Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 17: Làm Đến Lúc Em Mang Thai Con Của Chúng Ta Thì Thôi! (H+)




"Có gì lạ đâu, không kỳ lạ chút nào! Đó là khoang sinh sản của Tịch Tịch... ". Lam Cẩn chẳng lưu tình mã vẫn mạnh mẽ đâm rút. "Nếu d/ương v/ật của tôi cọ xát vào nơi đó sẽ rất thoải mái, chui vào sẽ càng thoải mái hơn! Tịch Tịch, dạng chân ra nào để tôi đi vào——".

"Đừng... A, ưm... ha... A!".

Theo tiết tấu đâm rút, vách khoang sinh sản mẫn cảm không ngừng bị cọ xát, khoái cảm tê dại càng thêm mãnh liệt. Nhan Tịch chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập khó khăn, trước mắt trắng xóa, cổ bị mút mát hôn hít hiện ra chi chít dấu hôn đỏ hồng.

Lam Cẩn hôn thật mạnh lên đôi môi đỏ ửng đang giương lên.

Nhan Tịch bị lăn qua lộn lại, ý thức hỗn loạn, lúc đầu lưỡi kia tiến vào cậu cũng chỉ mơ màng mở miệng, còn đầu lưỡi kia thuần thục ở bên trong khoang miệng cậu hết mút mát rồi khuấy đảo.

Dường như hôn môi như vậy Lam Cẩn vẫn thấy chưa đủ sâu, hắn ôm người Nhan Tịch lên để cậu ngồi dạng chân lên người hắn, giữ chặt gáy cậu, tiếp tục nóng bỏng hôn thật sâu.

Nụ hôn kết thúc, Nhan Tịch chỉ có thể há miệng thở dốc.

Lam Cẩn nhìn vật nhỏ bị mình lăn lộn tay chân rụng rời, môi cũng sưng lên thì yết hầu lăn lăn. Trong đôi mắt màu vàng là sóng ngầm mãnh liệt, nâng cặp mông nhỏ xinh co giãn kia lên, chỉ để lại phần q/uy đ/ầu lớn như trứng gà trong miệng huyệt, sau đó thắt lưng dùng sức khiến cho cả cây đại c/ôn th/ị/t đều cắm vào, thúc thật mạnh vào thịt non của khoang sinh sản, xuyên mạnh đến mức phần q/uy đ/ầu to lớn đã thọc đi vào nơi mẫn cảm mềm mại đó.

"Hự, á... a, a ". Nhan Tịch kêu thành tiếng, cơ thể run rẩy co rút, vừa đau vừa sướng khiến thân thể cậu không khỏi căng lên, hoảng loạn bám lấy cổ của Lam Cẩn.

D/ương v/ật được phần thịt non nhiều d*m thủy ấm áp quấn lấy, Lam Cẩn sảng khoái ôm chặt eo của Nhan Tịch, rồi đẩy hông mình lên phía trên đâm vào nắc thật mạnh.

Hắn thật muốn chơi chết người này!

Cho dù là bốn năm về trước hay ngay bây giờ!

Thọc vào thật sâu rồi rút ra, mỗi lần đều tiến vào khoang sinh sản của Nhan Tịch từng chút một, khiến thân thể cậu căng chặt, lưng dựng thẳng lên, trên người đều bị mồ hôi bao phủ.

Dương như sức lực và tốc độ của Lam Cẩn làm cho Nhan Tịch mất khống chế, tiếng rên rỉ khàn khàn lại mang theo chút nỉ non khi bị đâm mạnh, tiểu c/ôn th/ị/t không ngừng bị kích thích, phần thân giật giật hai cái cứ như vậy bắn ra làm cho phần bụng của hai người ướt đến rối tinh rối mù.

Thân thể mảnh khảnh co rút dữ dội, chui rúc vào trong ngực Lam Cẩn. Lam Cẩn nhìn khuôn mặt nhỏ vì động tình mà ửng đỏ, thoạt nhìn mềm mại nói không lên lời. Hắn khẽ cười, kéo người từ trong ngực mình ra hôn môi.

Bỗng nhiên Lam Cẩn ngửi thấy được mùi hoa vô cùng dễ ngửi, là mùi hoa sen nở rộ sau cơn mưa mà hắn yêu thích.

Thân là Alpha cấp S, đời này của anh từng ngửi qua rất nhiều pheromone, nồng đậm, thơm ngọt, quyến rũ... nhưng hình như không có ai có mùi hoa nào nhẹ nhàng thanh nhã như Nhan Tịch. Nếu không phải do năng lực cảm nhận của hắn rất mạnh, thì có lẽ sẽ không thể cảm nhận được hương thơm nhẹ đến mức như có như không này. Hương thơm này tồn tại sâu bên trong cảm quan của Lam Cẩn rõ ràng đến như vậy, hắn nhớ rõ đây là mùi hương pheromone ở bên trong tuyến thể không trọn vẹn kia của cậu.

Có lẽ một lần nữa bị Alpha cấp S đánh dấu, nên tuyến thể kia cũng lại một lần nữa biến đổi, tỏa ra mùi hương sâu kín thanh đạm còn mang theo chút ngọt ngào, Lam Cẩn không hiểu tại sao lại vì mùi pheromone này mà kích động lên.

Đôi mắt cao quý nheo lại đầy nguy hiểm, hắn bỗng đứng dậy, ấn Nhan Tịch lên trên giường, lật cậu lại, hai tay bóp chặt vòng eo nhỏ, càng hung hăng đâm chọc thật mạnh vào bên trong hậu huyệt đẫm nước dâm.

Nơi bị d/ương v/ật không ngừng đâm thọc càng lúc càng nóng, động tác mạnh mẽ lại dữ dội đưa q/uy đ/ầu chen vào khoang sinh sản của Nhan Tịch, cảm giác ngứa ngáy không kém phần sung sướng lan tràn từ xương cụt khiến cậu không kiểm soát được.

Lam Cẩn bị khoang sinh sản vừa ướt vừa nóng co bóp d/ương v/ật hắn đến kích thích, thắt lưng tê dần. Đôi mắt màu vàng kim gắt gao nhìn chằm chằm vào một mảnh trắng nõn từ cổ đến lưng của Nhan Tịch, dừng lại ở phần gáy vừa bị mình cắn vẫn còn ửng đỏ sưng lên, phảng phất nhè nhẹ tỏa ra mùi của hoa sen. Trên làn da mịn màng ửng đỏ rịn một tầng mồ hôi mỏng, thoạt nhìn rất muốn cắn.

Bản năng Alpha thôi thúc hắn đòi hỏi càng nhiều pheromone của người dưới thân.

Pheromone của Nhan Tịch có mùi ngọt thanh, nếu bây giờ hắn lại cắn vị trí tuyến thể lần nữa, rót càng nhiều pheromone của mình vào thì sẽ có thể kích thích tuyến thể sau gáy của em ấy phóng ra hương hoa sen càng nồng đậm hơn không?

Sau đó, Lam Cẩn thực sự là đã làm như vậy. Hắn cúi đầu, hung hăng cắn vào phần gáy tỏa hương kia, răng nanh cắn vào tuyến thể đã sưng to ấm nóng đến khó nhịn kia.

Quả nhiên, pheromone rất nhanh đã đền đáp lại.

Hương hoa sen trong không khí đã dày đặc lên mấy phần.

"Ưm... Đau quá! Đừng cắn... A, a... Không cần cắn nữa... A!".

Lam Cẩn vừa cắn vừa thúc mạnh d/ương v/ật ch/ị/ch vào, sức lực bên dưới thắt lưng gần như rất hung ác.

Nhan Tịch run rẩy, đuối sức đến mức dường như không có cách nào đáp lại. Hai tay chỉ có thể bất lực túm chặt lấy ga trải giường trước mặt, thân thể gầy yếu bị va chạm đến ngã trái nghiêng phải.

Mùi hương hổ phách và hoa sen dây dưa quấn quýt nhau trong không khí, vô cùng mờ ám.

Lam Cẩn ch/ị/ch ngày càng mãnh liệt, hắn đè toàn bộ cơ thể lên người Nhan Tịch. Cơ thể hai người dán chặt vào nhau, một bên là mùi hương thơm ngát của Omega vờn quanh mũi hệt như chất kích thích phát tình, một bên hung ác đỉnh vào gần như sắp bắn. Trong ánh mắt màu vàng sẫm hung ác, hắn đưa mắt nhìn xuống Omega không hoàn chỉnh của mình, suy nghĩ xấu xa lại như vén bụi trồi lên.

"A, a... ưm... Cẩn... Lam Cẩn...".

Lam Cẩn khẽ cười, cúi xuống ôm người chặt hơn. "Tôi ở đây! Tịch Tịch, ch/ị/ch em đến khi em mang thai con của chúng ta được không?".

"Ưm... a, a...". Nhan Tịch vòng eo bủn rủn, trong thanh âm mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở.

Sau vài lần điên cuồng cắm vào như muốn ch/ị/ch Nhan Tịch hồn phi phách tán, cuối cùng Lam Cẩn cũng dừng lại, hắn gặm hôn lỗ tai cậu, đồng thời d/ương v/ật ở bên trong khoang sinh sản bắt đầu xuất tinh.

"Á,... bên trong nóng quá... a, ưm! ". Đôi môi Nhan Tịch khẽ nhếch, mi tâm nhíu lại, cơ hồ là cùng lúc nghênh đón cao trào.

Bỗng nhiên Lam Cẩn giở ý xấu, hắn rút d/ương v/ật thô cứng chưa xuất tinh xong của mình ra, t/inh d/ịch nóng bỏng còn lại bắn trực tiếp lên tấm lưng trắng mịn, lên mông, lên cổ, thậm chí còn một ít bắn lên trên tóc Nhan Tịch.

t/inh d/ịch mang theo mùi tanh từ trên lưng trên mông chảy xuống hậu huyệt đã rối tinh rối mù. Ngực Lam Cẩn phập phồng thở hổn hển, trên gương mặt đẹp trai tràn đầy sung sướng và thỏa mãn.

Hắn giơ tay dùng đầu ngón tay lau đi t/inh d/ịch trên đuôi tóc Nhan Tịch, lật đối phương lại, quẹt t/inh d/ịch lên gương mặt nhỏ nhắn đã ửng đỏ. Nhìn toàn thân của người con trai từ trên xuống dưới đều dính t/inh d/ịch của mình, mà chỉ có thể nằm trên giường dâm đãng mở miệng thở hổn hển. Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi sưng đỏ của cậu, đắc ý nói. "Tịch Tịch, từ trên xuống dưới, trong ngoài đều chỉ có mùi hương của tôi ——!".

-

Nhan Tịch tỉnh lại, nhìn hoàn cảnh trước mắt rồi lại xung quanh, cậu cho rằng bản thân đã xuyên việt. Khi quay đầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông nằm phía sau đang ôm cậu ngủ, lúc này cậu mới phục hồi tinh thần.

Cơ thể cậu cứng đờ, từng ký ức lùa về trong đầu.

Sau lần đó cách đây bốn năm, cậu vậy mà lại một lần nữa cùng Lam Cẩn làm tình trong kỳ phát tình.

Đầu óc lâng lâng, mắt nổ đom đóm, cố gắng hít sâu vài hơi Nhan Tịch mới bình tĩnh lại được.

Lam Cẩn rõ ràng chán ghét Beta, bốn năm trước vì nghĩ mình là Omega thì có thể giải thích. Nhưng cậu không rõ, hắn vì cái gì mà lại kéo mình lên giường lần nữa?

Chẳng lẽ là bởi vì hắn không biết bản thân đến kỳ phát tình, rồi mất khống chế? Còn mình thì lại đúng lúc xuất hiện trước mặt hắn?

Mặc kệ nói như thế nào thì tình hình hiện tại thực sự quá loạn rồi...

Nhan Tịch thật sự không biết nên làm cái gì.

Lam Cẩn ôm lấy cậu từ phía sau, cơ thể hai người chặt chẽ dán sát vào nhau, cánh tay to lớn gác trên eo cậu.

Cứ như thật sự đã mệt mỏi lắm vậy!

Nhan Tịch lấy tay hắn ra, nhưng hắn vẫn ngủ yên như vậy.

Ánh mặt trời chiếu vào sườn mặt Lam Cẩn, càng làm nổi bật tư thế ngủ an tĩnh đẹp đẽ kia. Mái tóc hỗn loạn xõa tung trên trán, lông mi dài cong vút giống như mỹ nhân vô cùng xinh đẹp đang ngủ, khiến cho người ta rất khó liên tưởng tới cái người một đêm trước còn ấn cậu lên giường, gặm cắn thân thể cậu, cũng hung hăng khóa cậu ở trên giường mà đâm rút như dã thú vậy!

Nhưng cậu hoàn toàn không có tâm trạng mà ngắm nhìn nhan sắc khi ngủ của Lam Cẩn. Đỡ cái eo đau nhức ngồi dậy, cơ thể không biết được người tắm cho khi nào, đệm chăn dưới thân cũng đều sạch sẽ nhưng cả người đều là vết xanh xanh tím tím, gáy và vị trí mẫn cảm giữa hai chân cũng nóng rát trướng đau.

Bên ngoài mặt trời đã lên cao, nhìn thoáng đồng hồ trong phòng thì đã là mười hai giờ. Nhan Tịch đầu đau như búa bổ, cũng không biết là đã qua một hay hai ngày rồi? Trong trí nhớ của cậu thì cậu bị Lam Cẩn trong kỳ phát tình quấn lấy rất lâu, trong thời gian đó vừa đánh dấu vừa thành kết, thể lực của Alpha ưu tú thật sự không phải nói chơi, quả thật vô cùng đáng sợ!

Đến cuối cùng, thậm chí khi cậu đã mơ màng bị hắn ch/ị/ch ngất đi thì cũng bị hắn ch/ị/ch cho tỉnh lại!

Lật qua lật lại đủ tư thế kiểu dáng, làm đến mức bên trong hay bên ngoài cả người cậu lưu lại toàn là mùi tanh của t/inh d/ịch!

Cuống quýt lắc đầu, Nhan Tịch đỏ mặt không thèm nghĩ đến mấy tình tiết hết XX lại OO điên cuồng kia nữa. Cánh tay run rẩy chống đỡ để xuống giường, thân thể khó chịu không nói lên lời, hai chân run lên, đau đầu chóng mặt. Thế nhưng điều bất ngờ là trong căn phòng ngào ngạt mùi pheromone hổ phách thế này mà cậu vẫn rất bình tĩnh như lúc thường.

Đúng thật là như lời bác sĩ nói lúc trước nè!

Trong cơ thể có thật nhiều pheromone của Alpha thì tuyến thể sẽ không đói khát mà đi thèm muốn pheromone rồi sinh ra phản ứng nữa!

Nhan Tịch ≧❂◡❂≦.

Sau đó lại nghĩ đến vấn đề còn lại, cũng không biết trạng thái vững vàng như vậy có thể duy trì bao lâu?

Đến lúc nào cậu lại thấy "đói khát" pheromone của Lam Cẩn nữa đây?

Nhưng —— hiện tại không phải là lúc xuy sét đến chuyện này, suy đi nghĩ lại thì tình huống như này nên giống bốn năm trước rời đi sẽ tốt hơn!

Nhan Tịch đánh bài chuồn!

Cánh tay cậu hơi run run tìm quần áo mặc vào, lúc mặc quần áo mới nhớ phải kiểm tra điện thoại trong túi.

Không xem không biết!

Vừa xem đã sợ tới nhảy dựng!

Cuộc gọi nhỡ và tin nhắn gửi tới chưa đọc như muốn oanh tạc điện thoại. Có lãnh đạo, có đồng nghiệp, còn cả Dung Tước nữa. Lúc này vốn là buổi trưa ngày thứ ba, tính ra cậu chỉ xin nghỉ có một ngày nhưng bây giờ cậu đã vô duyên vô cớ mất tích luôn ba ngày.

Cậu bị Lam Cẩn dã thú ch/ị/ch hẳn ba ngày!

Nhan Tịch 囧 không tin nổi mà nhìn về phía giường nơi tên khốn đang ngủ say.

Trước đó, ban lãnh đạo vốn có ý định để cậu tham gia hội nghị và hội thảo dư án, lần này lập tức đổ sông đổ bể ——!

Ngay lập tức, suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Nhan Tịch lúc này là "Tiêu rồi".

Dựa theo quy định của công ty, nhân viên nghỉ không phép từ hai ngày trở lên sẽ bị sa thải.

Tay cậu run run mở Wechat ra, lướt qua cả đống những tin nhắn chưa đọc tìm được tin nhắn của giám đốc nhà cậu, kêu cậu ngày hôm sau đến phòng nhân sư của công ty làm thủ tục từ chức!

Nhan Tịch mếu máo, quả thật muốn khóc tới nơi.

Có trời mới biết, lần công tác này khó khăn tới cỡ nào. Mấy năm nay cậu liều mạng tăng ca, từ một nhà thiết kế cao cấp... thiết nghĩ sắp tới sẽ được tăng lương tiến chức. Cậu còn trông cậy vào công việc sắp tới để mua nhà cho mình, kết hôn sinh con hiếu kính dì dượng đấy, giờ thì đổ sông đổ bể.

Cậu còn mặt mũi nào mà trở về gặp người nhà đây?

Nghĩ vậy, Nhan Tịch căm giận một lần nữa nhìn về phía tên đàn ông khốn nạn đang nệm êm chăn ấm ngủ đến ngọt ngào trên giường. Trên giường tức đến không nói lên lời, dù sao cũng bị sa thải rồi thì cần gì vâng dạ nhẫn nại nữa.

Cậu lê cơ thể đau nhức phóng lên giường, trèo lên người đối phương, cầm gối đập thật mạnh vào cái tên khốn nạn tên Lam Cẩn trên giường này. "Còn CMN ở đây ngủ, ngủ, chỉ biết ngủ! Công việc của ông đây cũng bị anh "ngủ" đến mất luôn rồi! Đền đi! Đền đi!".

Nhan Tịch càng nói càng tức, bốn năm trước tên khốn nạn này không nói lời nào mà ngủ với cậu thì thôi đi. Đến bốn năm sau còn đổi thủ đoạn để hố cậu!

Rốt cuộc bản thân mình phải xui đến mấy kiếp mới ba lần bốn lượt thua ở trong tay hắn ta!

Nhan Tịch bị lăn qua lộn lại ba ngày, nào còn có sức lực mấy đâu. Cứ coi như là dùng hết sức đánh người thì lực tay cũng mềm như bông.

Đột nhiên tay cầm gối bị nắm lấy, Nhan Tịch không kịp tránh thoát, thế là trời đất quay cuồng, mắt nổ đom đóm một trận bị Lam Cẩn mới tỉnh —— đè ở trên giường.

Lam Cẩn hơi duỗi thân trên, đưa tay vuốt lại mái tóc hơi hỗn loạn ra phía sau. Từ trên cao nhìn x/ương v/ật nhỏ mới sáng sớm đã "vô cùng nhiệt tình" đánh thức hắn, kỳ phát tình đạt được cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có, cho nên lúc này tâm trạng hắn vô cùng vui vẻ. "Phát tình?".

Nhan Tịch: "....".

Lam Cẩn duỗi tay, cầm chăn gối giữa hai người ném qua một bên. Cơ thể cường tráng trần trụi chen vào giữa hai chân của Nhan Tịch, trong nháy mắt làm cho cậu không thể động đậy. "Mới sáng sớm mà đã có tinh thần như vậy à?".

Nhan Tịch: "....".

Từ trên cao nhìn xuống bé yêu bị mình đè dưới thân, Lam Cẩn sung sướng khẽ cười, không quên ái muội dùng d/ương v/ật cứng rắn giữa hai chân mình chọc vài cái về phía trước. "Em cưỡi lên người tôi, nhiệt tình như vậy đánh thức tôi. Nếu không đáp lại em thì có phải quá thất lễ không?".

Nhan Tịch 囧.

Cầm thú này!

Tuy rằng bản thân đã mặc đồ chỉnh tề nhưng cách một lớp quần Nhan Tịch vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, phần đùi của mình bị một vật thô cứng chọt vào.