Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 14: Pheromone Che Lấp Pheromone




Bên tổng giám đốc cũng không vì việc này mà có thành kiến đối với Nhan Tịch.

Còn với Nhan Tịch, dẫu sao từ nay cậu cũng không cần thường xuyên đối mặt với Lam Cẩn nữa, không cần ngày ngày nơm nớp lo sợ bị pheromone của hắn dụ dỗ làm ra mấy hành động mất mặt. Sinh hoạt trở về với quỹ đạo bình thường vốn có, Nhan Tịch dần dần bình tĩnh hơn, có thể nói là cậu giống như trút được gánh nặng.

Cứ như vậy trôi qua nửa tháng, hôm nay Đường Ưu chạy vào văn phòng, miệng liên tục lẩm bẩm. "Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi...".

Nhìn dáng vẻ này của Đường Ưu, niềm đam mê hóng chuyện bát quái của tất cả đồng nghiệp trong phòng như được đốt bùng lên, nhao nhao tiến lại gần. "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao cô vội vàng thế?".

Đường Ưu thần bí nói. "Mọi người biết chuyện gì chưa? Quản lý Lưu ưa đâm chọt và bắt nạt nhân viên cấp dưới đó, vừa mới bị đuổi việc rồi!".

Đồng nghiệp nghe được thì lập tức bùng nổ, bảy miệng tám lưỡi nhao nhao.

"Anh ta bị đuổi á? Ông trời đúng là có mắt mà!".

"Làm sao anh ta bị đuổi thế? Mấy ngày nay, chẳng phải anh ta ở công ty mặt vẫn vênh lên đến tận trời luôn à?".

"Đúng vậy! Thời gian trước không phải vì chức vụ trợ lý đặc biệt mà Nhan Tịch không thèm làm nữa, anh ta đã chặn lãnh đạo giữa đường rồi giành về phía mình còn gì".

"Mọi người nghĩ mà xem, bản thân đường đường là quản lý của một bộ phận, mà làm ra chuyện như thế thật không biết xẩu hổ!".

"Nhưng tại sao anh ta lại bị đuổi việc? Anh ta làm ở trong công ty nhiều năm rồi mà!".

Đường Ưu trả lời. "Tôi nghe thư ký Lý nói, bởi vì anh ta làm cho Lam tổng mất hứng, cho nên bị đuổi ra ngoài".

Các đồng nghiệp đều rất kinh ngạc. "Hả? Nghiêm trọng như vậy á?".

Đường Ưu ngứa miệng nói. "Quản lý Lưu có vấn đề hay sao ý, người anh ta chọc lần này chính là Lam Cẩn đó. Mọi người không phải không biết mức độ coi trọng của tổng giám đốc công ty chúng ta đối với Lam tổng, anh ấy không khác gì cha ruột của sếp chúng ta. Quản lý Lưu có gan chọc vào người không nên chọc thì bị đuổi việc có gì sai đâu!". Nói xong, cô vỗ vai Nhan Tịch một cái. "May mắn là Nhan Tịch anh ấy đẩy công việc đó đi, bằng không người phải cuốn gói rời đi là anh ấy rồi!".

Nhan Tịch cũng đồng ý gật gật đầu, mặc dù cậu không biết quản lý Lưu đã làm gì chọc giận Lam Cẩn, nhưng dù sao cậu vẫn cảm thấy may mắn khi việc này không xảy ra trên người mình.

May mà mình nhìn xa trông rộng!

Quả nhiên bát tự của mình và Lam Cẩn không hợp!

Vẫn nên ít tiếp xúc là tốt nhất!

Thời gian kế tiếp, các đồng nghiệp còn đang bàn tán sôi nổi chuyện quản lý Lưu bị đuổi việc. Nhan Tịch cũng đang nghe hăng hái, cậu tiện tay lấy ra một túi hạt dưa ngũ vị hương, vừa cắn vừa tán gẫu.

Bỗng nhiên mơ hồ ngửi được mùi hổ phách quen thuộc.

Cậu theo bản năng nhìn về phía cửa, quả nhiên liền thấy được tổng giám đốc đang đi cùng đám người Lam Cẩn, chậm rãi đi về phía thang máy.

Nhan Tịch cuống quýt nhắc nhở đồng nghiệp, thuận tay vơ đám hạt dưa của mình đút vào trong ngăn kéo.

May mắn Lam Cẩn cũng không đến tổ dự án của bọn họ, mà là được tổng giám đốc trực tiếp dẫn vào thang máy.

Nhan Tịch trốn ở phía sau màn hình máy tính, không nhịn được mà đưa tay xoa xoa mũi mình. Không biết có phải do thời gian dài không tiếp xúc với pheromone của Lam Cẩn hay không, mà hôm nay chỉ thoáng ngửi qua cũng khiến cậu nảy sinh hoảng hốt, tim đập thình thịch, cơ thể cũng có dấu hiệu nóng lên.

Người đàn ông này quá nguy hiểm!

Cậu hít sâu vài lần, rót cho mình một ly nước lạnh mới miễn cưỡng áp chế được xao động của cơ thể. Cảm thấy mỗi lần Lam Cẩn đột nhiên tới đây thì cậu vẫn là nên dồn hết sức lực né tránh gặp mặt.

Nhan Tịch mò khẩu trang trong ngăn kéo đeo lên mặt mình, rồi vội vàng đi đến phòng nhân sự.

Phòng nhân sự vừa mới mất đi quản lý, vì thế người nên thay thế đảm nhiệm chức vụ chính là vị phó phòng ngày trước. Nhan Tịch vừa thấy người đã vội vàng thưa một tiếng. "Quản lý Từ, tôi muốn đến xin phép nghỉ vài hôm".

"Cậu không biết Lam tổng vừa đến đây sao, hiện tại tất cả mọi người đều vây quanh ngài ấy. Bây giờ cậu xin nghỉ thì khác nào đã loạn còn thêm loạn!".

Nhan Tịch: "....".

Cậu ngượng ngùng cười. "Tôi biết hiện tại tôi xin nghỉ có hơi không đúng, nhưng tôi thực sự có việc gấp mà".

Tuy rằng ngoài miệng quản lý Từ liên tục oán giận nhưng thật ra so với quản lý Lưu trước kia thì lại dễ nói chuyện hơn rất nhiều, ngay tại chỗ phê chuẩn giấy xin nghỉ phép cho Nhan Tịch.

Nhan Tịch cầm túi xách nhỏ của mình lên đi ra khỏi cổng lớn của tòa nhà công ty, vừa mới bước xuống bậc thang của tòa nhà thì cậu bỗng cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, theo bản năng liền rùng mình một cái. Vừa xoay đầu lại thì đối diện với đôi mắt màu xám ở phía sau cửa sổ sát đất lầu năm.

Mây đen bỗng nhiên che kín tòa nhà!

Ôi mẹ ơi!

Hôm nay Lam Cẩn mặc một bộ âu phục màu xám đậm, âu phục là thiết kế được đặt may riêng làm nổi bật thân hình cao lớn thon dài nhưng không thô kệch, đôi mắt xinh đẹp thâm thúy sắc bén. Cảm giác anh mang đến tựa như hùng ưng đang săn bắt trong đêm tối, kiêu ngạo mà thâm trầm, khí thế trên người làm người ta sợ hãi, trên người hắn tỏa ra khí chất của bậc vương giả bề trên.

Trong lòng Nhan Tịch chấn động, lồng ngực nơi có vị trí trái tim không khống chế được sự điên cuồng, sau gáy vừa trướng vừa nóng, mặt cũng tự chủ không được đỏ lên.

Cậu cuống quýt rời đi ánh mắt, bỏ qua người đàn ông cao cao tại thượng phía sau đang nhìn theo mình, ba chân bốn cẳng chạy mất.

Lam Cẩn híp mắt lại nhìn bóng lưng đang chạy trốn nhanh như thỏ của Nhan Tịch.

Tổng giám đốc và ban lãnh đạo công ty KL: "....".

Nhìn mặt Lam tổng hiện tại thật giống như công ty bọn họ đang nợ cậu ta lên đến cả tỷ nhân dân tệ và không có khả năng chi trả!

Nhưng nghĩ lại thì thấy không có khả năng.

Đào cả công ty bọn họ lên cũng không có được một tỷ đâu!

Mãi đến khi lên đến trên xe bus, tâm tình của Nhan Tịch mới hơi bình ổn lại. Cậu luôn có cảm giác bản thân gần đây quá kỳ lạ luôn rồi, Lam Cẩn ở tận lầu năm, chắc chắn cậu không thể nào ngửi được mùi pheromone của hắn, thế nhưng tại sao lại xuất hiện triệu chứng mặt đỏ tim đập nhanh đến như vậy?

Cậu ghét hắn!

Đúng vậy, vẫn luôn ghét!

Nhan Tịch thầm tự nhủ với chính mình.

Có lẽ là do chứng chấn thương phụ thuộc của cậu lại nghiêm trọng hơn thôi!

Vốn dĩ bản thân một khi ngửi thấy pheromone của Lam Cẩn đã có phản ứng, nay triệu chứng nặng thêm chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt kia mà mặt đã đỏ, tim đập loạn lên, vậy thì tương lai cậu biết sống như thế nào?

Vừa đúng lúc xin nghỉ phép, vậy cậu sẽ đến bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa, thuận tiện tìm bác sĩ hỏi thử xem ông ấy đã có phương án điều trị mới nào không?

-

Bác sĩ cầm kết quả kiểm tra mới nhất của Nhan Tịch nhìn một lượt, giơ tay đẩy cặp kính lão của mình. "Lần kiểm tra này cho thấy tỉ lệ phần trăm gen Omega trong cơ thể cậu vẫn tương đối ổn định, tuyến thể cũng không có dấu hiệu bị kích thích lần nào nữa. Xem ra gần đây cậu và Alpha kia có tiếp xúc thường xuyên, cậu đã dần dần miễn dịch với pheromone của người đó".

Nhan Tịch gật gật đầu. "Gần đây đúng là tôi đang dần miễn dịch với pheromone của anh ta, nhưng mà khi pheromone đó trở lên nồng đậm thì vẫn có phản ứng!".

"Chuyện này không thể tránh khỏi được!". Vị bác sĩ già vừa viết lên bệnh án vừa nói. "Alpha vừa đánh dấu cậu là Alpha cấp S, pheromone cực kỳ mạnh mẽ. Nếu người đó muốn, thậm chí có là Beta trời sinh không cảm nhận được pheromone cũng bị pheromone của người đó áp chế, huống chi cậu là Beta có gen và tuyến thể Omega trong cơ thể. Chưa kể tuyến thể của cậu còn bị đánh dấu trong khi chưa phát triển hoàn chỉnh, trong tuyến thể còn lưu lại pheromone của Alpha của người đó. Cho dù hai người thường xuyên tiếp xúc, thì vẫn không có khả năng cậu sẽ hoàn toàn có sức đề kháng với pheromone của Alpha cấp S kia đâu!".

Nhan Tịch khó hiểu. "Nhưng hôm nay tôi chỉ nhìn thấy anh ta từ xa, không có cảm nhận được chút pheromone nào mà cơ thể cũng nổi lên phản ứng".

Bác sĩ già: "....".

"Chẳng lẽ các triệu chứng của tôi sẽ ngày càng trở lên tồi tệ hơn à?".

Bác sĩ già: "....".

Ôi, người trẻ tuổi thời nay!

"... Không phải là không có khả năng đó". Bác sĩ hơi mệt tâm nói.

Nghe bác sĩ nói như vậy, Nhan Tịch lập tức nôn nóng. "Vậy làm sao mà được! Chỉ cảm nhận pheromone của anh ta là cơ thể tôi đã phản ứng rất tệ rồi. Anh ta nổi tiếng như vậy, cả ngày xuất hiện trên tạp chí truyền hình. Nếu tương lai nhìn thấy anh ta, thậm chí chỉ nghe thấy giọng nói của anh ta là lại có phản ứng, vậy tôi phải sống như thế nào?".

Bác sĩ già: "....".

Cậu có chắc vấn đề là do đối phương chứ không phải do cậu không?

Dáng vẻ của Nhan Tịch như muốn khóc. "Bác sĩ, ông nhất định phải giúp tôi! Giúp tôi xem có cách gì có thể cải thiện được tình trạng này không? Ông không biết đâu, người kia rất ghét Beta nam và tôi cũng đồng thời không ưa hắn, nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại có phản ứng với anh ta. Lúc mất khống chế, thậm chí còn theo bản năng đi đòi hỏi pheromone của anh ta nữa. Cho nên đã tạo thành rất nhiều phiền phức cho anh ta rồi, thật sự là không thể để tình huống nghiêm trọng này tiếp diễn được nữa".

Bác sĩ già nhìn bộ dáng đáng thương của Nhan Tịch thì thở dài. Tuy muốn nói gì đó nhưng với chuyện cậu gặp phải thì ông cảm thấy vô cùng đồng cảm, suy tư một lát. "Tôi biết tình huống hiện tại của cậu có chút gian nan, cậu cũng biết tuyến thể Omega của cậu chưa hoàn chỉnh, không thể dùng thuốc giải trừ đánh dấu như những Omega khác. Chưa kể Alpha đánh dấu cậu lại là Alpha cấp S, có dùng thuốc giải trừ được thì hiệu quả cũng không cao. Trên lý thuyết thì hiện nay cũng không có thuốc nào khác có thể trị được vấn đề cậu đang gặp, tôi thử đưa ra đề nghị thế này —— có lẽ cậu nên thử để Alpha kia cho cậu thêm một ít pheromone nữa, như vậy thì cơ thể cậu sẽ tràn đầy pheromone và tuyến thể sẽ không vì cảm giác đói khát mà gây ra phản ứng nữa!".

Nhan Tịch: "....".

Vậy rồi khi nào tuyến thể lại trở lên đói khát thì sao?

Cậu vẫn phải tiếp tục đi xin pheromone của Lam Cẩn à?

"Hoặc —— cậu có thể để Alpha khác đưa pheromone của mình vào cơ thể cậu, để xem pheromone đó có thể che lấp được pheromone của người kia đi không? Nhưng người kia "của" cậu là Alpha cấp S, sẽ khó đấy!".

Nhan Tịch: "....".

Nói cũng bằng không!

Bác sĩ lại tiếp tục bổ sung. "Nhưng —— cũng không hẳn là không thể thử! Cậu cũng biết đó, Omega khi đã bị đánh dấu sẽ bị bao phủ bởi mùi Alpha nhất định, vị Alpha từng đánh dấu cậu tuy cấp bậc rất cao nhưng khi đó tuyến thể Omega của cậu vốn là dị dạng chưa phát triển, hơn nữa xa cách nhau cũng đã nhiều năm, pheromone còn lưu lại trong tuyến thể đã không còn nhiều nữa. Cho nên cũng có thể bị pheromone khác che lấp đi!".

Nhan Tịch chăm chú lắng nghe, cảm thấy bác sĩ nói rất có lý.

"Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu chuyện này, cách tiếp cận trên đối với một Beta như cậu chưa chắc sẽ thành công. Hơn nữa cậu cũng nên nói rõ ràng với Alpha giúp cậu che lấp dấu hiệu, bởi nếu che lấp thành công thì cậu cũng sẽ bị phản ứng với pheromone của Alpha đó. Vì vậy tôi đề nghị cậu nên tìm một Alpha cấp bậc thấp, có mùi pheromone để đánh dấu che lấp cho cậu. Có vậy thì dù cậu có thành công, tương lai phải đối mặt với mùi pheromone nhạt nhòa đó thì cũng sẽ không gây ra phản ứng quá mạnh".

Nhan Tịch nghe đề nghị này của bác sĩ, tinh thần lập tức trở lên phấn chấn.

Phương pháp thứ nhất cần nhiều pheromone của Lam Cẩn hiển nhiên là không thể thử!

Nhưng loại hình thứ hai thì hình như có thể thử ha?

Tiếp nhận đề nghị của bác sĩ xong, Nhan Tịch không muốn chậm trễ một giây nào.

Cậu thật sự chịu đủ cuộc sống không khống chế được khi ngửi thấy pheromone của Lam Cẩn, rồi phải tự mình an ủi mình rồi!

Suy nghĩ một chút về đối tượng Alpha cấp bậc kém trong đám bạn bè là Alpha của mình, Nhan Tịch 囧 nhận ra hình như cậu chỉ quen biết một người đó là Dịch Nham Nhuệ.

Cậu vẫn còn cảm thấy may mắn khi quan hệ của mình và Dịch Nham Nhuệ không đến nỗi nào, sau lần gặp lại nhau hôm đó thì cậu ta còn mời Nhan Tịch đi ăn vài lần. Cộng thêm bởi lý do công việc nên cũng thường hay gặp mặt, nửa tháng qua tuy thời gian ngắn ngủi nhưng hai người đã sớm thân quen lại như hồi còn học đại học.

Dựa vào sự quen biết của hai người, mượn anh ta một chút pheromone chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn đâu ha!

Dịch Nham Nhuệ cũng không đến nỗi "keo kiệt" như thế đúng không?

Nhan Tịch lập tức lôi điện thoại ra gọi cho Dịch Nham Nhuệ, tùy tiện lấy lý do nói mình sinh bệnh, cần tìm một Alpha rót pheromone vào trong cơ thể mới chữa được.

Dịch Nham Nhuệ ở đầu dây bên kia: "....".

Nhưng dù sao loại chuyện này đối với Alpha cũng không đau không ngứa gì, huống chi còn là Nhan Tịch mở miệng cầu cứu, dù thấy khó hiểu thì Dịch Nham Nhuệ cũng không chút suy nghĩ đã đáp ứng ngay.

Đánh dấu là việc không thể làm trước mặt mọi người, nên Nhan Tịch hẹn Dịch Nham Nhuệ đến nhà mình. Vì mang ơn anh ta đã hỗ trợ mình, nên cậu cố ý bỏ ra một số tiền lớn đặt đồ ăn của một khách sạn năm sao.

Từ bệnh viện trở về, cả người Nhan Tịch đều là mùi thuốc khử trùng. Cậu có hơi không chịu nổi, trong lúc chờ đồ ăn khách sạn đưa đến thì tranh thủ đi tắm rửa. Chờ đến khi tắm rửa xong thì đồ ăn bên ngoài cũng được giao đến, sáu món ăn bày đầy ắp một bàn, tinh xảo lại đẹp mắt khiến người ta có cảm giác thèm ăn.

Từ khi học đại học Dịch Nham Nhuệ đã có sở thích chụp ảnh, hiếm khi vào ngày làm việc còn được ăn một bữa cơm lớn cùng Nhan Tịch, đương nhiên không thể thiếu việc khoe khoang đó rồi.

Sau khi ăn uống no nê xong, hai người bắt đầu vào việc chính thức.

Dịch Nham Nhuệ trước đó tuy đã tò mò về việc một Beta không thể cảm nhận được pheromone của Alpha, nhưng lại chủ động yêu cầu Alpha đánh dấu mình, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái. Dù vậy thì anh cũng là kiểu người rất biết săn sóc, nghĩ Nhan Tịch có điều khó nói, cho nên anh cũng không đi hỏi quá nhiều.

Hai người ngồi trên ghế, Dịch Nham Nhuệ bảo Nhan Tịch cúi đầu, dựa theo ý nguyện của cậu thử đánh dấu cậu tạm thời giống như Alpha đánh dấu Omega.