Đang nghĩ, cửa chính trong nhà mở ra.
Dung Tước xách theo túi mua hàng ở siêu thị trở về, nhìn thấy Nhan Tịch trong phòng khách, cậu ta trước tiên sửng sốt. Sau khi hồi thần lại thì lập tức ném túi mua hàng trong tay, chân trước chân sau chạy đến trước mặt Nhan Tịch, đôi mắt đen láy tròn xoe lập tức đỏ lên. "Nhan Tịch, mấy ngày nay cậu đi đâu? Tôi gọi điện thoại cậu cũng không nhận, đến công ty tìm cũng không thấy. Tôi lo cho cậu lắm đấy...!".
Phát hiện ra sự kỳ lạ, Dung Tước bất chợt dừng lại một chút. Đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm đánh giá Nhan Tịch từ trên xuống dưới. "Xảy ra chuyện gì vậy Tịch Tịch? Sao trên người cậu toàn là mùi pheromone của Alpha thế?...".
Vừa nói, Dung Tước lập tức lùi lại về sau hai bước. Mặt cậu ta lập tức biến sắc, che kín mũi miệng. "Pheromone mạnh quá, tôi là Omega cấp thấp rất không mẫn cảm với pheromone của Alpha mà còn có thể cảm nhận được nồng độ của nó.... Nhan Tịch cậu, cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cái tên Alpha lưu lại pheromone mạnh mẽ như vậy đã làm gì với cậu rồi?".
Nhan Tịch biết là pheromone của Alpha sẽ gây ảnh hưởng đối với Omega, nhưng điệu bộ che miệng mũi của Dung Tước làm cậu lo lắng sẽ bị cậu ta phát hiện ra điều gì đó, nên vội nói. "Tôi đi tắm trước, tắm xong rồi nói tiếp".
Nói rồi cậu vội vàng vọt vào phòng tắm, cẩn thận cọ rửa, sau đó thay hết quần áo ném vào máy giặt. Tắm rửa xong xuôi, cậu thay một bộ quần áo mặc ở nhà, pheromone của Lam Cẩn trên người cuối cùng cũng tan đi gần hết. Tuy rằng vẫn còn chút tàn dư nhưng là trong phạm vi Dung Tước có thể chấp nhận.
Nhan Tịch thay xong quần áo đi ra thì nhìn thấy Dung Tước vẻ mặt lo lắng vẫn đứng ở phòng khách chờ cậu. Không muốn để cậu ta lo lắng nên liền nói. "Trước đó không phải tôi đã từng nói công ty nhận được một dự án hợp tác lớn rồi sao, mấy ngày hôm nay tôi tạm thời được Tổng giám đốc bên công ty đối tác kia điều qua hỗ trợ. Bởi vì chuyện này rất gấp nên không kịp thông báo cho cậu hay công ty, sếp tổng của công ty đối tác là Alpha cấp S. Bọn tôi mấy ngày nay vẫn luôn tiếp xúc, chắc là pheromone của anh ta không cẩn thận dính vào trên người tôi...".
Dung Tước không chút nghi ngờ lời Nhan Tịch nói, lúc nghe cậu nhắc tới sếp tổng của công ty bên đối tác là Alpha cấp S thì đôi mắt đen nhánh giống động vật nhỏ lập tức sáng lên, gương mặt thanh tú mang theo vẻ hâm mộ. "Alpha cấp S luôn ha, hèn chi chỉ dính vào người thôi mà pheromone trên người cậu nồng như thế. May mà cậu là Beta, nếu cậu là Omega thì chắc chắn tôi sẽ nghĩ rằng cậu đã ngủ với người đó...!".
Nhan Tịch: "....".
"Đùa gì vậy chứ?...". Cậu không được tự nhiên mà ho một tiếng.
Dung Tước cong môi cười với cậu. "Nhưng mà có thể có cơ hội tiếp xúc với Alpha cấp S thì thật sự rất tốt đấy!... Đó giờ tôi chỉ gặp được một Alpha cấp S ngoài đời mà thôi, chỉ là nhìn thấy ở phía xa thôi là đã cảm thấy được chắc hẳn pheromone của anh ta hẳn rất mạnh mẽ. Đối với Alpha cấp S mà nói, dù là Omega cấp thấp như tôi hẳn là cũng có thể dễ dàng mang thai nhỉ?".
Nhan Tịch nhìn bộ dạng mơ mộng của Dung Tước, không nhịn được giơ tay búng lên cái trán bóng loáng của cậu ta. "Lại suy nghĩ vớ vẩn gì nữa vậy?".
Cậu sớm đã biết được mong muốn sẽ sinh được con này của Dung Tước, nhưng bởi vì cậu ta là một Omega cấp thấp nhát gan, tính cách lại hướng nội, bạn bè bình thường quen biết cũng ít đến đáng thương, hầu như chẳng có thâm giao với Alpha, càng đừng nói đến tìm một Alpha cam tâm tình nguyện để lại hạt giống cho cậu ta. Cho nên dù cậu ta đã ôm ấp lý tưởng này rất lâu nhưng vốn dĩ chẳng bao giờ thực hiện nó...
Dung Tước che lại chỗ bị búng, rất tủi thân nhỏ giọng nói. "Nhưng... nhưng mà tôi nói thật đó! Nghe nói tỷ lệ thụ thai của Alpha cấp S rất cao ——!".
Nhan Tịch lập tức nhớ đến bộ dáng tức giận lạnh lùng đáng sợ của Lam Cẩn, sợ rằng Dung Tước xúc động sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch gì đó, không nhịn được nhắc nhở. "Cậu quên cái tên Alpha lừa đảo nói sẽ giúp cậu mang thai lúc trước rồi à? Cậu biết đó mấy tên Alpha đều không phải người thường, Alpha cấp S càng không cần phải nói nữa. Cậu đừng chỉ vì muốn mang thai mà làm bừa gì đó, lỡ mà cậu đắc tội bọn họ, hai đùi cậu cũng chẳng đủ cho họ bẻ nữa!".
Dung Tước trề môi. "Tôi biết chứ! Những Apha cấp S đó có dục vọng chiếm hữu rất mạnh. Bọn họ mạnh mẽ lại nguy hiểm, vốn không cùng một thế giới với chúng ta. Tôi cũng tự xem lại mình rồi, một Omega cấp thấp như tôi ngay cả Alpha bình thường cũng khó mà xem trọng, huống chi là Alpha cấp S....".
Nhan Tịch nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Dung Tước thì cảm thấy rất đáng thương, nên đưa tay đầu tóc xù xù của cậu ta. "Được rồi, được rồi! Dung Dung đáng yêu như thế, nhất định sẽ tìm được một Alpha thật lòng muốn cùng cậu sinh em bé!".
Dung Tước nhoẻn miệng cười. "Tịch Tịch cậu cũng vậy, cậu tốt như vậy, khuôn mặt lại xinh đẹp như thế, nhất định sẽ gặp được nửa kia yêu thương cậu thật lòng".
Nhan Tịch nhìn Dung Tước ngây ngốc cười, tâm trạng lập tức tốt lên, không kiềm được lại đưa tay xoa tóc cậu ta.
Thật ra đối với cậu, không quan trọng là Alpha hay Omega. Chỉ cần thật lòng yêu nhau, cổ vũ che chở lẫn nhau, ngày tháng sau này sẽ trôi qua thật hạnh phúc.
Đoạn tình cảm hồi đại học kết thúc, cậu liền không nói chuyện yêu đương nữa, thời gian qua không phải không có người biểu lộ ý đó với cậu, nhưng chịu qua một lần tổn thương liền không muốn thử nữa. Hiện tại nghĩ kỹ lại, tuổi tác mình của mình đủ lớn rồi, một số việc trốn tránh thì cuối cùng cũng vẫn phải đối mặt. Nếu hạng mục lớn lần này kết thúc êm đẹp mà không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, thì chính cậu cũng có thể nghiêm túc tính đến chuyện kết hôn rồi....
Nghĩ vậy, bỗng nhiên trong đầu cậu hiện lên khuôn mặt đẹp trai của Lam Cẩn, cùng cảm giác nóng bức sau gáy.
Nhan Tịch 囧.
Cậu cuống quýt lắc đầu, không thể hiểu nổi suy nghĩ trong vô thức của chính mình.
Cuối cùng cậu cho ra kết luận rằng, đó là bởi vì pheromone của Alpha trong cơ thể mình mới khiến lòng cậu rung động như thế.
Tóm lại là, chỉ cần chịu đựng cảm giác này một năm, đợi đến khi hạng mục dự án kết thúc thì cũng khó có khả năng gặp lại nhau nữa. Giống như Dung Tước nói, bọn họ và Alpha cấp S không cùng một thế giới. Cứ cho là có đoạn thời gian gặp gỡ ngắn ngủi thì cũng không có kết quả cuối cùng....!
Ngày hôm sau đi làm, Nhan Tịch ít nhiều cũng có hơi thấp thỏm. Tới được công ty, quả nhiên các đồng nghiệp cùng phòng đều vây quanh cậu, ríu rít hỏi cậu mấy ngày nay đi đâu?
Nhan Tịch chưa kịp giải thích thì đã bị giám đốc Hoàng gọi vào phòng.
Giám đốc Hoàng quản lý toàn bộ nhân viên công ty, chỉ đứng sau sếp tổng. Bởi thế uy nghiêm lãnh đạo trên người ông là phải có, nhưng sau khi thấy Nhan Tịch đến thì nụ cười có thể nói là tới tận mang tai. Đến tiếp đón cậu tới sofa, thậm chí còn bảo trợ lý rót cho cậu một tách trà.
Kế tiếp là một màn khen ngợi tán dương, khen cậu hiểu chuyện, khen cậu có năng lực. Sếp lớn như Lam tổng mà cậu cũng có thể có được tín nhiệm và chiếm được ưu ái, đúng là vinh hạnh của công ty bọn họ!
Thậm chí còn thật sự tăng tiền thưởng gấp đôi cho cậu, khiến Nhan Tịch ngượng muốn chết.
Nhớ tới mấy hôm trước mình được Lam Cẩn "ưu ái" như nào, cậu không nhịn được mà nóng mặt. Ngủ với người ta một giấc, không ngờ còn được lãnh đạo tới thưởng thêm, cái này cũng coi như lần đầu tiên cậu được nếm trải cái gì gọi là nằm không kiếm tiền!
Sau khi giám đốc Hoàng ban cho cậu một viên đạn bọc đường xong thì tỏ vẻ ban lãnh đạo công ty đã trải qua một phen nghiên cứu, vị trí trợ lý đặc biệt của Lam Cẩn vẫn yêu cầu cậu đến tiếp nhận.
Nhan Tịch đã mắc bẫy từ sớm, không có cách nào từ chối cho nên chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Theo sau đó, công việc đầu tiên sau khi cậu đi làm lại là ôm đống giấy tờ và hợp đồng mấy hôm nay đến tập đoàn Lam thị tìm Lam Cẩn xem qua.
Hai người trước đó đã làm chuyện như vậy, dù cho Nhan Tịch có lý do gì để mở đầu thì khi nhìn thấy Lam Cẩn cũng có chút không được tự nhiên. Cũng may trong văn phòng có trợ lý, Lam Cẩn đang làm việc cũng không có trêu chọc cậu như trước nữa. Chỉ là sau khi ký hợp đồng xong, đưa cho cậu thì đôi mắt xinh đẹp kia liếc nhìn lên cậu một cái. Nhưng —— chỉ cần đối mặt như vậy thôi thì cũng đủ khiến Nhan Tịch run rẩy trong lòng, sau khi cuống quýt tiếp nhận hợp đồng xong là xoay người rời đi ngay.
Tuy là sợ thật, nhưng dù nói thế nào thì khi đứng ở trong căn phòng đậm mùi hổ phách này, cơ thể cậu rốt cuộc cũng có thể giữ vững trạng thái ổn định như thường rồi. Cậu cuối cùng cũng có thể giống một người bình thường khi đứng trước mặt Lam Cẩn.
Chưa kịp để Nhan Tịch vui vẻ được mấy ngày, thời gian an ổn hiếm khi đã trôi qua rất nhanh, cho dù cậu không muốn chấp nhận sự thật này.
Gần một tuần trôi qua, lúc đang ở địa điểm thị sát dự án của công ty, Nhan Tịch bỗng phát giác ra thân thể mình có chỗ khác thường.
Ngày hôm đó, Lam Cẩn tự dẫn người đến nơi thị sát. Nhan Tịch thân là trợ lý đặc biệt mà công ty KL gửi qua, đương nhiên cũng phải tháp tùng theo sát phía sau.
Sau khi thị sát, còn có công việc cuối cùng phải làm. Nhan Tịch phải lấy ý kiến của Lam Cẩn, để hạng mục sau này tiến hành trơn tru, cho nên chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi theo Lam Cẩn lên xe.
Trời khá nóng lên Lam Cẩn cởi áo ngoài, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng manh, cổ tay áo xắn lên lộ ra cánh tay rắn chắc, không biết có phải do mồ hôi hay không mà mùi hổ phách còn nồng đậm hơn khi trước.
Nhan Tịch ở bên cạnh tập trung lấy ý kiến của Lam Cẩn đối với dự án, không hiểu sao lại thấy nóng vô cùng.
Lam Cẩn đột nhiên xoay qua, nhìn khuôn mặt trắng nõn đã ửng hồng của Nhan Tịch. "Tịch Tịch, mặt em đỏ lên rồi...!".
Nhan Tịch: "....".
Không bị nhắc còn đỡ, sau khi được nhắc nhở thì Nhan Tịch càng ý thức được tình trạng cơ thể của mình, cảm giác nóng bừng quen thuộc nhanh chóng lan ra, sự tê dại sau khi cảm nhận được pheromone của Lam Cẩn cũng nổi lên.
Nhan Tịch hơi 囧 với tuyến thể của chính mình.
Sao có thể?
Mới được "ăn" cách đây một tuần, sao nhanh như vậy đã "đói khát" rồi?
Cậu túng quẫn cực độ, sau khi tránh né ánh mắt của Lam Cẩn, hai tay nắm chặt lấy notebook, nhỏ giọng nói. "Tôi tưởng nó có thể kéo dài hơn chứ?...".
Giống như là để tránh tài xế trong xe nghe thấy, cơ thể to lớn của Lam Cẩn nhích lại gần cậu, thấp giọng nói. "Cho nên lại có cảm giác nữa sao?".
Nhan Tịch hơi cúi đầu, tầm mắt vừa đúng lúc dừng trên bờ ngực của Lam Cẩn đột nhiên tiến lại gần. Ngực Lam Cẩn cường tráng rắn chắc, đống cơ bắp đó hằn lên qua lớp áo sơ mi. Nhan Tịch đã từng dán vào bờ ngực trần trụi kia, nên cảm nhận được rất rõ ràng. Ngực kia rất ấm áp, có hơi cứng, khi dựa vào liền khiến cho con người ta sinh ra một loại cảm giác an toàn không nói lên lời....
Đang lúc mơ màng, phát hiện ra mình vậy mà lại xúc động muốn dựa vào, Nhan Tịch liền hiểu rõ tình huống cơ thể của mình, tuy rằng có hơi thẹn nhưng vẫn thành thật gật đầu.
Lam Cẩn đẩy gọng kính trên mũi, vẻ mặt không hề gì. "Cơ thể đã trở lên như thế này rồi, cũng chẳng làm gì khác được nữa....". Nói rồi hắn nâng tay lên nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ. "Nhưng mà vừa hay chút nữa không có việc gì, tranh thủ có thời gian thì giải quyết tình trạng của anh chút nhé!".
Nhan Tịch không nghĩ tới Lam Cẩn đồng ý nhanh vậy, trong lòng cảm kích không nói lên lời. Vội vàng ngẩng mặt nhỏ đã ửng hồng nở nụ cười với người đàn ông trước mặt. "Vậy thì phiền anh rồi!.... Tiếp theo chúng ta nên đến chỗ nào thì mới tốt đây? Pheromone cấp bậc cỡ anh, muốn phóng thích thì phải tìm một chỗ nào đó kín đáo mới được!".
Cậu tự hỏi một hồi, tuy rằng ngượng ngùng thật nhưng vẫn hỏi thử. "Nếu không thì đi khách sạn thuê phòng nhé?".
Đôi mắt màu xanh xám của Lam Cẩn xuyên qua lớp kính nhìn vật nhỏ đang chuẩn bị tiến vào trạng thái phát tình trước mắt, trong lòng hình như đã có chủ ý từ lâu, hơi nhíu mày, bộ dạng bối rối. "Ban ngày ban mặt hai chúng ta đi khách sạn thuê phòng á? Hình như —— không ổn lắm! Em cũng biết mà, mấy cái tên paparazzi săn tin vịt đấy phiền tới cỡ nào rồi đấy. Một khi bị bọn họ chụp được, đến lúc đó tin tức truyền ra không biết sẽ bóp méo sự thật đến mức nào?".
Nhan Tịch: "....".
Cậu nghe xong thì cảm thấy Lam Cẩn nói vô cùng có lý, vội vàng gật đầu đồng ý. "Đúng là như vậy! Xin lỗi, là tôi không tính kỹ, vậy anh thấy chỗ nào tiện bây giờ?".
Lam Cẩn nắm được quyền chủ động vào tay, thuận nước đẩy thuyền nói. "Nơi này cách nhà em rất gần nhỉ? Dứt khoát đến đó luôn đi!".
"Hả? Nhà tôi?". Nhan Tịch 囧, cậu nghĩ hoài nghĩ mãi mà không nghĩ tới Lam Cẩn vậy mà lại chủ động muốn tới nhà mình. Tuy rằng hình như không có gì không ổn, nhưng cậu cảm thấy bộ dáng sang trọng kia của đối phương chỉ thích hợp ở phòng tổng thống, ngồi uống champagane. Chứ không phải đến nhà cậu, ngồi trên chiếc sofa kẽo kẹt cũ kỹ uống nước đun sôi để nguội... Cái hình ảnh đó —— tưởng tượng chút thôi đã không thể tiếp thu được!
Nghĩ đến cảnh tượng chấn động đó, khiến Nhan Tịch không khỏi rùng mình. Vô thức nói. "Không ổn lắm đâu...!!".
Lam Cẩn chau mày, đôi mắt đẹp đẽ híp lại nhìn Nhan Tịch. "Chỗ nào không ổn? Dịch Nham Nhuệ thì được còn tôi thì không à?".
Nhan Tịch: "....".
Cậu cảm thấy lời Lam Cẩn nói có chỗ nào đó là lạ, nhưng lại không thể nói rõ nó lạ ở chỗ nào. Sợ sẽ khiến đối phương không vui, cho nên vội vàng xua tay, nói. "Không phải, ý tôi không phải thế!".
Cuối cùng thì Nhan Tịch vẫn phải để Lam Cẩn theo về nhà mình.
Cậu chịu đựng sức nóng của cơ thể dẫn Lam Cẩn vào phòng, nhìn đối phương ung dung tự tại ngồi xuống chiếc sofa nhà mình. Âu phục hắn mặc trên người thuộc hàng đắt đỏ, nhưng chân lại xỏ đôi dép lê rẻ tiền mà cậu chuẩn bị cho khách. Thậm chí trong tay hắn còn là chiếc ly thủy tinh được tặng khi mua sữa chua ở siêu thị nữa cơ!
Thật không đành lòng nhìn thẳng!
Trong lòng Nhan Tịch có thể chắc rằng, tuy bây giờ ngoài mặt Lam Cẩn có vẻ bình thường nhưng có khi đây lại là nơi cũ nát nhất hắn từng lui tới.