Cưỡng Chế Hoan Sủng: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 108: Câu Chuyện Của Dê Và Sói






Văn Tắc nhìn bà thật sâu, cuối cùng bẻ tay bà ra.
"Thái Hoàng Thái Hậu thỉnh tự trọng."
"Tự trọng?"
Trong mắt Triệu Vân Cầm hiện lên một tia lệ khí,
"Ngươi dùng xong liền ném đi? Hiện tại tiểu hoàng đế đối với ngươi như trời sai đâu đánh đó, thế gia khác cũng đều nghe ngươi, xem ra không bao lâu, ai gia cũng phải nghe lời ngươi?!"
"Không có việc này."
Văn Tắc thực nghiêm túc nói.
Triệu Vân Cầm cảm thấy hắn phản ứng rất kỳ quái, vì thế liền kéo hắn đi về tẩm cung,
"Ai gia mặc kệ, hôm nay ngươi phải nói việc này rõ ràng.

Bằng không, ai gia không thả người!"
Nói xong liền mạnh mẽ kéo Văn Tắc đi mất.
Bọn họ đi rồi, Mặc Lâm Uyên mới mang theo Dạ Mộc chậm rãi đi ra.
"Không nghĩ tới, nhân mạch của Thái Hoàng Thái Hậu rộng như vậy, đến Văn Thừa Tướng cũng là nam nhân của bà ta."

Mặc Lâm Uyên nói,
"Một nữ nhân muốn sinh tồn ở hậu cung phải dựa vào nam nhân, nếu muốn áp đảo nào đó nam nhân phía trên, liền cần dựa vào rất nhiều nam nhân."
Dạ Mộc hơi líu lưỡi,
"Vậy ý ngươi là.....Triệu Vân Cầm còn không ngừng tìm chỗ dựa?"
Mặc Lâm Uyên nhìn nàng, khóe miệng hiện lên nụ cười thần bí.
"Ngươi nói xem?"
Dạ Mộc đột nhiên cũng không dám nói chuyện......!Gần đây Mặc Lâm Uyên trở nên thật kỳ quái, ánh mắt hắn nhìn nàng giống như đang đợi làm thịt con dê.

Rõ ràng nhìn qua thực ôn nhu, nhưng cười lên lại làm người muốn chạy trối chết.

Dạ Mộc rụt rụt cổ, đột nhiên cảm thấy ngày lành của nàng không còn nhiều.
Mặc Lâm Uyên nói,
"Lúc trước ngươi nói, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ bởi vì tội dâm loạn bị loại trừ khỏi cuộc đua, nhưng nói như vậy, trừ phi giữa ban ngày bị bắt lại, nếu không rất khó bắt được nhược điểm của bà ta, bằng không bà ta cũng sẽ không kiêng nể gì như vậy."
Dạ Mộc nói,
"Hơn nữa bắt được bà ấy cũng không nhất định sẽ thừa nhận, ta thấy bà ấy rất tàn nhẫn, nếu thực sự có việc bị lộ, bà ấy rất có thể sẽ đem nam nhân kia đẩy ra gánh tội thay."
Mặc Lâm Uyên sau khi nghe xong, tán dương nhìn nàng một cái.
"Điều duy nhất có khả năng làm bà ta cam tâm tình nguyện nhận tội chỉ có một."
Hắn cười, nhéo nhéo mặt Dạ Mộc,
"......!Chính là bà ta muốn bảo vệ gian phu, nếu bị lộ ra bà ta sẽ một mình gánh tội."
Trong lúc nhất Dạ Mộc đã quên mặt đang bị nhéo, mắt mở lớn hỏi,
"Chuyện này có thể sao?"
"Ai biết được?"
Mặc Lâm Uyên lôi kéo Dạ Mộc đi, dù sao hắn còn nhiều thời gian, rất nhiều đồ vật, bọn họ có thể từ từ chơi.
Thời gian chậm trôi, lại qua một năm.
Mấy ngày nay, Dạ Mộc tránh trong tẩm cung không dám đi ra ngoài......
"Tiểu thư, tiểu thư?"
Cung nhân cuối cùng cũng kéo được Dạ Mộc từ giường ra ngoài,
"Thân là thư đồng, người phải đi bồi bệ hạ đọc sách, bệ hạ đã hạ triều!"

Dạ Mộc chỉ muốn khóc, thứ nàng biết đều có thể dạy nhưng không muốn đi! Nàng muốn trốn đi!
Thấy Dạ Mộc lăn vào góc giường không chịu dậy, cung nhân cười nói,
"Bệ hạ vừa phái người tới hỏi, còn nói, nếu quá mười lăm phút chưa thấy được người, bệ hạ liền tự mình đến đây, bệ hạ là người nói được thì làm được đó~"
Dạ Mộc rơi lệ đầy mặt......!Đáng giận, giả bệnh cũng không được!
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]
Nàng bi phẫn từ trên giường bò xuống, sau khi trưởng thành một chút nhìn qua nàng hết sức kiều diễm, lúc này trên mặt còn có một ít trẻ con, nhưng mà đôi mắt linh động nhìn qua thập phần cơ linh, nhưng biểu tình có chút nghẹn khuất.
"Tiểu thư......"
Cung nhân gọi người cùng nhau đỡ Dạ Mộc lên, sau đó rửa mặt chải đầu trang điểm, đẩy ra cửa.
"Bệ hạ coi trọng người như vậy, người nhất định đừng làm bệ hạ thất vọng nha! Cố lên tiểu thư!"
Hai chữ "cố lên" này là bọn họ học từ Dạ Mộc.
Dạ Mộc chưa kịp nói đã bị đẩy ra cửa, nội tâm tràn ngập nghẹn khuất.

Toàn bộ hoàng cung đều là người của Mặc Lâm Uyên, nàng sống thật khó mà......
- -Ngự Thư Phòng--
"Ồ? Cuối cùng cũng chịu tới?"
Mặc Lâm Uyên dựa người trước cửa, cũng không biết ăn gì mà hắn chỉ lớn hơn Dạ Mộc 4 tuổi nhưng lại cao hơn rất nhiều, Dạ Mộc không thể không thừa nhận thân thể này của nàng gien không tốt, cung nữ mười hai tuổi cũng không lùn như nàng......
Mặc Lâm Uyên thấy nàng lại đang ngẩn người, hơi hơi mỉm cười, khom lưng hôn một cái trên tai nàng.
Dạ Mộc nháy mắt che lại tai nhảy dựng lên!
"Ngươi muốn làm gì?!"
Thấy nàng đứng càng xa hắn, bộ dáng cảnh giác, Mặc Lâm Uyên lui về phía sau, nhẹ nhàng cười nói,
"Mau tiến vào, ta chờ ngươi đã lâu."
Cung nhân xung quanh thật giống như không nhìn thấy bọn họ ve vãn đánh yêu nhau, Dạ Mộc tới liền tự giác lui ra ngoài.

Còn Dạ Mộc ở cửa thật giống như một con dê nướng thơm ngào ngạt bị mọi người đẩy đến trên bàn ăn của khách.
Hôm nay Mặc Lâm Uyên vẫn mặc một thân long bào trắng thuần, hắn không thích kim sắc cho nên trừ lúc thượng triều, hoặc nghi thức trọng đại, hắn đều mặc đồ màu trắng.

Hơn nữa hắn cũng không thích búi tóc lên, sau khi hạ triều, hắn chỉ buộc cao đằng sau, nhìn bóng dáng thật giống như tiên nhân.
Nhưng khi hắn quay mặt qua lại là một bộ dáng khác, khuôn mặt tinh xảo đã có chút yêu khí, lúc nào cũng mang theo vài phần tươi cười.


Đáng lẽ ra năm trước hắn nên tuyển tú, nhưng hắn lại cự tuyệt, bởi vậy, toàn bộ đô thành có vô số nữ tử thương tâm, rất nhiều người cự tuyệt hôn phối chờ hoàng đế tuyển tú, bởi vậy có thể thấy được trình độ hồng nhan họa thủy của hắn.
Nhưng không có ai biết, bên ngoài hắn vẫn luôn ôn nhu lại xa cách nhưng ở trước mặt Dạ Mộc lại giống như sói xám.

Chiếm tiện nghi là việc nhỏ, động động liền phải ăn luôn nàng mới là thật, Dạ Mộc sợ tới mức cả ngày lo lắng đề phòng, buổi tối ngủ cũng không dám ngủ say!
Đã vậy Dạ Mộc còn không đánh lại hắn, nàng không thể dùng chân khí, chỉ bằng ngoại công hiện giờ nàng đã không phải đối thủ của Mặc Lâm Uyên.

Mỗi khi nghĩ đến điều này Dạ Mộc liền muốn đánh chính mình một cái, nếu không phải lúc trước nàng cố gắng hấp thụ nội công thì hiện giờ cũng sẽ không bị động như vậy, thật đúng là đồ đệ hại chết sư phụ......
"Lại đây."
Mặc Lâm Uyên vẫy tay gọi Dạ Mộc.
Dạ Mộc tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn chậm rãi đi qua, sau đó Mặc Lâm Uyên kéo Dạ Mộc ngồi xuống, hắn nằm trên đùi nàng, xem động tác thuần thục này hiển nhiên là đã làm qua rất nhiều.
"Đêm qua ta ngủ không tốt, cho nên hiện tại rất đau đầu.

Hôm nay những người đó ở trên triều cãi nhau ta cũng không phản ứng gì."
Dạ Mộc nhịn không được hỏi,
"Vì sao họ lại cãi nhau?"
Bởi vì Mặc Lâm Uyên thủ đoạn cao minh, rất ít có người dám ở trước mặt hắn bất kính, xem ra là đại sự.
Ai ngờ Mặc Lâm Uyên lại duỗi tay, không nhẹ không nặng nhéo mũi nàng một cái.
"Ngươi nên hỏi tối qua vì sao ta ngủ không ngon chứ."
Trong lòng Dạ Mộc rơi lệ, nhìn Mặc Lâm Uyên bất biến tươi cười, nàng vội vàng lên tinh thần, chân chó hỏi.
"Vậy tại sao tối qua ngươi ngủ không ngon?"
Mắt Mặc Lâm Uyên híp lại, bỗng nhiên cười lạnh,
"Ngươi chẳng lẽ không nên quan tâm một chút, hiện tại ta đang nhức đầu sao?".