràn ngập nguy hiểm cận kề.

Để giảm thiểu tối đa những tổn thất đó, Trương gia cuối cùng cũng tuyên bố loại bỏ quyền thừa kế của Trương Quyền. Trương Tố —— cũng chính là anh trai của Trương Quyền, lấy tư cách là người thừa kế tiếp nhận tất cả sản nghiệp của Trương gia đồng thời bọn họ cũng sẽ tích cực phối hợp với cảnh sát để điều tra và thu thập chứng cứ trong vụ án của Trương Quyền.

Chuyện đã đến nước này, ai sáng suốt đều có thể nhìn ra Trương gia đã hoàn toàn từ bỏ Trương Quyền. Hiện tại việc cứu vãn danh tiếng cho Trương gia mới là việc quan trọng nhất, Trương Tố thân là người thừa kế đương nhiệm thì hiển nhiên muốn làm mọi chuyện để cứu vớt danh tiếng cho Trương gia, đồng thời để các trưởng bối trong nhà công nhận năng lực của anh ta.

Rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Trương gia. Trương Tố phải xử lý một cách đúng đắn nhất với nạn nhân của sự việc lần này, nếu không Nhan Tịch rất có thể sẽ lên tiếng. Việc này không khác với lửa cháy đổ thêm dầu là bao, một khi gây ra phản ứng dây chuyền thì sẽ không kiểm soát nổi.

Trương Tố đưa điện thoại di động trả lại cho Nhan Tịch.

Nhan Tịch nửa tin nửa ngờ mở điện thoại lên, quả nhiên tin tức về sự kiện vừa rồi tràn ngập các cơ quan báo đài lẫn truyền thông.

Trương Quyền và đám đồng phạm hứng chịu rất nhiều chỉ trích.

Đến lúc này, Nhan Tịch mới lựa chọn tin tưởng lời Trương Tố.

Dù sao Trương Tố cũng không thể mang tương lai của Trương gia ra để nói đùa được.

Vết thương trên đầu Nhan Tịch đã được khâu lại và băng bó, tuy não có chấn động nhẹ nhưng trải qua quá trình được bác sĩ theo dõi sát sao đã không còn vấn đề gì, trên người còn lại cũng chỉ là vết thương ngoài da. Điều làm bọn họ đau đầu nhất chính là loại thuốc mà đám Trương Quyền đã tiêm vào tuyến thể của cậu.

Trải qua quá trình thẩm vấn mới biết được đó là loại thuốc nhập khẩu bất hợp pháp, nó là thuốc kích dục tác động trực tiếp lên tuyến thể nhưng truy ngược nguồn gốc thì bọn họ lại không rõ ràng thành phần bên trong của thuốc, lo sợ rằng nó chứa nhiều thành phần gây hại cho cơ thể. Chưa kể tuyến thể của Nhan Tịch vừa phân hóa không lâu còn rất yếu ớt, cho nên bệnh viện đề nghị cậu ở lại theo dõi một tuần.

Đương nhiên Trương Tố đã nói cậu không cần phải lo lắng về chi phí điều trị. Dù sao người sai cũng là bọn họ, chi phí bồi thường tổn thương tinh thần và tổn thất công việc, anh ta đều sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của Nhan Tịch đưa ra.

Nhan Tịch thấy thái độ chân thành của Trương Tố, sau khi cân nhắc thiệt hơn thì cuối cùng cũng đồng ý ở lại bệnh viện kiểm tra và điều trị.

Hiển nhiên Trương Tố rất bận rộn, nói chuyện với Nhan Tịch khoảng mười phút, lại dặn dò cậu vài câu rồi mới vội vàng rời đi.

Sau đó phòng bệnh chỉ còn lại Nhan Tịch, cậu mở điện thoại ra xem tất cả các bài viết về Trương Quyền.

Sự việc lần này đúng là rất ồn ào, hầu như tất cả các nền tảng thông tin và giải trí đều đưa tin.

Bất ngờ là tất cả thông tin về cậu đều được bảo mật, không hề lộ ra chút gì.

Cậu nghĩ có lẽ là do Trương Tố đã xử lý tất cả, cũng lo liệu chuyện che giấu thông tin cho mình.

Lúc này Nhan Tịch mới có thể thở phào nhẹ nhõm, vốn nghĩ bản thân sẽ chết nhưng không ngờ còn có thể sống sót, bình tâm nghĩ lại thì cậu thấy sợ hãi vô cùng.

Cửa phòng bệnh lại được mở ra, Nhan Tịch đang trong trạng thái lơ đãng, nghĩ là mấy người bác sĩ đến kiểm tra mà thôi. Cậu ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Lam Cẩn.

Nhan Tịch khựng lại, nhanh chóng cụp mi xuống.

Lam Cẩn mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, cộng thêm đôi găng tay cũng cùng màu. Trên người vẫn mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, không biết có phải là vì lạnh hay không mà khuôn mặt anh tái nhợt, trông càng thêm lạnh lùng.

Anh tiện tay đóng cửa phòng lại, rồi quay sang nhìn Nhan Tịch trên giường bệnh.

Băng gạc dày quấn quanh trán, hai má cậu sưng đỏ, khóe miệng cậu có vết bầm tím.

Ánh mắt Lam Cẩn toát lên vẻ lạnh lẽo đáng sợ.

Nhan Tịch hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Lam Cẩn, còn muốn hỏi tại sao anh lại ở đây? Nhưng Lam Cẩn đã lên tiếng trước, hắn cười lạnh một tiếng. "Lúc trước là tôi xem nhẹ em, không ngờ Tịch Tịch lại đủ chí khí như vậy?".

Lam Cẩn tiến gần đến giường bệnh,từ trên cao nhìn xuống cậu. Hắn tháo găng tay trên tay mình ra, nhấc cằm Nhan Tịch lên buộc cậu phải ngẩng đầu nhìn lên mình, ngón cái nhẹ nhàng xoa lên đôi môi sưng đỏ của cậu. Sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, trông hơi dọa người. "Nói chia tay liền chia tay, nói cắt đứt liên lạc liền cắt đứt liên lạc, đến khi gặp chuyện nguy hiểm—— em cũng nhất quyết bướng bỉnh không gọi cho tôi cầu xin giúp đỡ".

Nhan Tịch bị ép ngửa đầu, cậu cố gắng nhếch miệng nở một nụ cười. "Chuyện đó là đương nhiên, chúng ta đã chia tay tôi sao có thể mặt dày đi làm phiền Lam tổng ngài đây, ngài bận rộn nhiều việc như thế, tình nhân bên người lại nhiều đến như vậy, nào có thời gian đi tốn tâm tư trên người một người như tôi!".

Ánh mắt Lam Cẩn rất lạnh, một người như hắn sẽ không dễ dàng để người khác nhìn ra cảm xúc thật của mình, nhưng lúc này đây Nhan Tịch lại nhìn ra được hắn đang tức giận. Pheromone trên người mang theo cảm giác áp bức lạnh lẽo.

Lam Cẩn tiếp tục dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn vết thương trên khuôn mặt Nhan Tịch. "Vậy tôi đây phải khen Tịch Tịch tinh tế hiểu chuyện à? Em vì tôi mà suy nghĩ nhiều như thế, đúng thật là đã giúp tôi không ít công sức!".

Nhan Tịch cười càng rực rỡ, đôi mắt sưng đỏ hơi nheo lại, không chút do dự trả lời. "Đó là đương nhiên!".

Lam Cẩn giận quá hóa cười. Bàn tay rộng lớn buông cằm Nhan Tịch ra, sau đó chậm rãi di chuyển xuống chiếc cổ mảnh khảnh, cuối cùng dừng trên tuyến thể sau gáy được băng gạc thật dày bao quanh. "Sao trước kia tôi chưa từng thấy một tính cách khác này của Tịch Tịch nhỉ? Lẽ nào là do tôi đánh dấu chưa đủ sâu sao?".

Vừa nói dứt lời, Nhan Tịch bỗng cảm nhận được mùi pheromone hổ phách nồng đậm đang tỏa ra vây lấy cậu.

Trước đó, cậu vừa mới bị Trương Quyền và đám đồng bọn của gã tiêm thuốc, ép cậu bước vào kỳ phát tình sớm hơn. Sau khi được cứu ra, bệnh viện vì giúp cậu giảm thiểu đau đớn nên đã tiêm thuốc ức chế ngăn chặn kỳ phát tình của cậu.

Mà lúc này, tiếp nhận pheromone của Alpha với khoảng cách gần như vậy khiến pheromone trong tuyến thể phản ứng dữ dội với thuốc ức chế trong cơ thể cậu. Nhan Tịch cau mày lại vì khó chịu, giơ tay đẩy cái tay đang phủ trên gáy mình ra, cơ thể gầy gò lùi về phía sau liều mạng co lại, bàn tay run rẩy bịt kín miệng và mũi. Giọng cậu khàn khàn. "Pheromone —— anh, mau thu lại!".

Omega trong lúc bị thương và sợ hãi, đều sẽ cực kỳ khao khát pheromone của Alpha của mình xoa dịu. Lúc tiếp nhận pheromone an ủi sẽ dần dần thoải mái mà bình tĩnh lại và cũng trở nên ngoan ngoãn hơn.

Vốn dĩ Lam Cẩn chỉ muốn Omega của hắn thoải mái hơn nhưng hiển nhiên trạng thái bây giờ của Nhan Tịch khá bất thường, Lam Cẩn hơi ngạc nhiên đồng thời vô thức thu hồi pheromone của mình lại. Mày rậm nhíu lại, thấp giọng hỏi. "Xảy ra chuyện gì?".

Cảm nhận được pheromone của Alpha đã nhạt dần, lúc này Nhan Tịch mới hé miệng thở dốc, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi mịn. "Không lâu trước đó bác sĩ đã tiêm thuốc ức chế cho tôi".

Tác dụng phụ của thuốc ức chế cấp tốc đối với cơ thể tương đối lớn, nếu không phải trường hợp cấp thiết thì bệnh viện sẽ nhất quyết không tiêm nó vào cơ thể của Omega. Đó là chưa kể đến việc Nhan Tịch vừa phân hóa lần hai không lâu, tuyến thể Omega vô cùng mong manh. Từ đó có thể tưởng tượng được tình trạng của Nhan Tịch khi đó nguy cấp đến mức nào.

Lam Cẩn —— người đàn ông trầm ổn, lịch thiệp ngày thường, nay không nhịn được mà văng tục một câu.

Sau đó nhịn không được mà tiến lại gần phía Nhan Tịch hơn. "Trở về với tôi, tôi tìm chuyên gia giỏi nhất đến kiểm tra lại thân thể của em".

Nhan Tịch tất nhiên là cự tuyệt. "Cũng không cần anh phải nhọc lòng, tôi ở đây rất tốt!".

Cậu không muốn bị Lam Cẩn đưa trở về, sau đó tiếp tục bị anh xem như kẻ ngốc, biến cậu thành công cụ làm ấm giường cho anh.

Lam Cẩn sa sầm mặt xuống, giống như không định cùng cậu dây dưa thêm về vấn đề này. "Em là muốn tự mình đi xuống hay là muốn tôi cưỡng ép ôm em mang đi?".

Nhan Tịch biết là Lam Cẩn sẽ không nói giỡn, anh thật sự sẽ dám làm ra chuyện như vậy. Cậu ra sức trừng mắt nhìn anh. "Lam Cẩn, chúng ta đã kết thúc rồi! Anh không có quyền can thiệp vào sự tự do của tôi".

Lam Cẩn lại gằn từng chữ một. "Em đã bị tôi đánh dấu vĩnh viễn, đời này cũng chỉ có thể làm Omega của một mình tôi mà thôi!".

Nhan Tịch mở to mắt nhìn người đàn ông đã từng là của mình.

"Trước đó, lúc em dứt khoát rời khỏi tôi em đã thề thốt mình sẽ sống tốt ra sao? Bây giờ lại tự nhìn dáng vẻ này của em xem, em rốt cuộc còn muốn tùy hứng đến khi nào nữa?".

Vốn dĩ trước đó Nhan Tịch đối với Lam Cẩn còn là tức giận thì bây giờ sau khi nghe anh nói cậu lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Cậu mím môi, cúi đầu nhìn mu bàn tay mình đang bị cắm kim truyền dịch, khẽ cười. "Chuyện đã đến mức này rồi mà anh còn cảm thấy em tức giận tùy hứng sao?". Dừng lại một lát, Nhan Tịch lại nói tiếp. "Sau khi bị đám người Trương Quyền mang đi, em đã rất sợ hãi! Bọn chúng đưa em xuống một tầng hầm lạnh lẽo đầy đáng sợ, đánh em, tiêm thuốc kích dục hết mũi này đến mũi khác vào tuyến thể của em. Khi đó em biết rõ việc gì sẽ đang chờ đợi mình ở phía sau.... Nhưng mà anh biết không? Trương Quyền đã từng cho em một cơ hội gọi điện cho anh để xin anh giúp đỡ, chỉ cần anh thừa nhận qua điện thoại rằng em vẫn là người của anh, thì gã liền lập tức bỏ qua cho em —— Thế nhưng, em từ bỏ! Chẳng lẽ bấy nhiêu đây vẫn chưa đủ để thể hiện thái độ của em sao?".

Sắc mặt Lam Cẩn bởi vì lời nói của Nhan Tịch mà càng ngày càng lạnh lùng, hắn chưa từng bao giờ nghĩ tới người trước đây trong mắt chỉ toàn là hắn nhưng lúc này lại tỏ thái độ quyết tuyệt cứng rắn đến như vậy.

Lam Cẩn đưa tay muốn kéo lấy Nhan Tịch đang muốn tránh xa tạo khoảng cách với hắn lại, nhưng không biết tại sao lúc đang vươn tay thì lại đột ngột dừng lại.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Nhan Tịch ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy vài người đang mặc cảnh phục đứng đó.

"Xin chào, chúng tôi là cảnh sát thuộc đội cảnh sát hình sự, Lữ đoàn nhân dân, cục cảnh sát thành phố M, chịu trách nhiệm điều tra vụ án của Trương Quyền và đồng phạm. Chúng tôi vừa nhận được tin từ phía bệnh viện, tình hình hiện tại của anh đã ổn định cho nên muốn hỏi anh vài câu".

Hiển nhiên khi cảnh sát tiến vào thì cũng đã nhìn thấy Lam Cẩn ở trong phòng. Vị cảnh sát đi đầu nhận ra hắn, khách khí nói. "Ngài là ngài Lam phải không? Trong vụ việc lần này ngài cũng là một trong số những nhân chứng, trước đó cảnh sát chúng tôi không thể liên lạc được với ngài, không biết bây giờ ngài có thể cùng chúng tôi về sở cảnh sát một chuyến, để hợp tác với quá trình điều tra được không? Đối với chúng tôi, bằng chứng ngài từng đưa ra kết tội Trương Quyền là bằng chứng vô cùng quan trọng ——!!".

Lam Cẩn dùng sắc mặt lạnh lẽo liếc nhìn Nhan Tịch trên giường, sau đó không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu rồi cùng vị cảnh sát đi đầu kia rời khỏi phòng bệnh.

Nhan Tịch cứ cho rằng sau khi mình bị thương nhập viện thì anh mới chạy tới, nhưng sau khi nghe được cuộc trò chuyện của vị cảnh sát ban nãy thì cậu nhận ra Lam Cẩn dường như cũng có liên quan đến vụ việc lần này. Dù ít hay nhiều thì Nhan Tịch đều cảm thấy nghi hoặc, nhưng chưa đợi cậu nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu thì cảnh sát còn lại trong phòng đã bắt đầu hỏi cậu về sự việc lần này.

Cậu thuật lại chi tiết từng việc tình huống khi đó cho phía cảnh sát, cảnh sát bên kia cũng tỉ mỉ ghi chép lại. Trước khi bọn họ rời đi còn không quên  bảo đảm với Nhan Tịch, rằng Trương Quyền sẽ bị nghiêm minh trừng trị theo đúng quy định của pháp luật, mong cậu có thể tin tưởng cảnh sát bọn họ.

Mọi chuyện xảy ra đã ầm ỹ đến mức độ này, tất cả giới truyền thông đều đang dõi theo, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động dù là diễn biến nhỏ nhất của vụ án. Cho nên Nhan Tịch vẫn là rất có lòng tin với phía cảnh sát bọn họ.

Trong khoảng thời gian điều tra vụ án này, cuối cùng thì dư luận và ồn ào trên internet cũng dần dần hạ nhiệt.

Nhưng mỗi ngày Trương Tố đều kiên trì đến bệnh viện thăm Nhan Tịch, cũng không biết là do biết được sở thích của cậu hay do thấy cậu quá gầy, mà mỗi lần đến bệnh viện đều mang theo rất nhiều đồ ăn ngon cho cậu.

Trương Tố vốn là người dịu dàng săn sóc, tính cách cũng sáng sủa cởi mở, mặc dù người phạm tội chính là em trai của anh ta, nhưng anh ta chưa bao giờ gây áp lực cho Nhan Tịch, càng không có ý định muốn dùng đạo đức để ràng buộc cậu, muốn cậu tha thứ cho Trương Quyền.

Cứ thường xuyên qua lại như vậy, quan hệ giữa hai người Nhan Tịch và Trương Tố lại càng thân thiết hơn.

Trải qua một tuần theo dõi, cơ thể Nhan Tịch đã ổn định, rất nhanh có thể xuất viện.