Hai người song song cùng đi trong khu chung cư, mãi cho đến khi đã đến dưới lầu Hứa Vi đột ngột mở miệng. "Anh Nhan ơi...!!".
"Hửm?". Nhan Tịch dừng lại bước chân, nhìn về phía cô gái yểu điệu trước mắt.
Lập tức thấy Hứa Vi lấy một hộp quà đẹp đẽ từ trong túi xách ra, cúi đầu đỏ mặt nhét vào trong tay cậu, nhỏ giọng nói. "Lễ tình nhân vui vẻ".
Dứt lời cô gái thẹn thùng xoay người chạy luôn vào phía trong.
Nhan Tịch cầm hộp quà kia: "....".
Một hồi lâu sau, cậu mới phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra.
Cầm món quà Hứa Vi tặng về đến nhà, mở ra thì thấy bên trong là một hộp socola, một chiếc khăn quàng cổ màu xanh và còn một phong thư tỏa hương thơm.
Mở lá thư kia ra, đập vào mắt là nét chữ thanh tú, vậy mà lại là một bức thư tình.
Ở thời đại này, rất ít người dùng cách này để bày tỏ tình cảm. Nhan Tịch cầm lá thư màu hồng trong tay, dù ít hay nhiều thì cũng thấy rất ngượng ngùng.
Ngày hôm sau Nhan Tịch đi làm thì thấy ánh mắt của tất cả các đồng nghiệp nhìn cậu mang theo ý cười là lạ.
Vừa mới ngồi xuống, đã thấy Đường Ưu hớt hải đi tới với bộ dáng muốn hóng drama, hỏi cậu đã thoát cảnh độc thân chưa?
Nhan Tịch nhìn bộ dạng cái gì cũng biết của cô, hỏi ra mới biết được, đồng nghiệp trong công ty không ai không biết chuyện Hứa Vi thích cậu, chỉ có cậu chậm chạp không hề phát hiện.
Hứa Vi lớn lên thanh tú xinh đẹp, tính tình cũng là hoạt bát làm người ta rất thích, đúng là kiểu người Nhan Tịch hướng tới. Nghe nói cô là người quen của sếp, cha mẹ đều là giáo viên, là con gái một của gia đình dòng dõi thư hương, có thể nói mặt nào cũng tốt.
Tuy rằng lúc trước cậu từng nói lấy vợ sinh con, nhưng đoạn thời gian này vẫn luôn duy trì quan hệ như vậy với Lam Cẩn. Nếu ngay lúc này lại đi tìm người khác nói chuyện yêu đương, vẫn nhận thấy không nên như vậy. Cậu không phải Alpha, cảm thấy cùng lúc có quan hệ mập mờ với nhiều người là hành vi ngoại tình, không có cách nào tiếp thu cũng không thể tiếp thu chuyện đó.
Hơn nữa lấy điều kiện bản thân hiện tại để nói, đúng thật là đang trèo cao. Hai người bọn họ chắc chắn không xứng đôi, cho nên đối với Hứa Vi chủ động thể hiện tình cảm, Nhan Tịch vẫn luôn vô thức trốn tránh. Nhưng đồng thời cậu cũng sợ làm Hứa Vi khó xử, nên cũng không đi trả lời lại. Chuyện này hẳn là không đi giải quyết được gì.
-
Đến buổi chiều ngày thứ ba sau lễ tình nhân, Nhan Tịch đến Lam thị đưa tài liệu mới nhất. Kết quả bị Lam Cẩn giữ lại luôn, mục đích rất rõ ràng.
Trong lòng Nhan Tịch thầm tính, đúng thật là đã đến lúc phải lấy pheromone, vì thế cũng không nhiều lời liền đồng ý.
Chờ đến khi Lam Cẩn tan làm, hai người cùng ngồi xe trở về nhà. Lúc xe dừng lại thì thấy một nam Omega xinh đẹp ngồi trước cổng nhà Lam Cẩn.
Thấy Lam Cẩn trở về, nam Omega xinh đẹp nhảy dựng lên. Hai ba bước đã chạy tới trước mặt bọn họ, đưa tay ôm lấy Lam Cẩn. "Ngài Lam ——!!".
Nhan Tịch đứng một bên nhìn người có ngoại hình bắt mắt như ngôi sao, dường như là một Omega ưu tú, đoán được rằng cậu ta là một trong những nhân tình của Lam Cẩn. Để tránh hiềm nghi, cậu vô thức lùi về phía sau hai bước. Lập tức cảm thấy tình cảnh có hơi túng quẫn!
Lam Cẩn thong thả vỗ tay lên lưng Omega kia, Omega liền thuận theo buông lỏng cánh tay đang ôm hắn, nụ cười rạng rỡ quơ quơ cổ tay mình lên, đúng là chiếc đồng hồ trước đó Nhan Tịch từng đeo. "Quà ngài tặng cho em, em rất thích!".
Đôi mắt màu xanh xám của Lam Cẩn sau tròng kính híp lại, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, vẻ mặt vẫn khó đoán như cũ. Nhìn cậu trai xinh đẹp như đóa hoa nở rộ trước mặt, đưa tay thân mật xoa tóc cậu ta. "Cậu thích là được".
Cậu trai vui vẻ đưa túi giấy trong tay tới trước mặt Lam Cẩn. "Đây là quà lễ tình nhân em chuẩn bị cho ngài, vừa về nước là đã tới đưa cho ngài đấy!".
Lam Cẩn nhận quà, cười nói. "Cảm ơn bé yêu, tôi rất thích!".
Nhan Tịch ở bên cạnh nhìn cảnh tượng ngọt ngào của hai người, đi không được ở cũng chẳng xong, chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Người con trai đột nhiên chú ý đến Nhan Tịch ở bên cạnh, là một Omega ưu tú cậu ta dễ dàng phân biệt ra cậu là một Beta vô cùng bình thường, chỉ cho rằng cậu là trợ lý của Lam Cẩn nên cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng mà thấy Lam Cẩn dẫn trợ lý về nhà, tưởng anh còn công việc rất gấp cần xử lý nên hiểu chuyện không quấn lấy Lam Cẩn nữa, chỉ lưu luyến không thôi, nũng nịu thêm vài câu rồi nói tạm biệt với anh.
Xuất hiện bản nhạc đệm như vậy, chẳng hiểu sao Nhan Tịch đột nhiên lại mất hứng ở chung với Lam Cẩn. Nhưng đã tới cửa rồi, người cũng đụng mặt rồi, nếu đổi ý sẽ khiến anh hiểu lầm gì đó. Vì vậy chỉ có thể nhịn xuống cùng anh vào phòng, muốn trong thời gian ngắn tùy tiện tìm một lý do rồi rời đi.
Tiến vào phòng khách, cậu đã thấy một đống quà lớn bé tinh xảo tùy tiện để một góc. Sau lại thấy Lam Cẩn tiện tay quẳng món quà trong tay vừa được tặng vào đó.
Nhan Tịch: "....".
Nhìn hàng loạt các hộp quà cao cấp tinh xảo chất thành núi, đôi mắt đen trừng lớn, Nhan Tịch thuận miệng hỏi. "Cái này chắc là quà mà Lam tổng nhận được vào ngày lễ tình nhân nhỉ?".
Lam Cẩn gật gật đầu, giơ tay đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, nhìn đống quà kia. "Để ở chỗ này quá vướng víu, ngày mai gọi người tới xử lý".
Cậu vốn tưởng rằng quà Lam Cẩn tặng cho đám tình nhân đã là quá dữ rồi, ai ngờ quà được tặng lại còn là thứ dữ hơn. "Cái này —— cũng quá dữ rồi! Không hổ là Lam tổng".
Cùng với đó là ánh mắt cậu nể phục nhìn người đàn ông trước mặt, cũng khó cho anh khi có nhiều tình nhân như vậy mà vẫn còn dồi dào tinh lực như vậy, quả nhiên Alpha cấp S thực sự khác bọt!
Lam Cẩn đột nhiên áp sát gần Nhan Tịch, đưa tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cậu, thấp giọng cười khẽ. "Sao nào? Lễ tình nhân Tịch Tịch không nhận được quà à? Tiếc thật đó, nếu Tịch Tịch là người của tôi —— tôi nhất định sẽ không để em vào lễ tình nhân mà vẫn lẻ loi một mình!".
Lời Lam Cẩn nói, Nhan Tịch nghe thế nào cũng thấy khó chịu. Ý tứ coi thường như có như không, làm trong lòng cậu không khỏi có chút tức giận.
Đúng là cậu không được nhiều người yêu thích cuồng nhiệt như Lam Cẩn, nhưng cũng không phải không được ai chú ý tới.
Tại sao trong ngày lễ tình nhân, anh được phép tình chàng ý thiếp với bạn giường của mình, còn cậu lại phải lẻ loi một mình cho vừa lòng anh?
Nhan Tịch nhịn không được phản bác. "Ai nói lễ tình nhân này tôi cô đơn lẻ bóng, không nhận được quà của ai hả?".
Lam Cẩn không ngờ được, hắn nhíu mày, trong mắt tràn đầy sự trêu chọc. "Thế cơ à? Vậy tức là cũng có người chịu đi chơi lễ cùng em?".
Nhan Tịch nói như đinh đóng cột. "Đương nhiên rồi!".
Bàn tay Lam Cẩn đặt bên hông của cậu bỗng siết chặt lại, nhưng đến lúc cậu ngẩng đầu lên thì thấy anh vẫn duy trì nụ cười mỉm hỏi. "Là ai vậy?".
Ánh mắt Nhan Tịch có chút tránh né, khó xử nói ra sự thật. "Mấy đồng nghiệp độc thân cùng đi chơi lễ với nhau ——!". Sau đó lại sợ Lam Cẩn chê cười nên vội vàng bổ sung. "Nhưng mà tôi cũng nhận được quà đó! Còn được người ta tỏ tình".
"Ồ". Đôi lông mày của Lam Cẩn nhíu lại. "Được một cô gái tỏ tình à?".
"Ừ". Nhan Tịch gật đầu, gương mặt hiện lên sự ngượng ngùng đáp. "Là một Beta nữ, đàn em ở công ty tôi. Cô ấy rất đáng yêu!".
Ánh mắt Lam Cẩn tĩnh lặng như nước, nhưng vẫn khiến người ta khó lòng nắm bắt. Giọng nói hắn trầm thêm một chút. "Vậy thì em tíng như thế nào? Muốn yêu đương cùng cô ta à? Dù sao lúc đi học, gu của em cũng là kiểu con gái thích làm nũng như vậy mà!".
Nhan Tịch lắc lắc đầu. "Bây giờ chắc chắn là không thể rồi!". Suy nghĩ một lát, cậu ngượng ngùng nói tiếp. "Cô gái kia mặt nào cũng tốt cả, tôi cảm thấy mình không xứng với cô ấy. Nhưng mà tôi cũng sắp đến tuổi kết hôn rồi, Tết vừa rồi về nhà cũng bị gia đình hối thúc rồi".
Nói xong, Nhan Tịch lại ngại ngùng gãi gãi đầu. "Đương nhiên tôi không thể sánh với Lam tổng đây, đâu có được nhiều người yêu thích như vậy, cho nên chuyện yêu đương và kết hôn phải tính sớm rồi. Chẳng qua là —— tôi thấy bây giờ nói chuyện này vẫn còn hơi sớm, đợi chừng nào dự án với Lam thị kết thúc rồi, tôi cân nhắc vấn đề tình cảm này sau".
Lam Cẩn nhìn gương mặt Nhan Tịch hiện ra chút ngại ngùng ẩn sau nụ cười kia, làn da trắng nõn của cậu nay biến thành màu hồng nhạt, nốt ruồi lệ màu đen trên gương mặt càng hút mắt người nhìn. Lúc cậu nói đến tương lai của mình, khóe môi cong lên dịu dàng trông càng đẹp mắt.
Lam Cẩn vẫn duy trì nụ cười mỉm, nhưng ánh mắt thì đã lạnh lẽo đi phần nào.
Nhan Tịch còn đang suy nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên ngửi được mùi hổ phách nồng đậm trong không khí, còn mang theo cảm giác lạnh thấu xương. Cậu kinh ngạc hốt hoảng ngẩng đầu lên, ngay lập tức bắt gặp đôi mắt màu xám đầy lạnh lẽo của Lam Cẩn.
"Lam tổng ——!". Pheromone thình lình ập đến mang theo cảm giác ăn mòn, khiến Nhan Tịch lập tức mất hết sức lực.
Lam Cẩn lùi về phía sau một bước, dứt khoát ngồi xuống sofa bên cạnh. Hắn vắt chéo chân, thong thả nhìn người con trai trước mặt bị pheromone của mình ảnh hưởng đến mức mềm cả tay chân. Trên gương mặt đẹp trai kia nở một nụ cười nhẹ. "Sao thế? Em đến chỗ tôi không phải vì chuyện này à?".
Dứt lời, pheromone tỏa ra càng nồng hơn, vừa mạnh mẽ vừa điên cuồng đánh thẳng về phía Nhan Tịch, gào thét muốn nuốt trọn người đang run rẩy trước mặt mình kia.
Sắc mặt Nhan Tịch thay đổi, từ trên xuống dưới bị pheromone mạnh mẽ kia kiểm soát không thể động đậy.
Vốn dĩ cậu chỉ định nói chuyện với Lam Cẩn một lúc rồi kiếm cớ rời đi, nhưng trong tình trạng thế này thì chắc chắn cậu chẳng còn đường từ chối hay phản kháng. Dưới sự khiêu khích và áp chế từ pheromone của Lam Cẩn, đầu óc choáng váng, hai chân cậu không còn đứng thẳng nổi, lảo đảo mấy cái rồi ngã ngồi xuống mặt đất.
Đến lúc này, cậu chỉ có thể trừng đôi mắt ướt át nhìn về phía người đàn ông, giống như bậc vương giả đầy uy quyền ngồi trên sofa đằng kia.
Khóe miệng người đàn ông đó vẫn luôn giữ một nụ cười nhẹ, ánh mắt sắc bén sâu thăm thẳm đằng sau tròng kính mỏng. Cơ thể anh cao gầy, ngồi vững vàng như núi trước mặt cậu, hệt như một pho tượng thần Hy Lạp cổ đại được chạm trổ tinh tế.
Bị pheromone thấu xương bao phủ, cậu cảm thấy cả người như sắp tan ra, sức nóng từ tuyến thể sau gáy không ngừng khuếch tán khắp ngóc ngách của cơ thể, cảm giác lạ thường không thể kiểm soát cuộn trào như sóng biển, không ngừng vỗ vào lý trí, bào mòn nó đến mức không thấy tăm hơi. "Ưm —— Lam tổng, pheromone nồng quá! Anh, anh đừng làm thế mà!".
"Tịch Tịch, lại đây!".
Nhan Tịch há miệng thở dốc, bản năng đẩy lui lý trí đang hỗn loạn, nó thúc giục cậu nên làm theo những gì Lam Cẩn nói.
Hai chân cậu không còn sức, chỉ có thể chống hai tay chậm chạp bò qua.
Lam Cẩn nhìn Nhan Tịch ngoan ngoãn chui vào lòng mình, tâm trạng cũng tốt hơn một chút. Hắn bỗng cảm thấy những gì Nhan Tịch vừa nói vô cùng buồn cười, chỉ với một chút pheromone mà hai chân cậu đã mềm nhũn như thế, giống như con mèo động dục bò đến cầu xin hắn, vậy mà còn muốn đi kết hôn với một cô gái khác á? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà!
Nhan Tịch nằm trong lòng Lam Cẩn, cả người thoạt nhìn mềm mại, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên vô cùng xinh đẹp, còn mang theo vẻ ý loạn tình mê khiến người ta muốn lột sạch rồi ăn luôn vào bụng.
Lam Cẩn hơi cúi người ôm Nhan Tịch lên, tách hai chân cậu ra đặt ngồi lên đùi mình. Hắn tiến lại gần, hôn lên nốt ruồi nhỏ. "Em ngoan lắm!".
-
Nhan Tịch đứng trước gương, nhìn qua nhìn lại xem cổ áo sơ mi của mình đã kéo lên kín chưa, có che lấp được những dấu vết xanh tím trên cổ mình không?
Nhưng mà —— dù cho cậu có kéo thế nào, gài hết cả hàng nút áo trên cùng thì những dấu vết đó vẫn lộ ra ngoài!
Từ lúc ở chỗ Lam Cẩn về đã qua bốn ngày rồi, nhưng những dấu hôn vẫn còn rất rõ ràng trên người cậu, nhìn bằng mắt thường là có thể thấy. Đặc biệt là tuyến thể sau gáy, dấu hôn xuất hiện với tần suất càng dày đặc hơn. Cũng không ai biết lúc đó Lam Cẩn khùng điên kiểu gì mà lúc làm vừa mạnh vừa sâu, giày vò cậu đến thừa sống thiếu chết. Anh vẫn luôn cắn rồi lại mút giống như muốn đánh dấu hoàn toàn Beta là cậu đây vậy.
Cũng may dạo gần đây thời tiết vẫn còn hơi lạnh, Nhan Tịch có thể mặc áo len cao cổ để che đi. Nhưng mà hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập công ty, cho nên yêu cầu tất cả nam nhân viên đều phải mặc áo sơ mi quần tây, đeo cà vạt. Nhan Tịch cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể tìm mấy miếng dán cá nhân che đi phần cổ áo không thể che được.
Nhìn thì thấy có hơi nham nhở, nhưng còn hơn để người ta nhìn thấy mấy dấu vết này.
Lễ kỷ niệm mười năm thành lập công ty cho nên được tổ chức hết sức long trọng, thậm chí còn mời rất nhiều doanh nhân nổi tiếng đến tham dự.
Nhan Tịch ngồi trong một góc nhỏ của sảnh lớn, nghe lãnh đạo đứng phát biểu trên sân khấu đến mức buồn ngủ, mãi cho đến khi người đó phát biểu xong thì mới tỉnh táo đôi phần.
Bởi vì ngay sau buổi lễ là bữa tiệc chiêu đãi tất cả khách mời và nhân viên của công ty, cho nên bữa tiệc này không giống với những bữa tiệc trước đây, công ty đã thuê hẳn một sảnh đồ ăn tự phục vụ trên tầng cao nhất của khách sạn năm sao để tổ chức kỷ niệm. Hình thức đãi tiệc lần này là tự phục vụ!
Khó có dịp được ăn một bữa tiệc lớn miễn phí như vậy, cho nên Nhan —— chuyên gia ăn hàng —— Tịch, vui vẻ vô cùng.
Lúc cậu và đám Đường Ưu đi tới phòng ăn, bên trong đã có không ít đồng nghiệp đang tụ tập. Không cần phải ở bên cạnh các lãnh đạo trên bàn rượu nơm nớp lo sợ, nhìn sắc mặt bọn họ mà ăn cơm cho nên tất cả mọi người đều thấy vô cùng thoải mái. Nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, không khí cứ phải gọi là hài hòa hết mức đi!
"Tịch Tịch, Đường Đường ở bên này nè!".
Vừa định tìm chỗ ngồi thì cách đó không xa có người vẫy tay với bọn họ. Cả đám nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy sáu người đang ngồi trên chiếc bàn dài, chính là mấy đồng nghiệp từng rủ nhau đi chơi hôm lễ tình nhân.
Nhan Tịch và Đường Ưu thuận tay lấy một ít đồ ăn, nhanh chóng đi ra cùng mọi người chào hỏi, sau đó cũng ngồi xuống nhập bọn.
Lúc ngồi xuống, vừa khéo chỗ Hứa Vi còn một chỗ trống. Đường Ưu nhanh tay lẹ mắt đẩy Nhan Tịch qua chỗ trống đó.
Nhan Tịch: "....".
Nhìn Nhan Tịch ngồi cạnh Hứa Vi, Đường Ưu cười tít mắt, chỉ hận không thể để hai người bái đường ngay tại chỗ.